"Người đi, người đi, người đi, ta sẽ không quan tâm chàng nữa, thật sự sẽ không bao giờ quan tâm đến chàng nữa, chàng đi tìm Na Tranh công chúa đi, hừ!"
Vừa nghe thấy bốn chữ công chúa hòa thân, Ninh Tiêu lập tức như con mèo xù lông, cũng không nghe Kỳ Quan Lệ giải thích, làm bộ không quan tâm mà đẩy hắn ra khỏi Khôn Ninh Cung, phịch một tiếng dùng sức khép lại cửa cung, còn bịt kín lỗ tai, thở phì phì, nhưng khéo miệng lại cong cong lên.
Cái gì gọi là phong thủy luân chuyển, chính là nó đây!
Ai bảo vừa rồi chàng cố ý giận dỗi với ta, ăn giấm với Tôn Thanh Chi! Giấm, hiện tại giấm mà nàng ăn là danh chính ngôn thuận, tốt nhất chàng nên chạy đến đây nhanh một chút, ân, cũng khiến cho nàng hảo hảo mà hưởng thụ một phen cái gì gọi là được dỗ ngọt, tư vị được lấy lòng hẳn là vô cùng vui sướиɠ.
Khụ khụ...
Vẫn là không thể quá đắc ý, không thấy ánh mắt đám người Ngọc Dung nhìn nàng đều có chút không thích hợp sao? Rốt cuộc công chúa hòa thân cũng đã đến, cũng đồng nghĩa hậu cung của bệ hạ cũng sẽ có thêm người mới, đến lúc đó chỉ nghe người mới cười, đâu nghe người xưa khóc, nàng người làm hoàng hậu này hẳn là nên thương tâm đau buồn, đau đớn muốn chết.
Ừm, đau không.
Nàng không chỉ có đau không đứng dậy, còn có chút nhịn cười không được.
Vì vậy, nàng vội cúi đầu xuống.
Không có biện pháp, nàng quá hiểu Kỳ Quan Lệ, so tính tình của tên chó điên này, sợ là khắp thiên hạ này chỉ có mình nàng chịu được, những người khác sợ là ở trên tay hắn sống không quá một ngày, càng đừng nói đến vị Na Tranh công chúa, nàng nhớ rõ nàng ta chính là người đấu với nữ chủ Tôn Thanh Chi, nói cách khác, người mà nàng ta thích là Kỳ Quan Cẩn, hơn nữa thuộc về loại nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm, vì hắn ta mà có thể trả giá tất cả. Hiện tại không chừng hai người bọn họ cũng đã thông đồng, Kỳ Quan Lệ nào còn cái gì gọi là suất diễn!
"Hoàng hậu, Tiêu nhi, Tiêu nhi, khanh khanh..."
Nghe giọng nói ngày càng ngọt ngào của Kỳ Quan Lệ, Ninh Tiêu dùng sức cắn môi, cúi đầu, dựa vào cửa cung phía sau, bộ dạng vô cùng đáng thương khiến cho đám người Ngọc Dung đều đau lòng không chịu được.
Không nghĩ đến lúc này khóe miệng Ninh Tiêu giơ lên thật cao, trong lòng đã sớm vui vẻ mà rãi hoa.
Quả nhiên, cảm giác được người khác lấy lòng thật sự không kém.
"Khanh Khanh, nàng nghe ta giải thích, cô xác thật đã nghe được tin tức của công chúa hòa thân Na Tranh đó, nàng ta đã sớm nhất kiến chung tình với Cẩn vương Kỳ Quan Cẩn, không có khả năng sẽ nhập hậu cung của cô."
(Bình thường mình thấy trong truyện cổ đại hoàng đế sẽ xưng là “Trẫm” nhưng ở đây tác giả để là “Cô” nên mình cũng sẽ để là “Cô”.)
"Nga, nếu nàng ta không thích Kỳ Quan Cẩn có phải hay không chàng liền thu vào hậu cung, đến lúc đó có phải ta cũng phải sẽ thoái vị cho nàng ta không!"
Ninh Tiêu giống như người thích chiếm hữu.
