Chương 11

Người đàn ông và chú Chu đều hít một hơi thật sâu. Chú Chu nhanh chóng nắm lấy tay Khương Đường và kéo cậu về phía mình, thì thầm: "Cậu bé, làm ăn buôn bán không phải làm như vậy. Một nghìn nhân dân tệ là quá nhiều."

Người đàn ông còn nói: “Cậu không cảm thấy mình không giống một thầy bói mà giống một tên cướp sao”.

Khương Đường hoàn toàn không quan tâm đến lời trêu chọc của người đàn ông, cậu nheo đôi mắt đẹp nói: "Tôi thấy anh lấy tiền, một ngàn đối với anh không là gì cả. Dù sao, nếu anh đưa ra quyết định đúng đắn, anh có thể kiếm được hơn một ngàn." Có lẽ, tôi sẽ tính trước, tính xong anh đưa cho tôi cũng được?"

“Được.” Người đàn ông cười nhẹ.

Một câu "sự lựa chọn" của Khương Đường khiến hắn có chút ngo ngoe rục rịch.

"Tôi kiến nghị anh nên nghe lời ông chủ của mình. Nếu anh lo lắng cho vợ con mình, anh cũng có thể mang họ theo. Tuy lúc đầu có thể khó khăn nhưng sẽ không kéo dài bao lâu." Khương Đường mỉm cười, "Sẽ có bất ngờ đấy."

Khi Khương Đường đề nghị hắn nghe lời ông chủ, vẻ mặt của người đàn ông có gì đó không ổn.

Sau đó là kh·iếp sợ cùng không thể tưởng tượng.

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Khương Đường, trong mắt có chút kinh ngạc, "Làm sao cậu biết tôi đang cân nhắc xem nên đến công ty mới hay ở lại?"

Nụ cười của Khương Đường không thay đổi: "Đúng vậy, đã nói tôi là thần toán. Tôi đã đưa ra gợi ý cho anh rồi. Anh có thể xem nó có đáng giá một ngàn không."

"Cậu thực sự cho rằng nếu tôi tuân theo sự điều chỉnh thì sẽ được nhiều hơn sao?" Cuộc trò chuyện đã bắt đầu, người đàn ông không muốn giữ bí mật nữa, hắn nói thẳng thừng: "Tôi ở lại Bắc Kinh, chỉ cần hàng ngày đi làm như bình thường, lương cao, vợ con tôi có thể ở lại đây, sau này các con có thể được hưởng nền giáo dục tốt nhất.”

Khương Đường nheo mắt, nói: "Việc anh có thể nhận được nhiều hơn hay không phụ thuộc vào nỗ lực của chính anh. Tôi không thể thay đổi nó bằng một từ. Kiến nghị của tôi với anh là anh có thể thử ở nơi khác."

Người đàn ông còn muốn nói điều gì khác, nhưng sau khi suy nghĩ, Khương Đường đã bày tỏ thái độ rất rõ ràng.

Tuân theo sự sắp xếp của công ty và đến Tuyền Thị.

Tuyền Thị không thể so sánh với thủ đô, chỉ có thể coi là thành phố nhỏ cấp hai và cấp ba. Công ty của họ muốn mở rộng phạm vi kinh doanh nên đã nhắm đến Tuyền Thị. Công ty nhỏ ở Tuyền Thị mới thành lập, ai sẽ đi và ai chịu trách nhiệm là những vấn đề rất nghiêm trọng. Khi được lãnh đạo tiếp cận để kiểm tra tâm tình, hắn thực sự đã có phần khó chịu.

Hắn đã làm việc tận tâm ở Bắc Kinh được sáu hoặc bảy năm, được coi là người làm việc lâu nhất trong thế hệ trẻ. Nói một cách logic, những nhân viên như hắn nên ở lại trụ sở chính và tận hưởng niềm hạnh phúc của mình. Nhưng lãnh đạo cũng nói rõ nếu chi nhánh ở Tuyền Thị làm tốt thì đãi ngộ chắc chắn sẽ tốt hơn ở đây rất nhiều.

