- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo
- Chương 90: Đại lão là hoàng để sống không được bao lâu (15)
Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo
Chương 90: Đại lão là hoàng để sống không được bao lâu (15)
“Nón xanh”...
Mà một màn này, cũng không biết là do Kỳ Quan Lệ nói chuyện trước đó, mà làm cho nam chủ Kỳ Quan Cẩn lúc này sắc mặt quá mức âm trầm cũng quá mức khó coi, hắn ta ra khỏi cung cũng không có chút khó khăn nào như lúc tiến cung, cơ bản một đường bằng phẳng, bên đường còn có những cung nữ thái giám bọn thị vệ nhìn thấy hắn ta nhưng lại có thể làm như không nhìn thấy, tùy ý hắn ta như vậy mà ra khỏi cung.
Nhưng chính vì dễ như trở bàn tay như vậy, mới khiến cho tâm tình Kỳ Quan Cẩn càng thêm không ổn, đơn giản là những âm mưu hắn ta tính kể từ lúc bắt đầu, cơ hồ tất cả đều bị vị “ca ca tốt” Kỳ Quan Lệ nhận ra rõ ràng, cảm giác như vậy quá khuất nhục, cũng quá nghẹn khổ.
Cho nên trên cơ bản chưa đến một hồi hắn ta đã về đến biệt viện hẻo lánh ở kinh thành, cả người bắt đầu không quan tâm gì mà đạp đổ mọi thứ để phát tiết lên.
Vừa nghe thấy tin Kỳ Quan Cẩn trở về, còn nghe nói hắn ta hiện tại đang ở trong viện của mình đập phá đến rung trời, có một tiểu nha hoàn bởi vì bưng trà không cẩn thận va phải hắn ta, trực tiếp đã bị hắn ta sai người kéo xuống đánh chết, nghe được tin tức này Tôn Thanh Chi đột nhiên nhíu hạ mi, nàng ấy cũng không phải là thiên lượng quá mức gì, chỉ vì kiếp trước đã từng làm nha hoàn, nàng ấy nhất thời không thể chịu đựng được, đó là nha hoàn hầu hạ, bản thân cũng không có làm sai sự tình gì, lại chỉ là bởi vì gia chủ không thoải mái một cái, không thể hiểu được mà mất đi tính mạng.
Cho nên, do dự một lát, nàng ấy liền sai người đem tiểu nha hoàn bị bản tử đánh đến nửa chết nửa sống kia đỡ xuống dưới, có vấn đề gì cứ việc đẩy hết lên trên người nàng ấy là được.
Một việc nhỏ như vậy, nàng ấy ở trước mặt Kỳ Quan Cẩn vẫn là có chút phân lượng nói chuyện.
Nhưng Tôn Thanh Chi không nghĩ tới chính là, nàng ấy cứ nghĩ rằng chắc chắn Kỳ Quan Cẩn sẽ đến đây hỏi tội nhưng cảnh tượng đó cũng không có xuất hiện, một lúc sau, một gã sai vặt chạy vào sân viện nàng ấy, nói chủ tử gia đi chuồng ngựa, cưỡi ngựa lại đi ra ngoài rồi, ra cửa còn không cho phép người đi theo, cho nên hiện tại cũng không ai biết chủ tử gia rốt cuộc là đi nơi nào.
Nghe đến đó, Tôn Thanh Chi không khỏi liếc mắt nhìn nha hoàn trên giường, bị đánh nhiều đòn bản tử, trên người không ngừng chảy máu, trên mặt một mảnh trắng bệch, cũng không biết nếu đêm nay không ai để ý đến sẽ chết hay không.
Xem ra, đối với loại người như Kỳ Quan Cẩn mà nói, tính mạng của loại tiểu nha hoàn này thật sự là quá không đáng giá nhắc tới, đến mức chân trước vừa mới mở miệng muốn nàng ta chết, quay lưng liền hoàn toàn quên mất sự tồn tại của nàng ta.
Nhìn tiểu nha hoàn hơi thở phập phồng, không biết tại sao, trong lòng Tôn Thanh Chi dường như bỗng nhiên có cái gì đó buông xuống.
