Chương 15: Giáo Huấn Thiếu Niên Bất Lương (2)

Hôm nay Lam Cận không đi học, dù sao lão gia tử giúp cô xin nghỉ.

Cô chạy tới tìm mấy thiếu niên bất lương ngày hôm qua khi dễ Lam Dật Thần ra, hai ba cái đã bị cô đánh cho gần chết.

Sau đó một tay xách lên lão đại Hoàng Cường trong nhóm người, không cần tốn nhiều công sức kéo hắn đi tới một con hẻm hẻo lánh gần Quyền Châu Nhất Trung.

Đợi đến giữa trưa học sinh tan học ăn cơm, Lam Cận gửi tin nhắn cho Lam Dật Thần, gọi hắn ra.

Lam Dật Thần tự nhiên là không muốn tới, thế nhưng Lam Cận ở trong điện thoại uy hϊếp hắn, nếu như cậu không ngoan ngoãn tới, liền đem chuyện hắn yêu sớm nói cho lão gia tử và ba.

Rơi vào đường cùng, Lam Dật Thần căm phẫn chạy tới, từ xa đã nghe thấy thanh âm hùng hùng hổ hổ của cậu, "Có bệnh hả, gọi tôi đến làm gì! ”

Lúc này Lam Cận đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, vành mũ đè xuống thấp, mặt không chút thay đổi mà ánh mắt nhẹ nhàng quét về phía Lam Dật Thần, tự dưng làm cho lòng người sinh ra sợ hãi.

Lam Dật Thần giật mình, theo bản năng lại muốn chửi ầm lên, nhưng ánh mắt trong lúc vô tình quét về phía Hoàng Cường giống như chó chết nằm trên mặt đất, có chút kinh ngạc mở to mắt.

- "Hoàng Cường?"

Cậu vừa mới đánh nhau với Hoàng Cường, tự nhiên là quen biết gã ta, nhất thời liền xắn tay áo lên, hung thần ác sát xông lên chính là một cước.

"Mẹ nó mày cũng có hôm nay, hôm qua đánh tiểu gia rất vui a, hiện tại cuối cùng cũng đến phiên tao báo thù đi!"

Hoàng Cường bị cậu đạp đến kêu thảm thiết, nước mắt nước mũi chảy ra, cuối cùng vẫn là Lam Cận lên tiếng ngăn cản hắn.

"Được rồi, có thể dừng tay."



"Lão tử còn chưa đủ vui đâu..."

Lam Dật Thần đang hăng hái, bỗng nhiên như nghĩ tới cái gì đó, lập tức dừng quyền cước, không dám tin nhìn về phía Lam Cận, phảng phất có chút không biết cô.

"Cô đừng nói cho tôi biết, hắn là cô bắt được?"

"Nếu không thì sao?" Lam Cận cười như không cười khoanh hai tay, nhìn hắn hỏi ngược lại.

Ánh mắt Lam Dật Thần bỗng dưng mở to, lần này trực tiếp giống như là gặp quỷ, lẩm bẩm:

"Làm sao có thể, chỉ bộ dáng gầy gò của cô làm sao bắt được Hoàng Cường, huống hồ bên cạnh hắn không phải còn có mấy tiểu đệ sao."

Ngay cả cậu ta học taekwondo mấy năm cũng không phải là đối thủ của Hoàng Cường, cũng không đến mức hôm qua bị đánh thảm như vậy.

Càng đừng nói đến Lam Cận con gà yếu ớt này, luôn luôn là khi mềm sợ cứng*, sợ hãi hèn nhát!

*Khi mềm sợ cứng: gặp kẻ yếu thì bắt nạt, còn gaowj người mạnh thì sợ hãi.

Mỗi lần nhìn thấy cậu ta bị bắt nạt trốn nhanh hơn thỏ, không có khả năng giúp cậu cũng càng không có khả năng là đối thủ của Hoàng Cường.

Nhưng bây giờ quỷ dị chính là, Hoàng Cường rõ ràng là bị người ta đánh nửa chết xách tới, nhưng cậu tuyệt đối không tin, đây là Lam Cận làm.

"Không chịu nổi một đòn, toàn bộ đều bị tôi đánh nằm xuống." Giọng điệu tuyên bố.

Lam Dật Thần lần này càng không tin, trợn trắng mắt, "Cô cứ chém đi, còn toàn bộ nằm xuống.”



Lam Cận đoán được cậu sẽ không tin, đành phải dùng hành động thực tế chứng minh.

Bước đi lười biếng đi qua, một cước liền giẫm lên đầu Hoàng Cường, lại một tay túm lấy cổ áo sau của gã, cứng rắn xách gã từ trên mặt đất như xách gà con lên.

"Xin lỗi cậu ta."

Cô tận lực làm cho mặt Hoàng Cường hướng về phía Lam Dật Thần, thanh âm mở miệng rõ ràng rất đạm mạc, thậm chí có chút thờ ơ.

Nhưng vừa kết hợp với hành vi thô bạo của cô giờ phút này, kiêu ngạo khiến người ta tức giận, không cho phép nửa điểm phản kháng.

"Thao!"*

(*)Là đm á mọi người

Hoàng Cường mặt mũi bầm dập, khóe miệng còn chảy tơ máu, người ngược lại còn rất cứng rắn, nghiến răng nghiến lợi, hai mắt hận đỏ ngầu, chết cũng không chịu cúi đầu.

"Thao ai?"

Lam Cận mạnh mẽ xách chặt gã một cái đập vào tường, lại nhấc lên một cước ác đạp vào giữa hai chân gã...

Ánh mắt cũng không chớp một cái, không thiên vị, tàn nhẫn vô cùng, dứt khoát lại lưu loát.

"Lại nói một lần nữa, cậu muốn thao ai?"

Lúc này Lam Cận thay đổi tư thái lười nhác lúc trước, quanh người phảng phất tràn ngập lệ khí lạnh lẽo, mặt mày khẽ nhướng, đuôi mắt phiếm hồng, ngữ khí thoải mái lại giống như thương lượng.