Chương 13

"Đạo diễn chắc chắn sẽ cắt những đoạn này thôi, nếu không sẽ thành tiết lộ kịch bản mất."

Dư Lĩnh bước vào bếp mở tủ, lấy ra bát đũa.

"Anh hiểu rõ nhỉ."

Hoắc Tư Miểu cũng đi vào phụ lấy bát.

Thấy có người đã lo phần bát đũa, Ôn Chỉ và Giang Trầm Tinh bắt đầu bày đồ ăn ra đĩa. Mọi người nói chuyện phiếm đôi câu.

Tề Dự không có việc gì làm, liền chọn một chỗ ngồi trước. Nhìn qua, thấy Lục Thượng Hành đã ngồi xuống ở vị trí gần bếp bên phải. Cậu lập tức không biểu lộ cảm xúc, lẳng lặng bước ra phía ban công, kéo chiếc ghế ngoài cùng ngồi xuống, cách xa Lục Thượng Hành nhất có thể.

Sắc mặt Lục Thượng Hành lập tức tối sầm.

Thấy Tề Dự ngồi xuống, Ôn Chỉ và Giang Trầm Tinh bỗng đẩy nhanh tốc độ. Dù ngoài mặt ai cũng tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng động tác lại nhanh nhẹn hơn hẳn. Chỉ trong chốc lát, Ôn Chỉ đã nhanh chân ngồi xuống bên trái Tề Dự.

Giang Trầm Tinh, tay cầm cốc nước, hơi nhíu mày rồi thả lỏng, chọn vị trí đối diện Tề Dự, liếc nhìn Ôn Chỉ một cái.

Dư Lĩnh thấy mọi người đã gần ngồi xong, cũng tăng tốc. Cậu ta nhanh chóng bước ra từ bếp và ngồi xuống cạnh Giang Trầm Tinh một cách tự nhiên.

Hoắc Tư Miểu mải mê rửa đũa, khi quay lại nhìn thì nhận ra chỉ còn mỗi mình chưa có chỗ. Cậu hơi giật mình, đôi mắt thoáng tối đi, rồi bước đến ngồi cạnh Ôn Chỉ.

Thứ tự chỗ ngồi của sáu người là:

Bên phải: Lục Thượng Hành, ghế trống, Dư Lĩnh, Giang Trầm Tinh

Bên trái: ghế trống, Hoắc Tư Miểu, Ôn Chỉ, Tề Dự

Ban đầu, ai cũng có tâm tư riêng, nhưng sau khi ngồi xuống, phát hiện chỗ bên cạnh và đối diện Lục Thượng Hành đều trống, bầu không khí trở nên căng thẳng.

Vài giây ngượng ngùng trôi qua, Ôn Chỉ thấy sắc mặt Lục Thượng Hành không tốt, liền dịu giọng nói:

"Cậu ngồi lại gần một chút đi? Ngồi xa thế không gắp đồ ăn được."

Sắc mặt Lục Thượng Hành càng đen hơn.

Lục Thượng Hành sống đến giờ chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình lại bị cô lập như thế này. Dù nói chính xác thì không hẳn là cô lập, nhưng từ nhỏ đến lớn, dù là thân phận nhị thiếu gia nhà họ Lục hay bất cứ vai trò nào khác, anh luôn được vây quanh như trung tâm của mọi sự chú ý.

Lục Thượng Hành thừa biết mọi người đều chỉ muốn ngồi gần người mà họ thích. Chính vì hiểu rõ điều này nên anh càng tức giận hơn, bởi tất cả đều bắt nguồn từ việc Tề Dự cố tình ngồi xa anh nhất có thể.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Thượng Hành cuối cùng vẫn không kìm nén được cơn giận, đứng dậy bước ra ngoài.

Ôn Chỉ lập tức gọi theo:

"Cậu đi đâu thế?"

Lục Thượng Hành chỉ để lại một câu:

"Tôi không đói."

Rồi biến mất sau cánh cửa.

Năm người còn lại nhìn nhau bối rối, bầu không khí trở nên gượng gạo.

Ôn Chỉ đặt đũa xuống:

"Để tôi xem cậu ấy thế nào."

Rồi vội vàng đuổi theo Lục Thượng Hành.

Tề Dự chỉ biết lắc đầu, trong lòng có chút bất lực, muốn nói rằng tính cách Lục Thượng Hành vốn thế, chẳng cần quan tâm làm gì, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách im lặng.

Liên quan gì đến mình chứ?

Hoắc Tư Miểu đột nhiên lên tiếng:

"Đều tại tôi, vừa rồi đáng lẽ tôi nên ngồi cạnh Dư Lĩnh, như thế sẽ không để cậu ấy ngồi một mình ở góc."

Nghe vậy, Tề Dự quay sang nhìn Hoắc Tư Miểu. Thấy cậu thật sự có vẻ áy náy, Tề Dự liền an ủi:

"Không phải lỗi của cậu đâu, Lục Thượng Hành có thể ngồi lại gần hơn mà, không cần làm quá lên như vậy."

Dư Lĩnh cũng nói:

"Không liên quan đến cậu, cậu ấy vào đây đã mang bộ mặt lạnh lùng, chắc là tâm trạng không tốt."

Giang Trầm Tinh liếc nhìn chỗ trống mà Lục Thượng Hành vừa ngồi:

"Hay đã có chuyện gì xảy ra?"

Vừa nghe câu này, lòng Tề Dự đột nhiên thắt lại, cậu cúi đầu xuống đầy chột dạ. Hành động nhỏ này lọt ngay vào mắt Dư Lĩnh, khiến cậu ta nhìn Tề Dự với ánh mắt đầy suy tư.

Một lát sau, Ôn Chỉ quay lại, lần này chỉ có một mình.

Dư Lĩnh hỏi:

"Cậu ấy đâu?"

Ôn Chỉ lắc đầu:

"Đi ngủ rồi, chúng ta cứ ăn trước đi, để phần cậu ấy rồi bỏ vào tủ lạnh."

Bữa ăn đầu tiên trong chương trình hẹn hò đã thiếu mất một người. Nhưng vì mọi người mới quen, chưa đủ thân thiết, nên dù có muốn cũng khó khuyên nhủ Lục Thượng Hành quay lại.

Khi ăn gần xong, Ôn Chỉ liền chuyển sang chuyện chính:

"Trong số các cậu, ai biết nấu ăn?"

Chỉ một câu mà cả nhóm như những chú thỏ đánh hơi thấy nguy hiểm, lập tức dựng tai lên.