"Sao có thể! Hoàng hậu của cô vĩnh viễn chỉ có mình nàng, trong lòng cô cũng chỉ có mình nàng, cuộc đời này bên người cô sẽ không có người thứ hai xuất hiện, thế gian này, chỉ có mình Ninh Tiêu nàng là người của ta, cam tâm tình nguyện.”
Giọng nói Kỳ Quan Lệ trầm thấp mà hữu lực, lưu luyến mà triền miên.
Đám người Bình An đi theo Kỳ Quan Lệ cũng bị đuổi ra khỏi Khôn Ninh Cung, lúc này đều không thể tin tưởng được mà trợn tròn mắt, trừng đến thiếu chút nữa tròng mắt rớt khỏi mắt bọn họ.
Trời ạ, trời ạ, bọn họ đây là nghe được cái gì, bệ hạ thế nhưng....Bệ hạ.
Một đám người mặc dù là ở tình huống của Kỳ Quan Lệ, cũng đánh bạo mà liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó đều thấy được vẻ mặt khó tin của người bên cạnh.
Xem ra trước kia bọn họ vẫn là quá xem thường phân lượng của hoàng hậu nương nương trong lòng bệ hạ, nghe bệ hạ nói một phen như vậy, còn là cái bộ dạng này, rõ ràng chính là rễ tình đâm sâu, không thể tự kiềm chế a!
Này quả thật quá khủng khϊếp!
Mà bởi vì lời này của Kỳ Quan Lệ là dán trên cửa mà nói, cả người Ninh Tiêu lại dựa vào phía sau cửa, nên giống như là Kỳ Quan Lệ đang ở bên tai nàng mà nỉ non, lỗ tai đông cứng lại, thiếu chút nữa chịu không được mà tước vũ khí đầu hàng.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!
Nghĩ đến đây, Ninh Tiêu vội vàng đứng thẳng người lại, rời xa cái cửa cung nguy hiểm kia, lại lùi về phía sau hai bước, lúc này mới mở miệng, "Hiện tại vị công chúa Na Tranh kia trong lòng có người khác, sẽ không tiến cung, người đương nhiên muốn nói cái gì cũng được, vậy, bệ hạ, thần thϊếp mệt mỏi, thần thϊếp muốn đi nghỉ ngơi..."
Nói xong, nàng nhanh chóng đi đến bàn đu dây trong viện ngồi xuống, thở phào thật sâu, lúc này mới đem trái tim đang đập bang bang bang chậm rãi bình phục lại.
Con cẩu này, nhìn bộ dạng sắt thép của thẳng nam, không nghĩ tới lại giỏi nói lời âu yếm như vậy, thiếu chút nữa khiến nàng mở cửa tha thứ cho hắn, may mắn là vẫn cầm cự được.
Ninh Tiêu vừa đi, Kỳ Quan Lệ ở người cửa cũng nghe được động tĩnh, hắn có chút tiếc nuối mà đứng thẳng người lên, mí mắt khẽ nâng lên, ánh mắt tùy ý mà nhìn vào Bình An vẫn còn đang đứng đó khϊếp sợ không thôi.
Chỉ một cái liếc mắt này, nhớ tới đại họa mà mình vừa gây ra, Bình An lập tức bùm một tiếng quỳ xuống, toàn thân đều run bần bật, mồ hôi trên trán cũng nhanh chóng tích tụ lại, thực mau liền nhỏ xuống mặt đất, thành một vũng nước nho nhỏ.
Thấy thế, Kỳ Quan Lệ híp híp mắt, nhấc chân lướt qua hắn đi đến phía trước, thấy mấy tiểu cung nữ thái giám còn đi phía sau, Kỳ Quan Lệ trực tiếp liền nâng nâng tay, ý bảo bọn họ không cần đi theo, sau đó bóng người lập tức biến mất ở góc rẽ, chỉ dư lại Bình An đã tránh được một kiếp, cả người nhanh chóng xụi lơ trên mặt đất, nhưng không có ý chỉ của bệ hạ, hắn cũng không dám đứng lên, như cũ mà thành thành thật thật quỳ trên mặt đất.
Mà bên này Kỳ Quan Lệ vừa biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, cả người liền lập tức biến thân, thành một con mèo con màu đen có đôi mắt tím đơn thuần.
