Chương 2

Trợ lý của Diêu Sâm Lị là một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi vừa mới tốt nghiệp, trên tay đang cầm đồ dùng cá nhân của Diêu Sâm Lị, lặng lẽ liếc nhìn khuôn mặt của Diêu Sâm Lị, không khỏi quay lại nhìn Khương Đường.

"Chị Lị Lị, nạn đào hoa mà Khương Đường vừa nhắc đến..."

Cô còn chưa nói xong, Diêu Sâm Lị đã nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng. Cô chỉ nghe Khương Đường gọi mình là chị, nhưng không chú ý nhiều đến nửa câu sau. Khương Đường thuộc tuyến 18 kia, gọi cô là "chị" đều là để cất nhắc Khương Đường. Diêu Sâm Lị không muốn cho cậu mặt mũi này.

Rốt cuộc, Khương Đường thực sự kinh tởm.

Cô bước vào phòng khách dành riêng cho nữ chính, đóng cửa lại và nhỏ giọng chửi rủa Khương Đường.

Người trợ lý có chút bối rối đi theo cô, nhưng ngay sau đó cả hai đã bỏ lại cái gọi là nạn đài hoa phía sau. Diêu Sâm Lị ban đầu không quan tâm, nhưng lời nói của Khương Đường rõ ràng khiến cô ghê tởm, nếu cô thực sự nghe lọt, đó chẳng phải là điều Khương Đường muốn sao?

Sau khi thay quần áo và trang điểm lại, Diêu Sâm Lị đội mũ lưỡi trai và lên xe cùng trợ lý. Cô còn có bữa tiệc tối với lãnh đạo cấp cao của công ty vào buổi tối và phải đến đúng giờ. Ăn xong, cô lên xe trở về khách sạn.

Đêm đã khuya, gara ngầm của khách sạn tối om, đôi giày cao gót của Diêu Sâm Lị phát ra tiếng nện thình thịch trên mặt đất, sau đó được khuếch đại và tạo thành tiếng vang. Cô trợ lý bên cạnh ôm túi vội vàng đi theo, không hiểu sao cô trợ lý luôn cảm thấy gara rất kỳ quái.

"Kỳ lạ, sao đèn ở đây không bật sáng?"

Người trợ lý giậm chân mạnh, nhưng đèn kích hoạt bằng giọng nói dường như bị hỏng và không có một tiếng động.

Sau khi uống rượu, thái dương của Diêu Sâm Lị đau nhức, khi đi lại hơi loạng choạng. Cô dùng ngón tay thon dài nhéo lông mày, sốt ruột nói: “Không sáng thì không sáng, bật đèn điện thoại di động lên không phải là tốt rồi sao?”

Giọng điệu Diêu Sâm Lị không tốt, trợ lý cũng không dám trì hoãn.

Diêu Sâm Lị năm nay hai mươi lăm tuổi, tuổi này trong giới giải trí nói lớn cũng lớn, sau khi nổi tiếng nhờ một bộ phim truyền hình, cô rất coi trọng bản thân. Có lẽ là bởi vì cảm thấy mình bạo đỏ, tính tình khó tránh khỏi có chút trịch thượng cùng khó chịu.

Nhưng cô trợ lý không dám nói rõ ràng, cô di chuyển vật đang cầm trong tay, chật vật lấy điện thoại. Tuy nhiên, lúc này cô đột nhiên nghe thấy một tiếng cảm thán, sau đó cô ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông mặc đồ đen đội mũ ôm lấy eo Diêu Sâm Lị rồi nhét cô ta vào xe bên cạnh.

Người trợ lý sửng sốt, vừa kịp phản ứng đã hét lên, muốn gọi cảnh sát.

Người trong xe hạ cửa kính xuống, lạnh lùng liếc nhìn cô: "Im đi! Thử gọi cảnh sát xem!"

Trợ lý lùi lại một bước, cầm điện thoại không nhúc nhích.

Cô nhận ra người đàn ông đó.

