Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Các Đại Lão Đều Sủng Ta

Chương 245: Cửu Bác Không Thể Nhìn Thấy Mặt Trời

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quả nhiên vừa nghe lời này, ánh mắt Cửu Bác sáng lên vài phần, "A, thì ra là cô a, tôi siêu thích ăn cá chua ngọt ở Liên Xuân Viên. ”

"Thích ăn, vậy chị hôm nào làm cho em ăn?"

Chân Mộc Tình cũng thăm dò đưa tay sờ đầu cậu nhóc, Cửu Bác theo bản năng muốn né tránh, nhưng vừa nghĩ đến vị này có thể làm cá chua ngọt cho cậu ăn, vì thế đành phải nhẫn nại xuống, để cho cô ta sờ một chút.

"Thật sao? Ngày mai tôi muốn ăn, cô có thể đến làm cho tôi ăn không?" Cửu Bác chờ mong hỏi.

Ánh mắt Chân Mộc Tình lóe lên, cười nói: "Được, chỉ cần em ngoan ngoãn để chị giúp em chữa bệnh, chị sẽ đáp ứng. ”

Lúc này, Lam Cận thấy rèm cửa sổ đều bị kéo đến gắt gao, một chút ánh sáng cũng không chiếu vào được, vì thế đi qua kéo rèm cửa sổ ra.

Lại không ngờ, lúc này vang lên tiếng kêu thảm thiết của Cửu Bác: "A a——"

Cậu nhóc theo phản xạ có điều kiện ôm lấy đầu, trong miệng phát ra tiếng kêu đau đớn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tái nhợt, lần này càng thêm trắng bệch, trắng đến gần như trong suốt.

"Không thể kéo ra!"

Lâm Vân kinh hoảng hét lớn một tiếng, muốn ngăn cản lại chậm một bước, ánh sáng sung túc đã hoàn toàn chiếu vào, mà Cửu Bác vừa tiếp xúc với ánh mặt trời cả người liền bắt đầu run rẩy, tựa như rất e ngại ánh mặt trời.



Ngược lại Dung Tranh phản ứng rất nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất xông tới kéo rèm cửa sổ lại một lần nữa, lúc này mới kinh hồn chưa định thở dốc.

"Cửu Bác thằng bé không thể thấy ánh mặt trời, nếu không hắn sẽ chết." Dung Tranh sắc mặt không dễ nhìn lắm nói.

Rõ ràng trước khi hắn tới, đã ngàn dặn vạn dặn qua, nói Cửu Bác quanh năm không thấy ánh mặt trời, nhưng Vong Ưu vừa tới cư nhiên liền đem rèm cửa sổ kéo ra, dù là ai cũng sẽ tức giận đi.

Lam Cận cũng chỉ nhíu mày, ngược lại cũng không nói gì.

Kỳ thật bệnh của Cửu Bác cô căn bản không cần xem mạch, liền biết cậu bị bệnh gì.

Đây là một căn bệnh cực kỳ hiếm gặp, nhưng nó không phải là một căn bệnh nan y, thậm chí chỉ cần tiếp xúc ánh nắng là có thể hoàn toàn khỏe mạnh.

Nhưng mà căn phòng này... m u lạnh lẽo, quanh năm không có ánh mặt trời chiếu vào, cho dù là người không có bệnh cũng sẽ sinh bệnh đi?

"Đừng sợ đừng sợ, Mộc Tình tỷ tỷ ở đây, sẽ không để cho em có việc."

Chân Mộc Tinh vội vàng ôm Cửu Bác cả người run rẩy vào trong ngực an ủi, dị thường ôn nhu vỗ vỗ lưng cậu, chợt một đạo khinh miệt khinh bỉ tầm mắt bắn về phía Lam Cận nói:

"Bệnh của Cửu Bác rất rõ ràng là không thể nhìn thấy ánh mặt trời, anh lại kéo rèm cửa sổ ra, đây là muốn hại chết thằng bé sao?"



Ánh mắt Lam Cận trở nên lạnh lẽo, đây là đang trách móc cô?

Ồ, thật là chê cười.

Ánh mắt Lâm Vân cũng lộ ra một tia lên án nhìn thoáng qua Lam Cận, cũng không nói cô cái gì, mà là nhanh chóng đi qua hỗ trợ cùng nhau trấn an Cửu Bác.

"Tiểu Bác, đừng sợ, không sao đâu, mẹ ở đây."

"Con sợ... Ô ô ô..."

Thân thể Cửu Bác còn đang run rẩy, sau đó liền khóc ra tiếng, tâm tình ngược lại chậm rãi lại ổn định lại.

Chân Mộc Tình thật cẩn thận cầm lấy một tay Cửu Bác, đặt ngón tay lên mạch cổ tay cậu, tỉ mỉ xem mạch.

Từ đầu đến cuối, vẻ mặt Chân Mộc Tình có chút ngưng trọng, sau đó phun ra một ngụm trọc khí, lúc này mới chậm rãi mở miệng.

"Cửu Bác thằng bé mắc phải một loại bệnh quái hiếm gặp, nội tạng toàn thân hắn đều bắt đầu suy kiệt, nhưng lại cùng bệnh suy nội tạng bình thường không giống nhau.

Tuy rằng vẫn dùng dược liệu để duy trì sinh mệnh, nhưng chậm rãi, những dược liệu này đã không có tác dụng gì, muốn chữa khỏi sẽ rất khó khăn, nhưng cũng không phải một chút biện pháp cũng không có..."

Đã xem qua rất nhiều bác sĩ, cũng đều nói các cơ quan trong cơ thể Cửu Bác đang suy kiệt với tốc độ mắt thường có thể thấy được, ca bệnh hiếm thấy chưa từng nghe qua.
« Chương TrướcChương Tiếp »