Vừa mới chuẩn bị nhảy lên đầu tường của Khôn Ninh Cung, nhưng lại đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, xoay người chạy xa.
Lúc này, Ninh Tiêu ở Khôn Ninh Cung phát hiện sau khi mình nói muốn đi nghỉ ngơi, Kỳ Quan Lệ ở ngoài cửa thế nhưng là thật sự tin, không hề đứng ở ngoài cửa nói lời ngon tiếng ngọt còn chưa tính, ngoài cửa còn giống như là không có người.
Không phải là, đi rồi chứ?
Vừa nghĩ đến đây, Ninh Tiêu hít một hơi thật sâu, tức khắc cảm thấy cả người đều giận sôi máu, rốt cuộc là loại người gì a, đang hảo hảo mà dỗ ngọt người ta lại đột nhiên mà bỏ dở giữa chừng là sao? Chẳng lẽ lúc trước nàng cũng dỗ hắn như vậy sao? Chẳng lẽ thật sự đi rồi? A a a, tức chết nàng, thật sự tức chết nàng, về sau thật sự, thật sự sẽ không bao giờ để ý đến hắn nữa!
Ninh Tiêu đột nhiên từ bàn đu dây đứng dậy, vừa định xoay người nhìn cửa cung phía sau, nhưng đúng lúc này, nàng chợt nghe thấy một tiếng động rất nhỏ ở bức tường bên cạnh, vừa nghe thấy âm thanh này, Ninh Tiêu trực tiếp liền ngẩng đầu nhìn qua, sau đó liền nhìn thấy----
Con mèo nhỏ cả người đen nhánh, đôi mắt tím đang nằm ở phía trên tường bên phải, nghiêng đầu nhìn nàng!
Vô sỉ!
Thế nhưng lại thay đổi bộ dạng tới đây bán manh với nàng!
Gian lận!
Nàng mới không thèm để ý đến hắn!
Còn có con người này cũng quá trắng trợn táo bạo đi? Làm như là sợ nàng không phát hiện hắn và con mèo nhỏ này giống nhau vậy, chỉ cần hắn xuất hiện, mèo nhỏ nhất định không ở đây, hắn không ở, mèo nhỏ nhất định sẽ xuất hiện, che giấu cũng không thèm che giấu! Hiện tại thậm chí còn, bên này chọc nàng tức giận, bên kia mèo nhỏ liền xuất hiện, còn bán manh.
Còn mèo nhỏ trên tường nghiêng đầu qua trái, lại nghiêng đầu qua phải, không ngừng chớp đôi mắt tròn to ngập nước của chính mình, nhưng nữ nhân đứng phía dưới lại hoàn toàn không có động tĩnh gì, căn bản không giống như trước kia vội vàng chạy tới bế hắn.
Thấy vậy, Kỳ Quan miêu cũng không tức giận, mà là trực tiếp từ trên tường nhảy xuống, chạy thẳng đến bên người nàng, cúi người về phía trước cọ trên mặt giày của nàng.
Không, ta tuyệt đối sẽ không khuất phục!
Ninh Tiêu dùng sức siết chặt nắm tay nhỏ, bày ra bộ dạng không dao động.
Thấy Ninh Tiêu còn chưa tới ôm mình, Kỳ Quan miêu lập tức ngẩng đầu lên, mắt trông mong mà nhìn nàng một cái, sau đó nhả ra một khối ngọc hồng nhạt hình trái tim mà hắn vẫn luôn ngậm trọng miệng ra, lại lần nữa mà dùng ánh mắt trông mong nhìn nàng.
Không...
Trong mắt Ninh Tiêu đều là kịch liệt giãy giụa.
Sau đó liền thấy mèo nhỏ dùng móng vuốt toàn đệm thịt của mình đẩy đẩy khối ngọc, lại lần nữa dùng đôi mắt sáng long lanh mà nhìn nàng.
Thở sâu, nhắm mắt, Ninh Tiêu... Đáng xấu hổ mà ngồi xổm xuống.
Thấy nàng đã dần cảm động, mèo nhỏ thuận thế leo lên trong lòng ngực nàng, há miệng liếʍ liếʍ tay nàng, sau đó là gương mặt, còn dùng cái mũi nhỏ không ngừng mà cọ vào mặt nàng.