Người đàn ông này là bạn trai cũ của Diêu Sâm Lị, nhưng họ đã chia tay sau khi Diêu Sâm Lị tham gia bộ phim lần trước và được kim chủ bao dưỡng. Không ngờ tối nay hắn lại xuất hiện ở gara ngầm của khách sạn!

Trợ lý đột nhiên nhớ tới tối nay Khương Đường đã nói gì - Chị Diêu nên chú ý xem gần đây có nạn đào hoa hay không, trên đường trở về khách sạn hãy cẩn thận.

Trợ lý: "..." Thật là trùng hợp?

Trợ lý đứng sang một bên không dám cử động.

Người đàn ông nhìn cô một cái rồi nói: “Tôi cùng Lị Lị nói mấy câu, cô lên trước đi.”

"Nhưng……"

"Không có nhưng, trừ khi cô muốn mọi người biết về mối quan hệ của tôi và Lị Lị." Người đàn ông cười khẩy nói với trợ lý ở ngoài xe, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Diêu Sâm Lị trong xe.

Sắc mặt Diêu Sâm Lị tái nhợt. Cô vất vả mới trở nên nổi tiếng, còn được nhiều người hâm mộ, một số người trong số họ là những người hâm mộ trạch nam sẵn sàng chi tiền cho cô. Cô không lo lắng để người khác biết mình yêu đương rồi chia tay, nhưng Nhậm Lập Quần có trong tay rất nhiều ảnh của cô, cho nên cô vẫn không thể đánh cược được.

Diêu Sâm Lị không dám trì hoãn, cô nhìn trợ lý đang lo lắng, sốt ruột nói: "Cô lên trước đi."

"Nhưng--"

"Dù có thế nào, cô cứ đi lên đi!"

Trợ lý do dự hai giây, sau đó nghiến răng bỏ chạy. Dù sao cũng là Diêu Sâm Lị yêu cầu cô rời đi, chuyện xảy ra sau đó đều là do Diêu Sâm Lị gây ra, không liên quan gì đến cô.

Trợ lý chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc tiếng bước chân đã biến mất trong gara ngầm. Trong xe, người đàn ông nhìn Diêu Sâm Lị và mỉm cười, "Đã lâu không gặp, Lị Lị."

"Anh tìm tôi để làm gì?"

Bàn tay của người đàn ông nhẹ nhàng đặt lên mặt Diêu Sâm Lị, nhẹ nhàng nói: “Tôi đề nghị cô nên nói chuyện cẩn thận với tôi. Cô cũng biết trong tay tôi có rất nhiều nhược điểm của cô.”

*

Ngày hôm sau.

Ánh nắng xuyên qua tấm rèm sáng màu của khách sạn chiếu xuống giường, một cái đầu ló ra từ tấm chăn mỏng có điều hòa. Khương Đường tắt chuông báo thức trên điện thoại và ôm chăn bông vào lòng, mặt đầy vẻ ngốc nghếch.

Không có cung nữ đông Cung và sự đánh thức của phụ hoàng và hoàng huynh, Khương Đường ban đầu có chút khó chịu. Sau này, cậu cảm thấy đồng hồ báo thức có tác dụng hơn phụ hoàng và hoàng huynh mình rất nhiều.

Khương Đường từ từ đứng dậy khỏi giường, nghe thấy tiếng chuông cửa khách sạn leng keng ngay khi cậu bước vào phòng tắm. Người có khả năng đến gặp cậu lúc này nhất chính là trợ lý Đào Nhạn. Trên thực tế, Đào Nhạn có thẻ chìa khóa vào phòng, nhưng Đào Nhạn luôn lịch sự bấm chuông.

Khương Đường bước tới và mở cửa, Đào Nhạn đứng ở cửa thấy cậu thì hai mắt sáng rực lên. Sau khi vào phòng, cô lập tức đóng cửa lại, hưng phấn hỏi: "Khương Đường, sao cậu biết tối qua bạn trai cũ của Diêu Sâm Lị sẽ tìm cô ta?"