Nhưng câu hỏi đặt ra là nếu nó không hoạt động tốt thì sao?

Đến lúc đó rất có thể hắn sẽ trở thành kẻ bị ruồng bỏ, và có lẽ hắn sẽ không được sử dụng lại ngay cả khi quay trở lại trụ sở chính.

Vì thế hắn rất bối rối.

Nhưng bây giờ, có một chàng trai trẻ ở độ tuổi đôi mươi đã có thể dễ dàng nhìn thấu sự bối rối của hắn và chỉ ra lối đi cho hắn. Hắn không biết đó là một con đường thông thoáng hay một cái hố lớn, nhưng Khương Đường, một người lạ đã đoán được hắn đang vật lộn với điều gì, điều này thực sự làm hắn ngạc nhiên.

Trong ký ức của người đàn ông, hầu hết các thầy bói chỉ cho bạn biết khi gặp khó khăn bạn sẽ bao nhiêu tuổi, khi nào bạn sẽ kết hôn và sinh con. Nhưng Khương Đường là người đầu tiên nhìn thấu nỗi lo lắng hiện tại của hắn.

Có lẽ...hắn có thể thử.

Hắn lấy điện thoại di động ra và mỉm cười với Khương Đường, "Một ngàn nhân dân tệ có lẽ đáng giá. Nếu cậu không phiền, chúng ta thêm Wechat thì sao? Tên tôi là Trần Hiên Vũ."

Tiền cuối cùng cũng đã đến cửa, Khương Đường chớp mắt, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, "Không thành vấn đề, tôi tên là Khương Đường."

Sau khi trả tiền và thêm Wechat, chú Chu ngơ ngác đưa thêm cho người đàn ông hai quả đào. Người đàn ông vừa rời đi, chú Chu cuối cùng cũng không nhịn được nữa: "Tiểu bảo bối, con còn đoán được hắn đang nghĩ đến chuyện này sao?"

Chú Chu đột nhiên cảm thấy Khương Đường có thể nhìn thấu bệnh tật của mình, việc vợ ông qua đời chỉ là chuyện nhỏ.

Khương Đường cười nhiều đến mức khoe hàm răng trắng to, "Cháu lợi hại không."

"Lợi hại, thực sự lợi hại." Chú Chu giơ ngón tay cái lên cho cậu.



Buổi tối, chú Chu chất hoa quả lên xe ba bánh chuẩn bị về nhà. Khương Đường cũng nhét mọi thứ vào ba lô, vẫy tay chào chú Chu rồi quay người rời đi.

Hôm nay công việc làm ăn khá tốt, ngoại trừ Trần Hiên Vũ ra, còn có hai người khác, cậu đã tính toán vận mệnh gần đây của bọn họ. Đáng tiếc, cả hai đều không gặp may mắn về tài chính nên Khương Đường chỉ nhận vài chục nhân dân tệ, nhưng dù thế nào đi nữa, thu nhập ngày nay cũng ở mức bốn con số!

Tâm tình Khương Đường rất tốt, trên đường về khách sạn bỏ ra rất nhiều tiền mua một hộp lớn cổ vịt om, cậu dự định tắm xong sẽ tìm một bộ phim xem rồi ăn.

Khoảng mười giờ, Khương Đường nhìn thấy tin nhắn trong nhóm Wechat của "Trữ quân".

Tào Khoa: @đạo diễn Lý Hồng Sinh, trên đường về khách sạn tôi bị rắn cắn, ngày mai tôi muốn nghỉ một ngày.

Ngay sau đó, Tào Khoa lại nhắn: cả ngày hôm nay tôi đều mơ màng, đầu đau nhức khủng khϊếp, đi trên đường cũng không nhìn kỹ. Tôi thực sự xin lỗi, đạo diễn.