Ta không...Không...
A a a!!!
Rốt cuộc là nhịn không được, Ninh Tiêu duỗi tay ôm lấy mèo nhỏ, đặt trên đầu gối, sau đó duỗi tay véo hai má toàn thịt của hắn, lại lập tức cười mà mắng to, "Ngươi rất phiền a! Ngươi rất đáng ghét a! Thật sự là rất đáng ghét a!"
Thấy Ninh Tiêu cười, mèo nhỏ lập tức vui sướиɠ lên.
"Ha ha ha ha ha, rất ngứa, đừng mà, ha ha ha, ngươi cái con mèo nhỏ phiền phức này! Ngươi là thứ đáng ghét nhất..."
Tiếng cười của Ninh Tiêu không ngừng vang lên, một người một mèo thật nhanh chơi thành một đoàn, qua cơn mưa trời lại sáng.
Khác với Ninh Tiêu và Kỳ Quan Lệ trong cung, lúc này trong Cẩn vương phủ, Kỳ Quan Cẩn vừa rời khỏi viện của Tôn Thanh Chi, liền đi đến tiểu viện của Na Tranh công chúa, cũng không biết dỗ dành thế nào mà khiến cho nàng ta đáp ứng để cho Tôn Thanh Chi tiếp tục làm chính thê, mà nàng ta thì trở thành bình thê, hơn nữa sẽ dốc toàn lực thuyết phục phụ thân phụ trợ hắn ta, giúp hắn ta đạt được nghiệp lớn.
Nghe vậy, vẻ mặt Kỳ Quan Cẩn cảm động mà đem Na Tranh ôm vào lòng ngực.
Không uổng công hắn tự mình cứu nàng ta khỏi con ngựa màu mận tía hung hãn kia, ước chừng còn phải tiêu phí thời gian sáu ngày cùng nàng ta bồi dưỡng tình cảm, mới hoa tiền nguyệt hạ.
Mà Na Tranh trong lòng ngực của hắn ta e thẹn mà lấy ngón tay cuốn quanh vạt áo nam nhân, sau đó đột nhiên nhớ ra cái gì, "Như vậy, hiện tại chàng có thể nói cho ta, Ninh Tiêu kia là ai, cùng chàng có quan hệ gì không?"
Vừa nghe thấy hai chữ Ninh Tiêu này, trên mặt Kỳ Quan Cẩn căng thẳng, sau đó vội vàng buông ôm ấp, cúi đầu nhìn Na Tranh.
"Ai nói cái tên Ninh Tiêu này cho nàng? Tôn Thanh Chi sao? Ta đi tìm nàng ấy!"
"Ai, đừng, cũng không phải là thê tử của chàng nói cho ta, chuyện của chàng cùng với đương kim hoàng hậu nương nương, là ca ca ta ở kinh thành nghe ngóng được, càng đừng nói..."
Nói đây, vẻ mặt nữ nhân u oán mà liếc nhìn Kỳ Quan Cẩn thoáng qua.
"Càng đừng nói lúc trước chàng ở lại doanh trướng của chúng ta, gã sai vặt hầu hạ chàng bẩm báo với ta, nói là chàng ngủ rồi, cũng không ngừng kêu cái tên Ninh Tiêu này, ta đương nhiên là phải hảo hảo mà hỏi thăm một chút, thật là nhìn không ra, Cẩn vương điện hạ của ta lại là người si tâm như vậy a!"
Nói tới đây, tiểu cô nương mặc hồng y nồng đậm ai oán.
Nghe vậy, Kỳ Quan Cẩn thoáng có chút trầm mặc, sau đó trên mặt liền hiện ra vẻ thống khổ, cả người liên tiếp lùi vài bước, lúc này mới suy sụp mà ngã trên ghế.
"Kỳ thật..."
