Chương 8

Bị Khương Đường chơi xỏ lại, Diêu Sâm Lị u ám suốt cả ngày kế tiếp, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Khương Đường với vẻ khó đoán, vừa nhìn đã biết là đang lên kế hoạch xấu nào đó. Nhưng Khương Đường có Mục Cao Hàn chiếu cố, gió thổi từ chiếc quạt điện nhỏ đã thổi bay hơi nóng khó chịu trên mặt, cậu cảm thấy dễ chịu vô cùng.

Cậu lặng lẽ liếc nhìn Mục Cao Hàn đang quay lưng lại với mình nói chuyện với trợ lý của anh, trong lòng nghĩ thầm nếu sau này có cơ hội, cậu có thể cho anh một lá bùa.

Mục Cao Hàn là người đầu tiên tỏ ra tử tế với cậu sau khi cậu đến đây.

Khương Đường là một người rất lạc quan, cả trong quá khứ và hiện tại. Sau khi đến đây, cậu biết mọi người đều không ưa mình, nhưng cậu không quan tâm. Cậu từng được phụ hoàng, hoàng huynh và những người khác yêu quý, họ dung túng cậu, không bao giờ ngăn cản cậu dù là thái tử. Cậu đã nhận được rất nhiều rồi, và cậu sẽ không đòi hỏi thêm nữa.

Nhưng khi cậu không mong cầu, Mục Cao Hàn lại làm một việc khiến cậu kinh ngạc.

Lúc trợ lý của Mục Cao Hàn mang đồ tới, vẻ mặt không tốt lắm, trong mắt tràn đầy nghi hoặc không vui, nhưng vẫn đưa chiếc quạt điện nhỏ và nước đá vào tay cậu.

Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo. (Lòng tốt của một giọt nước sẽ được đền đáp bằng một dòng nước.) Chưa kể thời tiết 37, 38 độ suýt làm cậu bị phơi thành con cá muối phơi khô, nước đá và một chiếc quạt nhỏ này quả là xứng đáng để cậu đền đáp.

Khi Khương Đường đang cụp mắt xuống suy nghĩ, có người đi ngang qua cậu thì thầm: "Sao hôm nay không thấy trợ lý Tào?"

"Tôi không biết, hình như gọi điện cũng không ai bắt máy, Lý đạo rất tức giận."

Hai cuộc trò chuyện đơn giản đã thu hút sự chú ý của Khương Đường, thiếu niên ngước mắt lên nhìn hai người biến mất ở chỗ ngoặt, có vẻ như họ cùng nhau đi vệ sinh. Đang lúc cậu chuẩn bị quay đi, một bàn tay đột nhiên đặt lên vai cậu, khi cậu quay đầu lại, khuôn mặt đen của Lý Hồng Sinh đã ở gần trong gang tấc.

Khương Đường hít một hơi thật sâu, cử động mông định rút lui, nhưng cậu không nhận ra rằng mình đang ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ. Chiếc ghế nhựa nhỏ có chất lượng kém đến mức nhà sản xuất thậm chí không muốn nhìn lại, khi Khương Đường cử động, toàn bộ chiếc ghế vặn xoắn như một vòng xoắn, sau đó có một tiếng "cạch" Khương Đường ngã xuống xuống đất, đau đến nhe răng trợn mắt.

Lý Hồng Sinh thấy thế, mặt càng đen.

“Cậu con mẹ nó trốn cái gì mà trốn? Trông tôi đáng sợ lắm à? Hay là cậu đang cắn rứt lương tâm?"

Khương Đường sắp xếp lại các từ trong đầu, lẩm bẩm: "Đạo diễn, anh không có sao?"

"Buồn cười, cậu có tật giật mình, còn muốn hỏi tôi..." Lý Hồng Sinh nói rồi im lặng. Hắn lạnh mặt, cơ hồ hung thần ác sát mà trừng mắt Khương Đường, khuôn mặt vốn đã hung dữ lúc này lại càng dữ tợn hơn, trông hắn giống như tên sơn tặc mà Khương Đường đã gặp trên núi trước đây.

