Chương 17: Đánh Mặt Bậc Thầy Piano, Nam Chính Xuất Hiện (1)

Cũng may mấy năm nay, Lam Kiều Kiều ở phương diện mỹ thực cũng rất có nghiên cứu, ả ta thỉnh thoảng xuống bếp nấu ăn, cả nhà đều ăn rất ngon.

Nhất là hai cha con Lam Dật Thần, mỗi lần đều khen không dứt miệng, khen Lam Kiều Kiều là thiên tài, không chỉ thành tích học tập tốt, ở phương diện đàn dương cầm cùng trù nghệ cũng không thể khinh thường, là kiêu ngạo của Lam gia.

Hiện tại Lam Yến Hào đang cân nhắc, đợi đến khi Lam Kiều Kiều thi đậu đại học có thời gian, Lam gia cũng muốn mở một quán mỹ thực, lấy thiên phú trù nghệ của Lam Kiều Kiều, sớm muộn gì cũng có thể đuổi kịp Liên Xuân Viên.

Lam Cận từ ba năm trước đã biết Liên Xuân Viên, thậm chí là hơn mười năm trước đã có.

Chẳng qua lúc đó, việc làm ăn của Liên Xuân Viên còn rất bình thường, căn bản không có nóng bỏng như bây giờ, cũng không quá nổi danh.

Nhưng bây giờ đã không còn như xưa, cô chỉ biến mất ba năm, nhưng có rất nhiều chuyện đều xảy ra thay đổi.

Nghe nói Chân gia đại tiểu thư Chân Mộc Tình trở thành thực thần mới, nghiên cứu ra một công thức tự chế, lúc này mới khiến cho việc làm ăn của Liên Xuân Viên trong nháy mắt nóng lên.

Nhảy lên trở thành nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng nhất Quyền Châu, chỉ ăn một lần cũng đủ để người ta lưu luyến không quên.

Đặc biệt là những người tham ăn cao tuổi, từ bốn phương tám hướng xông tới, hận không thể một ngày ba bữa đều ở bên trong, nhao nhao tuyên bố: Món ăn của Liên Xuân Viên là món ngon nhất mà bọn họ từng ăn trong đời.

"Thật là ngon như vậy?" Lam Cận đối với chuyện này có chút cười nhạt.

Lam Dật Thần kìm lòng không được liếʍ liếʍ môi, rõ ràng chưa từng ăn qua, lại thề son sắt gật đầu, "Vô cùng ngon. ”

Lam Cận nhìn cậu một cái, bưng chén trà uống một ngụm, cười khẽ, "Nói giống như cậu đã ăn qua. ”

Lam Dật Thần nghẹn lại, hợp tình hợp lý nói: "Bạn bed bên cạnh tôi đều đã ăn qua, đều nói vô cùng ngon. ”



"Ngày nào đó đi nếm thử."

Cô thuần túy là có chút tò mò, muốn xem rốt cuộc có bao nhiêu mỹ vị.

"Cô dám đi?" Không sợ đánh gãy chân sao?" Lam Dật Thần cũng có chút nóng lòng muốn thử.

"Cậu không nói tôi không nói, ai biết?"

"Nhưng vạn nhất gặp người quen, nói cho người nhà biết thì làm sao bây giờ?"

Lam Dật Thần vẫn có chút nhát gan, lão gia tử biết còn tốt, không hung dữ như vậy, nhưng cha cậu hung dữ a, nhất định sẽ nói được làm được làm gãy chân cậu.

"Sợ sợ như này, vậy cậu dứt khoát đừng đi."

Lam Cận mắt lộ ra khinh bỉ, chỉ bộ dạng như vậy còn muốn làm người kế nhiệm của cha trở thành giáo bá... Chậc...

Thật ghét bỏ.

"Vậy được rồi, nếu như cô đi nhớ gọi tôi lên, hai người đi so với một người thì tốt hơn, tôi cũng không tin bọn họ nỡ cắt đứt chân hai người chúng ta."

"Nghe nói cậu đi làm thêm vào kỳ nghỉ? Đang làm gì vậy?" Thừa dịp còn chưa có đồ ăn, cô phải nói chuyện vui vẻ với cậu.

Kết quả, Lam Dật Thần nói ra kinh người chết không ngớt, còn rất kiêu ngạo đắc ý, "Tôi đang làm vịt.”

"Phụt——"

Lam Cận vừa mới uống một ngụm trà, tất cả đều phun ra, bất chấp lau, ánh mắt nguy hiểm híp lại, "Cậu nói thật sao? ”



#Bả nghĩ em bả đi làm trai bao hay sao í

Từng câu từng chữ, mang theo chút hương vị hận sắt không thành thép.

Lam Dật Thần sờ sờ mái tóc ngắn đẹp trai của mình, bộ dáng thiếu hụt, cà lơ phất phơ lấy ra một điếu thuốc châm lên.

"Đương nhiên là thật, hơn nữa làm ăn rất tốt."

"Tuổi còn nhỏ không học giỏi, là ai dạy cậu hút thuốc?"

Hàn khí quanh người Lam Cận lại bắt đầu liên tiếp phóng thích, khiến người ta không rét mà run.

Lam Dật Thần lại còn không tự biết, cợt nhả cười nói một cách nghiêm túc: "Ông nội chúng ta hút thuốc, cha cũng hút thuốc, đến phiên tôi cũng không thể chặt đứt hương khói chứ? Tôi phải rút một điếu. ”

"Chậc, cậu còn rất có lý."

Lam Cận nghiêng người qua, cướp đi điếu thuốc ngạt trong miệng hắn, sau khi dập tắt ném vào thùng rác.

"Này này, cô có ý gì a? Quên đi, ăn đi. ”

Lam Dật Thần vẻ mặt u oán không cam lòng, cũng may lúc này đồ ăn lên bàn, đành phải biến bi phẫn thành thèm ăn, bắt đầu ăn .

Vừa ăn vừa lẩm bẩm, "Món ăn này hương vị bình thường mà, còn không ngon bằng Kiều Kiều tỷ ta làm. ”

Động tác gắp thức ăn của Lam Cận dừng lại, lông mày nhíu lại không thể nhìn thấy, lại bất động thanh sắc tiếp tục ăn cơm.