Cũng là lúc này, Tôn Thanh Chi mới biết được, lúc trước nàng ấy thật sự có chút ra vẻ hào phóng, ra vẻ thong dong, rốt cuộc trượng phu của nàng Đại Tráng cùng cái người hiện tại đã khôi phục ký ức Kỳ Quan Cẩn rõ ràng chính là cùng một người, nói buông nào có dễ dàng buông như vậy, nàng ấy lúc trước bất quá chỉ là ở cắn răng chịu đựng không muốn chấp nhận thôi, kỳ thật trong lòng nàng ấy vẫn còn ẩn ẩn mà chờ đợi Kỳ Quan Cẩn có thể biến thành Đại Tráng, nhưng mà vừa rồi......
Nàng ấy thật sự buông tay, cũng thật sự hết hy vọng rồi.
Trượng phu của nàng kỳ thực sớm đã chết, chết ở trong cái đêm kia, lặng yên không một tiếng động đến nàng ấy thậm chí cũng không kịp cùng hắn ta từ biệt.
Nghĩ vậy, Tôn Thanh Chi cũng không mình biết đã nhịn không rơi nước mắt bao lâu, xoát một cái liền rơi xuống.
Hồi lâu, nàng ấy mới duỗi tay lau gương mặt của mình, đem nước mắt trên mặt tất cả đều lau khô, không hiểu sao, đôi mắt nữ nhân càng thêm sáng......
Cùng lúc đó, cũng không biết Kỳ Quan Cẩn đã mất đi đồ vật quý giá gì, vừa ra khỏi thành, liền điên cuồng mà thúc ngựa như ruồi nhặng không đầu, không ngừng phát tiết tức giận, oán khí, không cam lòng, phẫn hận!
Hắn ta cũng không biết đã phóng ngựa chạy bao lâu, lại chạy rất xa, chạy thẳng đến khi con ngựa đột nhiên miệng sùi bọt mép, hai chân quỳ xuống đất, hắn ta cả người cũng từ trên lưng ngựa lăn xuống xuống dưới, ở trên lớp cỏ mềm mại lăn vài vòng, lúc này hắn ta mới kiệt sức mà ngã xuống nằm liệt tại chỗ như vậy, sau đó trơ mắt mà nhìn không trung, chợt hét lớn một tiếng.
“Kỳ Quan Lệ!!!!!”
Thanh âm quá lớn, quá vang, trong nháy mắt liền làm cho vô số chim chóc trong rừng hoảng sợ.
Nhưng sau khi kêu xong, Kỳ Quan Cẩn lại lần nữa suy sụp tinh thần.
Hắn ta không có cách nào, thật sự không có cách nào, rõ ràng kẻ thù ở ngay đằng kia, hắn ta lại căn bản không trả thù được hắn, thậm chí còn chỉ có thể khuất phục ở dưới uy quyền của hắn, chẳng lẽ hắn ta cả đời đều chỉ có thể làm thuộc hạ của Kỳ Quan Lệ, là một Cẩn vương hữu danh vô thực sao, nhìn nữ nhân chính mình yêu nhất cùng hắn chung giường chung chiếu, ha, ha ha, ha ha ha ha......
Kỳ Quan Cẩn cười phá lên.
Đồng thời lúc Kỳ Quan Cẩn nổi điên, cách chỗ hắn ta ngã xuống đất không xa có một cái doanh trại nho nhỏ, một người mặc xiêm y màu đỏ tay chân nhẹ nhàng xốc mành doanh trướng của chính mình lên, sau đó lén lút nhìn khắp nơi, rón ra rón rén đi tới chuồng ngựa, một tay sờ đến dây cương bên trên con ngựa màu mận chín, vui vẻ trong mắt còn chưa hoàn toàn nở rộ, giây tiếp theo
“Na Tranh! Muội có phải hay không lại muốn thừa dịp ta không chú ý đi ra ngoài cưỡi ngựa? Muội sao lại thế này? Ta đã nói vài lần với muội rồi, con ngựa màu mận chín dã tính chưa thuần, muội không thể cưỡng, muội không nghe ca ca nói sao, rõ ràng đã tới gần Đại Tề, muội như thế nào không thể hơi an phận chút, muội như vậy, ca ca làm sao dám yên tâm để muội đại biểu Trấm quốc tiến vào hậu cung của hoàng đế Đại Tề Kỳ Quan Lệ?”
Thanh âm tận tình khuyên bảo của một nam tử vang lên.
