Sáng hôm nay nó dậy hơi sớm vì tối qua ngủ cũng sớm
- Chuẩn bị đi- nó lại lạnh lùng với mọi người rồi. Cuộc chiến sắp diễn ra
- Vâng- Ngũ Quỷ SZ và tụi bạn nó đồng thanh
- Sane, Sin gửi thư đi- Rin quay qua nói với hai nhóc
- Dạ
- Được rồi. Zin và Zam đi chọn anh em đi. Ít nhưng tốt- Jin cũng lên giọng, khác với cái vẻ đầm thắm hằng ngày
- Dạ, được rồi- hai nhóc cũng chạy đi
- Chiều nay tại bãi đất trống ngõ 5 phố Shibuya đi. Chỗ đó tuy gần trung tâm nhưng lại ít người qua lại- Sam vừa tra máy tính vừa nói
- Dạ- Suzu cũng nói rồi gọi điện cho ai đó- Ok ạ
- Nhưng còn....
- Không sao. Anh ấy đã chấp nhận sự thật- nó cười nhạt
- Tuy nói vậy nhưng dù gì cũng là....
- Gϊếŧ sạch. Chừa cho ông ta...một con đường sống- nó đập tay xuống thành ghế sofa đứng dậy
- Thật sao?- Jin có vẻ ngạc nhiên và còn hơi vui nữa
- Ừ... Thật...dù sao, ông ta cũng có một kỉ niệm rất đẹp với tao. Để ông ta chết như vậy... Thật sự rất nhẫn tâm.... Màn hay...- nó đang nói thì dừng lại
- Chỉ dành cho người có cùng đẳng cấp- Kiệt không biết từ đâu xuất hiện ngoài cổng đi vào
- Đúng vậy- nó cũng quay qua cười với Kiệt. Lúc gặp bọn hắn tới giờ nó cười nhiều hơn trước....nhưng liệu...đó có phải là những nụ cười mang đúng nghĩa của nó không? Liệu có phải là những nụ cười hạnh phúc không....hay...chỉ là...những nụ cười giả tạo???
- Sao anh lại biết?- Jin ngạc nhiên hỏi Kiệt
- Em quên anh đã từng là gì à???- Kiệt khoát vai nó
- Là gì thì mặc anh. Tránh ra- hắn ở phía ngoài cũng bước vô, gỡ tay Kiệt ra
- Giữ khoảng cách một chút- Trọng trợn trừng mắt nhìn Kiệt
- Nè, không được nghe chưa? Dù sao tôi cũng hơn cậu một bậc đó- Minh cũng trợn mắt lên nhìn Kiệt
- Hahah...cái này gọi là...là gì...ấy nhỉ?- Yu cười lăn cả ra đất
- GHEN ĐẤY- cả đám cùng hùa lên trừ Trọng, Minh, Kiệt, hắn và nó
- Um sùm quá- nó nói rồi bước lên lầu
- Cái này....- vẻ mặt Rin lại tự nhiên thay đổi
- Quên đi- anh nó bước lại gần Rin, vỗ vai nhỏ
- Ừm- Rin cũng cười gượng
- Thôi. Dù sao cũng qua lâu rồi. Tương lai là chuyện tối nay nè- Yu nói
- Biết rồi- Sam bĩu môi
- Mà mấy em có cho tụi anh đi không?- anh nó hỏi
- Em không biết- Jin nhún vai
- Anh lên hỏi Anne- Kiệt định bước lên thì....
- Nè nè, anh không được gần Anne quá đâu nghen. Anh chết khi nào em không biết đâu- Jin kéo Kiệt lại rồi chỉ chỉ tay về phía sau. Ba ngọn núi lửa đang nghi ngút khói.