Nhắc mới nhớ, Lý Hồng Sinh trông khá giống sơn tặc.

Cả hai người đều tuy chưa đầy ba mươi tuổi nhưng nét mặt lại lộ ra một loại hung dữ, bộ râu trên cằm đã phóng đại đặc điểm này lên cực điểm, khiến người ta chỉ cần nhìn vào cũng cảm thấy sợ hãi.

Lý Hồng Sinh cũng đặc biệt thích nói chuyện với khuôn mặt thẳng thắn và giọng nói thô lỗ, giọng nói to hơn một chút nữa sẽ giống như chửi thề.

Lý Hồng Sinh cuối cùng cũng dần nhận ra những lời của Khương Đường, "Anh không có sao?" là dành cho hắn, điều đó có nghĩa là - Đạo diễn, anh trông thật đáng sợ, anh không biết sao?

Sắc mặt Lý đạo dần dần cứng đờ, hắn âm thầm muốn dùng ánh mắt gϊếŧ chết Khương Đường.

Nhưng đồng thời, Lý Hồng Sinh không khỏi có chút bối rối. Khương Đường dạo này thay đổi quá nhiều phải không? Bình thường Khương Đường làm sao có thể đâm hắn như vậy, có lẽ cậu ta sẽ ngây thơ dùng hai mắt rưng rưng hét lên: "Đạo diễn, tôi không hiểu anh đang nói gì".

Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng Lý Hồng Sinh vẫn bình tĩnh, nhìn Khương Đường, mặt lạnh lùng hỏi: "Cậu có nhìn thấy Tào Khoa không?"

"Tôi nhìn thấy." Khương Đường trả lời, khi Lý Hồng Sinh nâng cằm tiếp tục dò hỏi, cậu mỉm cười với Lý Hồng Sinh không nghi ngờ nói, "Sáng nay tôi không phải đã nói với đạo diễn rồi sao? Trợ lý Tào nói anh tìm tôi có việc."

Lý Hồng Sinh: “…Ngoài chuyện đó ra thì sao?”

Khương Đường xua tay: "Không có."

Khương Đường quả thực đã nói sự thật, cậu biết Tào Khoa ở đâu, nhưng cậu đã không gặp Tào Khoa kể từ sáng hôm đó.

Lý Hồng Sinh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Khương Đường một lúc lâu, cuối cùng bỏ cuộc, "Cậu chỉ có một, hai cảnh vào buổi chiều, vì vậy hãy diễn thật tốt. Diễn xong cậu có thể đi nghỉ ngơi."

Khương Đường xoa ngón tay lên chiếc quạt điện nhỏ, ngẫm nghĩ trong đầu:

Cảnh tượng của cậu đều là trước mắt, dựa theo kế hoạch ăn cơm xong nghỉ ngơi mười phút của Lý Hồng Sinh, nếu có thể thuận lợi vượt qua, cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay trong vòng chưa đầy nửa giờ. Vậy thì chẳng phải là cậu có thể đi một vòng quanh khu phố xem có thể tìm một nơi để mở một sạp hàng nhỏ và bói toán cho mọi người để kiếm chút tiền tiêu vặt không hay sao?

Khương Đường ngay lập tức duỗi thẳng eo, tràn đầy động lực. Cậu nắm chặt nắm tay nhỏ nhắn nói với Lý Hồng Sinh: "Đạo diễn yên tâm, tôi nhất định sẽ quay tốt! Tôi sẽ cố gắng quay xong và tan làm càng sớm càng tốt."

Lý Hồng Sinh không biết vì sao đột nhiên cậu có động lực chiến đấu, nhưng hắn nhớ tới Khương Đường ngày hôm qua nghe thấy diễn xuất đã giống như một con gà trống bại trận, hắn giật giật khóe miệng, gật đầu có lệ: "Được, được."