Vừa nghe thấy âm thanh này, nữ tử áo đỏ quay đầu lộ ra khuôn mặt nhỏ trương diễm như trái đào, sau đó trực tiếp khó chịu dậm dậm chân, “Ca ca, muội cũng đã nói với huynh vài lần, hoàng đế Đại Tề kia, nếu muội không hài lòng, muội tuyệt đối sẽ không vào hậu cung trở thành phi tử của hắn, Na Tranh ta phải gả cho anh hùng cái thế, cái khác không nói, ít nhất là có thể thuần phục con ngựa hoang này mới là đại anh hùng, không giống đám công tử ở Trấm quốc kia, cho bọn họ như vậy nhiều thời giờ, cũng không thuần phục được ngựa của ta! Hừ!”
“Na Tranh! Hoàng đế Đại Tề há để cho muội như vậy phê bình như vậy! Muội nếu vào cung cũng làm càn như vậy......”
“Nếu không thể gả cho đại anh hùng trong lòng muội thì cho dù muội làm Hoàng Hậu, muội cũng sẽ không vui vẻ! Không được, muội phải tự mình thử lại một chút!”
Công chúa hấp tấp của Trấm quốc nghĩ là làm, thừa dịp ca ca của mình không chú ý một cái, tháo dây cột của con người, cả người nhanh chóng nhảy lên, sau đó chân kẹp bụng ngựa, nhắm thẳng ngoài doanh trại phóng đi.
Mới chạy không được hai bước, âm thanh cao hứng phấn chấn của nàng thanh cao hứng phân chân của nàng ta đã vang lên.
“Ca ca, ca ca, huynh mau xem muội a, Na Tranh, Na Tranh thuần phục được con ngựa hoang, ca ca......A!”
Cao hứng không quá hai giây, trong nháy mắt tiếng thét của nữ tử áo đỏ liền vang lên, chỉ vì nàng kẹp hông quá chặt con ngựa hoang đột nhiên như nổi điên đấu đá lung tung lên, không ngừng nâng móng trước lên, tưởng như đem nữ tử trên lưng ném xuống dưới.
"A, a! A!"
Nữ tử gắt gao ôm chặt cổ con ngựa, thân mình dán chặt vào gần sát thân ngựa, kêu thảm thiết không ngừng.
“Đám phế vật các ngươi còn thất thần làm gì? Còn không chạy nhanh đi cứu công chúa điện hạ! Mau!”
"Ca ca! A!"
Tiếng khóc la của Tiểu công chúa Na Tranh không ngừng vang tới, sớm đã hoang mang lo sợ nàng ta tự nhiên không biết con ngựa rốt cuộc muốn đem nàng ta chạy tới nơi nào.
Một khác đầu, phát tiết qua đi, trong lòng tràn đầy chán nản Kỳ Quan Cẩn vừa mới đứng dậy, dự định chờ con ngựa khôi phục rồi theo đường cũ trở về, bỗng nhiên nghe được từng đợt tiếng thét chói tai từ phía sau hắn ta truyền đến, vừa quay đầu lại, liền thấy một con màu mận chín hướng về phía hắn ta phi nhanh đến, đồng thời, từng đợt tiếng thét chói tai của nữ tử cũng đi đó cùng nhau truyền tới.
Hắn ta theo bản năng mà liền muốn chạy nhanh tránh đi, nhưng thị lực của hắn ta lại rất tốt nháy mắt liền thấy được trên eo sườn của nữ tử có một cây kim sắc đai ngọc không ngừng đong đưa.
Trong nháy mắt, ánh mắt Kỳ Quan Cẩn híp lại.
Giây tiếp theo hắn ta liền lập tức sải bước lên con ngựa của mình, chạy lên phía trước, ở khoảnh khắc hai con ngựa gặp nhau, hắn ta liền nhảy lên trên lưng ngựa màu đỏ kia.
Một xanh một đỏ hai người lập tức liền lăn từ trên ngựa xuống một sườn núi.
Trong quá trình ăn lộn, Kỳ Quan Cẩn trước sau đều chịu đựng đau mà che chở nữ tử trong lòng ngực, hai người cũng không biết lăn bao nhiêu lâu, lúc này rốt cuộc mới chậm rãi ngừng lại.
Dừng lại, Kỳ Quan Cẩn bỗng dưng ngẩng đầu, vừa lúc liền cùng một đôi mắt xán lạn lóa mắt đối diện cùng nhau.