- À...ừm- Kiệt nuốt nỗi sợ xuống miễn cưỡng trả lời
Tua nhanh tới tối nha mọi người. Giờ là 7h tối. Tụi nó đang ngồi tại sảnh. Anh nó và Ngũ quỷ thì đang chụm đầu làm gì đó trong hai cái laptop. Còn hắn thì ngồi sau lưng nó, cứ ngắm, cứ ngắm nó như thế. Mỗi người mỗi việc. Có ai mà quởn như tụi hắn chứ. Bốn chàng kia cũng ngồi đó chơi. Còn tụi nó mới đúng là khổ. Rin và Sam thì đang vi vu với Ipad nhưng công việc hình như không dễ dàng gì. Chân mày cũng nhíu lại dãn ra liên hồi. Jin đang cùng với Kiệt (nó phân công đấy. Cho Ben giữ khoảng cách xíu á mà) theo dõi giá cổ phiếu công ty. Hai người cứ hì hục mãi. Yu cũng chỉ ngồi đó, nhìn tụi nó làm rồi cứ nhấc máy hạ máy liên tục (không hiểu nổi mấy người này. Tí xíu nữa thì đi rồi mà giờ còn ở nhà không lo lắng gì hết ==")
- Xong rồi. Chuẩn bị đi- Sam với Rin thở phào nhẹ nhõm, lấy nước uống ực ực như khát từ đời nào vậy
- Ờ. Tao với Kiệt cũng xong rồi. Mệt quá- Jin than thở
- Rớt lên rớt xuống liên hồi. Nhìn muốn nổ đom đóm- Kiệt lấy tay di di lên hai con mắt, lắc đầu liên tục (cái này là thần kinh nè, nhức mắt mà còn lắc đầu. Một hồi là xỉu luôn)
- Mấy anh về đi. Tụi này phải đi rồi- nó cũng đứng lên, rời mắt khỏi cái laptop.
- Tụi anh đi với- tụi hắn, Kiệt, Trọng, Minh và anh nó đồng thanh. Nhìn mặt ai cũng thểu não, ai cũng muốn đi nhưng............chỉ chờ một câu nói của nó. Chỉ sợ cái lắc đầu của nó thôi. Rin, Sam, Yu và Jin cũng chỉ biết đứng đó mà nhìn. Cho dù mấy người kia có năn nỉ cỡ nào thì cũng không có cách gì. Nó mà không chịu thì thôi rồi. Không ai xin được đâu.
- Khô...- nó đang gằn giọng, chưa hết chữ thì....
- Làm ơn... Cho anh đi đi. Năn nỉ mà...Đi đi- tụi hắn đồng thanh, mặt còn sầu não hơn hồi nãy nữa chớ. Tội nghiệp dễ sợ, bọn nó cũng chỉ biết đứng đó, nhịn cười
- Không. Nhất định là không- nó trừng mắt lên nhìn mọi người, quay lưng bỏ đi.......
- Đi thôi- tụi bạn nó cũng vươn vai, lắc đầu mà bỏ đi
- À...mà khoan, anh đi theo em- nó quay người lại, chỉ tay về cái đám người đang đứng đó...là ai được cái vinh hạnh đó đây........ Là...
- Anh hả?- người đó chỉ tay về người mình
- Ờ- nó hững hờ rồi quay người bước đi. Cậu ta cũng bước theo, cái đám nháo nhào còn lại thì cứ đứng đực ra đấy. Ai cũng mong muốn hết, vậy mà...
- Lại là anh ta hả.... Cái gì cũng là Triệu Khắc Minh là sao?- Trọng tức giận đấm vào ghế sofa
- Đi theo là được thôi- anh nó thản nhiên nhún vai.