Sau đó Kỳ Quan Cẩn ngồi trên ghế, đem chuyện ân oán tình thù của ba người Ninh Tiêu, Kỳ Quan Lệ cùng hắn toàn bộ đều nói lại một lần với Na Tranh, đương nhiên, ở trong miệng hắn, hắn là bị người thương phải bội, bị huynh trưởng hãm hại, bởi vậy mà mất ngôi vị hoàng đế, hắn thích Ninh Tiêu như vậy, nhưng nàng lại vì vinh hoa phú quý, vì vị trí hoàng hậu, vô tình mà vứt hắn ở sau đầu, lúc trước hai người bọn họ gặp nhau, cũng là vì hắn bắt gặp Ninh Tiêu và Kỳ Quan Lệ ở cùng nhau, chịu đủ khuất nhục, mới cưỡi ngựa đi giải sầu, mới có thể chân chính gặp được người mà mình thích...
Nghe được ám chỉ của Kỳ Quan Cẩn, nháy mắt khiến cho khuôn mặt Na Tranh đỏ thành một mảng.
"...Huống chi, phụ hoàng và mẫu phi của ta vô cùng có khả năng chết trong tay của loạn thần tặc tử, ta muốn Trấm quốc của nàng trợ giúp, kỳ thật cũng không phải là vì tâm tư của chính mình, mà càng là muốn báo thù cho phụ mẫu, cũng là vì ta mà đòi một cái công đạo, cầu một cái công bằng, cũng là khiến cho nàng ấy hảo hảo mà thấy rõ lúc trước từ bỏ ta là sai! Đây cũng là nguyên nhân mà ta kêu tên của nàng ấy trong mơ, bởi vì ta hận nàng ta!"
Trong nháy mắt ánh mắt Kỳ Quan Cẩn hiện lên một tia oán giận.
"Ta đã biết, Cẩn ca ca, không thể tưởng tượng được Ninh Tiêu kia lại ái mộ hư vinh như vậy, là nữ nhân ngu dốt không ai bằng, chàng yên tâm, mười ngày sau, Đại Tề sẽ mở yến tiệc thiết đãi ta và ca ca, đến lúc đó ta sẽ ở bữa tiệc khiến nữ nhân kia đẹp mặt!"
"Không thể!"
"Vì sao? Có phải bây giờ chàng vẫn đang còn tình cảm với Ninh Tiêu kia không?" Na Tranh tức hộc máu nói.
"Đều không phải như vậy, mà là hiện giờ Ninh Tiêu là đầu quả tim của Kỳ Quan Lệ, nàng căn bản không biết..."
Nghĩ đến vụ tàn sát vừa rồi trong kinh thành, trong mắt Kỳ Quan Cẩn hiện lên một tia kiêng kị, "Kỳ Quan Lệ kia căn bản chính là người điên, nàng trăm triệu lần không thể trước mặt Ninh Tiêu mà đi tìm đen đủi, nếu không sợ là ta cũng không thể cứu được nàng..."
"Thật sự?"
"Tất nhiên là thật. Cho nên, nàng ngàn vạn lần không thể tùy tiện hành động! Bất luận như thế nào, hiện tại thứ mà chúng ta cần làm nhất đó là nhẫn."
Nhẫn đến khi thế lực của hắn ta lớn lên, nhẫn đến khi hắn ta có đủ thực lực chống lại Kỳ Quan Lệ cùng với đám ngao khuyển kia.
Kỳ Quan Cẩn bị cảm xúc của bản thân không chế, nắm tay khẩn trương siết chặt, cũng không có chú ý tới ánh mắt của nữ nhân bên cạnh lóe lên khinh thường.
Na Tranh nàng lớn lên còn chưa có gặp qua chuyện gì không làm được, bất quá chỉ là hoàng đế Đại Tề mà thôi, thực lực của Trấm quốc nàng so với Đại Tề cũng không kém, huống chi, ngần ấy năm, hoàng đế Đại Tề cũng không biết là thống trị như thế nào, khiến cho người dân ở nhiều nơi đều oán thán, quốc lực mấy năm nay liên tục giảm xuống, nếu thật là đánh thì còn chưa biết ai thắng ai thua đâu!
Nàng ta ở Trấm Quốc vẫn luôn hoành hành ngang ngược, cũng không có kiêng kị sợ hãi ai đâu!
Hừ, không phải chỉ là một hoàng hậu nho nhỏ của Đại Tề thôi sao, ai bảo ngươi là tình cũ của người trong lòng ta, không cho ngươi một cái ra oai phủ đầu, thì mặt mũi của ta cũng không cần nữa?