Cũng không biết Kỳ Quan Cẩn đang bắt đầu màn mỹ nhân cứu anh hùng gì, bên này Tôn Thanh Chi kinh ngạc phát hiện, từ sau khi Kỳ Quan Cẩn phóng ngựa rời khỏi, một ngày, hai ngày, ba ngày, liên tiếp vài ngày nàng ấy cũng không có nhìn thấy bóng dáng đối phương, cố tình ai cũng không biết hắn ta đi nơi nào.
Trong lúc Tôn Thanh Chi đang ở nghi hoặc, nàng ấy lại nhận được thánh chỉ phong Kỳ Quan Cẩn làm Cẩn vương từ trong cùng truyền tới, ngoài ra nàng ấy cũng nhận được công văn cáo mệnh.
Vì thế ở dưới tình huống không có Kỳ Quan Cẩn, nàng ấy một mình một người tiến cung tạ ơn, sau đó cũng gặp được người Kỳ Quan Cẩn tâm tâm niệm niệm nhiều ngày vị hoàng hậu nương nương trong truyền thuyết kia, Ninh Tiêu.
Đối với nàng, phản ứng đầu tiên của Tôn Thanh Chi đó là
Thiên tư quốc sắc, khuynh quốc khuynh thành.
Là thật sự xinh đẹp, nàng có tưởng tượng cũng không tưởng tượng ra một người xinh đẹp như vậy.
Làm nàng ấy thậm chí nghĩ nếu nàng ấy sinh ra là thân nam nhi, tất nhiên cũng sẽ đối xử với nữ nhân này như châu như bảo, thậm chí lúc trước nàng ấy còn lo lắng cảm thấy nàng sẽ bị hoàng đế Kỳ Quan Lệ lạnh nhạt, khi dễ.
Nữ nhân này, ai sẽ bỏ được, khi dễ được chứ?
Mà Ninh Tiêu bên này nhìn thấy Tôn Thanh Chi, đôi mắt cũng cũng sáng ngời, bởi vì nàng đã ngửi được trên người nàng ấy nhàn nhạt mùi hương của nước linh tuyền.
Thật sự rất dễ nghe, dễ ngửi làm nàng không tự chủ được mà liền bắt đầu thân cận với nàng ấy, thậm chí đã quên luôn việc đi tìm Kỳ Quan Lệ, ngược lại lôi kéo Tôn Thanh Chi ở Khôn Ninh Cung cả một buổi trưa, trước khi đi, cho nàng ấy rất nhiều bảo bối, còn dặn dò nàng ấy về sau không có việc gì nhất định phải tiến cung thăm nàng, sau đó vẻ mặt luyến tiếc mà đem nàng ấy đưa đến cửa cung, lôi kéo tay nàng ấy không muốn buông ra.
Thấy bộ dáng Ninh Tiêu như một tiểu nữ nhi như vậy, hai đời làm người, tuổi cũng đủ làm mẫu thân nàng, trong lòng Tôn Thanh Chi cũng vô thức mà sinh ra một tia trìu mến nhìn Ninh Tiêu, chợt từ trong tay áo, kỳ thật là từ trong không gian linh tuyền móc ra một lọ nước nhân sâm linh tuyền, sau đó trực tiếp nhét vào trong tay Ninh Tiêu.
“Cho người, bảo dưỡng thân thể.”
Ninh Tiêu: “!!!”
“Tỷ tỷ ngươi thật tốt!”
Không cần tốn nhiều sức a! Quả thực, nàng lớn như vậy liền chưa thấy qua người khẳng khái hào phóng như vậy! Thật thích ngươi!
Nghĩ như vậy, Ninh Tiêu một chút liền dùng lực mà ôm lấy mặt Tôn Thanh Chi, nếu không phải sợ làm nàng ấy sợ, nàng còn nghĩ muốn hôn nàng ấy một cái.
Lại không nghĩ, giây tiếp theo ở cách nàng mấy mét, Kỳ Quan Lệ vẫn luôn nhìn chăm chú vào hai người đi tới.
Lâu như vậy không tới tìm hắn, còn tưởng rằng đang làm cái gì, không
Trách không được lần tắm gội gần đây, thủy nhan sắc lão cảm thấy có chút không đúng rồi......
A, cho nên, ý tứ là về sau không chỉ có muốn cùng Kỳ Quan Cẩn làm “Lão tình nhân”, còn muốn cùng phu nhân của hắn ta “Tân hoan” phải không?
Tốt lắm.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo
- Chương 90: Đại lão là hoàng để sống không được bao lâu (15)