Trong lòng Tề Dự thầm khen ngợi anh quay phim.
Ôn Chỉ im lặng mỉm cười, ba người cùng tiến về phía bãi đậu xe.
Những lời vừa rồi vẫn vang vọng trong tai, Tề Dự lo sợ Ôn Chỉ sẽ nói thêm những điều mà cậu không muốn nghe, nên cố ý giữ im lặng trên suốt quãng đường. Cậu chỉ thỉnh thoảng trả lời khi bị hỏi, và khi mua đồ cũng chia nhau đi riêng, mỗi người tự mua phần của mình.
Nhiều lần Ôn Chỉ muốn tiến lại gần nhưng đều bị Tề Dự tránh đi. Tuy nhiên, vì có anh quay phim ở đó, anh không thể làm gì thêm.
Chuyến mua sắm diễn ra suôn sẻ, chỉ vài lượt đã mua đủ đồ. Trước khi quay về, Tề Dự đột nhiên cảm thấy mắc vệ sinh. Ban đầu cậu định nhịn, nhưng nghĩ lại, đoạn đường về mất hơn nửa tiếng, nên quyết định quay lại trung tâm thương mại.
Bên ngoài không có camera, cậu lo rằng Ôn Chỉ sẽ chặn mình trong nhà vệ sinh, nên cố gắng giải quyết thật nhanh. Nhưng dù hành động có nhanh đến đâu, điều cậu lo lắng vẫn xảy ra.
Ôn Chỉ bất ngờ kéo Tề Dự vào trong nhà vệ sinh, đóng cửa lại, hai tay chống lên tường, giam cậu trong không gian hẹp. Giọng nói trầm ấm nhưng mang theo sự giận dữ bị kiềm nén:
"Đã nói không cần trốn tránh anh, em trốn cái gì?"
Siêu thị ở khu du lịch vắng người, nên nhà vệ sinh rất sạch sẽ, không khí thoang thoảng mùi hương của chất làm thơm. Tề Dự quay đầu sang chỗ khác, nhìn thấy bàn tay lớn đang chống lên tường bên cạnh mình, gân xanh nổi lên rõ rệt.
"Tôi không tránh anh."
Không khí im lặng vài giây, Ôn Chỉ mới lên tiếng.
"Em như vậy càng khiến đàn ông muốn chinh phục."
Ngón tay Tề Dự khẽ co lại, cậu lén mò tay vào túi để lấy điện thoại, nhưng rồi lại quyết định buông xuống.
"Anh chàng quay phim còn đang đợi ngoài kia."
Cậu khẽ cong chân, lách qua cánh tay Ôn Chỉ, định mở cửa ra ngoài.
Nhưng ngay khi tay vừa chạm vào nắm cửa, một bàn tay khác đã nhanh chóng áp lên.
"Anh không có ý làm gì em, chỉ muốn nói vài lời thôi."
Tề Dự quay đầu nhìn anh.
"Anh muốn nói gì?"
Ôn Chỉ khẽ cúi đầu, ánh mắt mang theo chút gì đó lưu luyến.
"Em sống ổn chứ?"
Anh vẫn mặc bộ vest khi livestream, chỉ là đã cởi bỏ áo khoác, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi màu xanh đậm. Màu xanh đậm là một gam màu mang lại cảm giác dễ chịu, giống như chính anh vậy.
Ôn Chỉ luôn mang đến cảm giác ấm áp, dễ gần. Dù cao 1m90 và vóc dáng lực lưỡng, anh chưa bao giờ khiến người khác cảm thấy áp lực.
Nhưng ai có thể ngờ, một người như vậy lại có sự chiếm hữu mãnh liệt đến mức khiến cậu cảm thấy ngột ngạt.
"Tất nhiên là ổn." Tề Dự đáp. "Không có anh tôi vẫn sống tốt."
Ôn Chỉ khẽ mở miệng, nhưng rồi lại khép lại, vẻ mặt thoáng chút buồn bã.
"Ổn là được rồi. Anh không có ý gì khác, chỉ muốn em thư giãn một chút. Anh đến đây chỉ vì công việc, anh sợ em hiểu lầm."
"Hiểu lầm?" Tề Dự nhíu mày. "Hiểu lầm gì, chẳng phải anh đang chặn tôi trong nhà vệ sinh đây sao? Anh nói tôi hiểu lầm gì?"
Nghe vậy, Ôn Chỉ cứng họng, nét mặt càng thêm đau buồn. Anh từ từ buông tay khỏi cánh cửa, vẻ mặt trông như đầy oan ức.
Tề Dự không hề động lòng, đẩy cửa rời đi ngay lập tức.
Khi bóng dáng Tề Dự khuất hẳn khỏi tầm mắt, vẻ mặt uỷ khuất của Ôn Chỉ từ từ biến mất, thay vào đó là sự nghiêm trọng.
Khi về đến nơi, Tề Dự xách túi vào bếp ngay.
Trên đường về, Ôn Chỉ không nói thêm gì, và Tề Dự đoán anh cũng không dám nói gì.
Trong số những người yêu cũ, Ôn Chỉ là người hiểu cậu nhất và biết cách ứng phó với cậu. Trước đây, có một thời gian cậu biếng ăn, không muốn ăn gì cả. Ôn Chỉ không ép buộc, mà chỉ ngồi đó, nhịn đói cùng cậu, cho đến khi cậu không thể chịu nổi nữa, anh mới đem món ăn đã được giữ ấm trong nồi ra, nhìn cậu ăn từng miếng.
Nghĩ đến đây, Tề Dự ngẩng đầu nhìn về phía cửa bếp.
Quả nhiên, Ôn Chỉ đang đứng đó, không bước vào, chỉ lặng lẽ quan sát. Khuôn mặt trông đầy vẻ ủy khuất, như thể bị ai đó ức hϊếp.
Đúng là diễn trò mà.
Tề Dự lờ đi, tiếp tục lấy tôm ra rửa.