- Ừ
Tụi nó chuẩn bị xong thì bước ra ngoài, phóng xe đến ngõ số 5 Shibuya chỗ mà Ngũ Quỷ đang đợi. Hôm nay nó mặc một cái quần đen da ôm sát người cùng với đôi bốt đen, một cái áo thun ba lỗ đen cùng với cái áo sơmi caro đỏ khoát ngoài không cài nút. Tóc được cột cao lên, mái ngố phía trước làm cho nó trông vừa giống một thiên thần và vừa giống một ác quỷ với cái bộ đồ trên người. Rin thì ngược lại với nó. Một cái quần vải Jean hơi rách chút xíu. Đôi nike màu trắng, một cái áo phông suông dài cộc tay. Tóc để màu tự nhiên xoa dài ra. Không hiểu sao mà hôm nay ba cô nàng kia của chúng ta lại đi mặc đồng phịc mới ghê chứ. Một cái quần đùi xanh bạc, một áo croptop nhưng khác màu, Sam màu xanh đen có chữ trắng, Jin màu vàng có chữ xanh lá và Yu thì màu đỏ cùng dòng chữ màu đen. Cái áo khoác vải được buộc lại trên cổ để phần lưng áo ra phía sau, Sam thì áo màu trắng, Jin thì màu xanh và Yu thì màu đen. Bốt cao cổ cột dây màu da bò. Trông tụi nó bây giờ rất rất ư là đẹp, mỗi người mỗi vẻ, nó và Rin thì trông rất lạnh lùng nhưng sắc thái lại có phần thanh cao. Còn bộ ba nàng ấy thì lại rất là nhí nhảnh và dễ thương. Chạy tới chỗ đó thì đã có người đứng sẵn ở đó. Cùng với Ngũ Quỷ thì có khoảng 150 người còn bên ông ta thì có khoảng 450-500 người. Số lượng quá chênh lệch, lliệu....thắng hay bại??? Không ai có thể đoán trước được. Bốn đứa bước ra với cái mặt nạ che nửa phần trên mặt. Nó vẫn không bước ra, vẫn ngồi trong xe, thầm quan sát qua lớp kính mờ phía trước
- Các người là ai?- ông ta cất giọng hỏi khi thấy tụi nó đang đứng trước mặt mình
- Hừ. Ông không cần biết. Chỉ cần biết một điều...- Rin hừ nhẹ một tiếng, môi khẽ nhếch lên
- Nợ máu thì phải trả máu- Sam cũng lên tiếng, ánh mắt nhỏ bây giờ đã từ màu xanh chuyển sang màu huyết thẫm rồi. Nhìn tận sâu trong đáy mắt, tia giận dữ hằn lên rất sâu. Sự chết chóc, căm hận đều hiện rõ mồn một
- Con nít ranh. Tụi bây nghĩ người của mình có thể đấu lại người của tao sao?- ông ta cười ha hả, nhìn mặt đểu không chịu được
- Không nói nhiều. Nợ bao nhiêu....bây giờ trả cũng không muộn- Rin cười nhếch mép. Cả hai bên lao vào nhau. Tuy số lượng chênh lệch khá lớn nhưng bên nó không hề yếu thế. Cả hai cứ đánh, đấm, đá, tiếng súng, kiếm và mã tấu cứ thay nhau va chạm và vang lên đều đều. Nó và Minh ngồi trong xe cũng rất ư là tươi tỉnh, thấy cả hai đấu đá um sùm thế mà không hề mảy may một chiút gì đó gọi là lo lắng hay bồn chồn. Minh thì cũng không rõ là ngồi ngắm nó hay là ngắm cái tình trạng chiến tranh ngoài kia nữa. Cứ nhìn chằm chằm ra ô cửa nơi có nó và cũng có thể nhìn được tình hình ngoài kia. Bọn hắn ngồi trong xe cũng khá hồi hộp, ai cũng nghĩ tình hình như thế thì làm sao mà thắng nỗi. Riêng mấy anh thì cứ sợ mấy chị nhà ta đứmg cạnh đó sẽ bị quẹt trúng thì sao. Chỉ riêng thành viên lâu năm của tổ chức như Trọng, anh nó thì vẫn bình chân như vại. Quay lại cuộc hỗn chiến ngoài kia thì sỉ số đang ngày một giảm dần. Công nhận những tay mà bọn nó chọn lựa thật sự rất cừ. Súng thì cho dù là bị bắn vào tay hay chân thì vẫn cố gắng gượng cho đến khi không thể cử động được. Đến khi một mạng người cuối cùng ngã ra trên nền đất thì cuộc chiến mới được cho là thắng là bại. Người thắng kẻ thua đã rõ, thắng thì làm vua thua thì làm giặc. Bọn nó tiến sát lại ông ta đang đứng đó run cầm cập, bỗng tim Kiệt lại khẽ đau.