Nghĩ đến đây, trong mắt Na Tranh hiện lên một tia độc ác.
Đúng lúc này, một thị vệ mặc hắc y từ tiểu viện bên ngoài chạy vào, bùm một tiếng quỳ xuống trước cửa phòng của Kỳ Quan Cẩn.
"Khởi bẩm vương gia, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo."
"Chuyện quan trọng?"
Kỳ Quan Cẩn nhíu nhíu mày, sau đó trấn an lại Na Tranh xong mới đi ra ngoài, đi đến bên người thị vệ kia nghiêng tai nghe hắn bẩm báo xong, đồng tử nháy mắt co chặt, thậm chí còn không rảnh quan tâm Na Tranh công chúa phía sau, liền vội vã mà theo tên thị vệ kia nhanh chóng đi ra ngoài.
Trong mật thất, nhìn thấy dung nhan già nua kia, nghe xong Tần ma ma này một phen nước mắt nước mũi mà nói ra nguyên nhân thật sự mà phụ hoàng cùng mẫu phi hắn chết, Kỳ Quan Cẩn hận đến nỗi đôi mắt đều nhanh chóng đỏ lên một mảnh.
Thì ra là thế.
"Kỳ Quan Lệ, ta và ngươi thế bất lưỡng lập!"
Nam nhân gầm nhẹ một tiếng.
Hắn ta (Kỳ Quan Cẩn) muốn mạng của hắn (Kỳ Quan Lệ), hiện tại liền muốn mạng của hắn!
Sau đó nam nhân nhìn Tần ma ma đang cung kính mà quỳ trước mặt mình, nghĩ đến việc bà ta đến nay vẫn chưa bị Kỳ Quan Lệ phát hiện liên quan đến mẫu phi, một kế độc ác không khỏi nổi lên trong lòng hắn.
Có lẽ...
Cũng không biết có người đang lập bẫy cho Kỳ Quan Lệ, Ninh Tiêu đang ôm mèo nhỏ ngủ say, sau đó lại vì bị lạnh mà tỉnh dậy.
Vừa tỉnh dậy, liền thấy Kỳ Quan Lệ đã biến lại thành người, đang trắng trợn táo bạo mà ôm nàng ở trong ngực, ngủ say.
Vừa thấy gương mặt quen thuộc này, Ninh Tiêu bỗng dưng trừng lớn mắt.
Có thể là cảm giác được Ninh Tiêu đã tỉnh, giấc ngủ từ trước đến nay của Kỳ Quan Lệ đều theo Ninh Tiêu, nên cũng mê mang mà mở mắt ra, có thể là còn chưa phát hiện được mình đã biến thân từ mèo thành người, nên khi nhìn thấy Ninh Tiêu, liền hướng nàng nghiêng nghiêng đầu, lộ ra nụ cười thiên chân vô tà, sau đó cực kỳ tự nhiên mà vươn đầu lưỡi liếʍ trên mặt Ninh Tiêu, đồng thời âm thanh hàm hồ cũng vang lên theo.
"Thích nhất Ninh Tiêu..."
Ngay cả Ninh Tiêu cũng không nghĩ tới, Kỳ Quan Lệ dùng giọng nói của con người làm nũng thế nhưng lực sát thương còn bán manh hơn mèo nhỏ gấp trăm lần.
Ngô, cái mũi hình như có chút ngứa.
Đợi sau khi nói xong Kỳ Quan Lệ mới hồi phục lại tinh thần, nhìn người trong lòng ngực, đôi mắt thâm sâu, lúc này mới tiến đến bên tai nàng cười khẽ, "Hoàng hậu, có phải là thời tiết quá mức khô ráo, nên nàng giống như là chảy máu mũi..."
Nghe vậy, Ninh Tiêu không thể tin tưởng mà sờ sờ mũi của mình, chờ đến khi nhìn thấy chất lỏng màu hồng kia, lúc này mới vội không ngừng mà lấy tay bưng kín mũi.
Ninh Tiêu: Ta không phải, ta không có, đừng nói bừa.
Người vì thấy bán manh mà chảy máu mũi khẳng định không phải là ta!
Là ai, là ai, là ai a!!!