Sau khi cuộc họp của CLM kết thúc, mọi người tắm rửa rồi đi ngủ.
Trước đó quản lý đã nhắc nhở bọn họ trong thời gian thi đấu đừng xem weibo, đừng xem diễn đàn, cái gì cũng đừng xem, để tránh nhìn thấy những lời không nên xem ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu, bọn họ đều rất nghe lời —— ngoại trừ Mạc Thần.
Mạc Thần vừa mới bước vào giới thể thao điện tử đã đi vào tầm mắt của công chúng, hắn không coi trọng đánh giá về hắn trên mạng, thậm chí hắn còn dùng một loại thái độ trêu tức để xem cư dân mạng đánh giá hắn, nhất là antifan đánh giá hắn.
Rõ ràng đám người này chưa bao giờ bước vào cuộc đời hắn, thậm chí chưa bao giờ mặt đối mặt nói chuyện với hắn, lại tự cho là hiểu rõ hắn, dùng cảm giác của bản thân chửi bới về hắn cái mình suy nghĩ ra, cực kỳ buồn cười.
Cho nên Mạc Thần từ khinh thường đi phản bác bọn họ.
Nếu không để ở trong lòng, cũng không cần phải trốn tránh.
Nhưng mà, chính vì không để trong lòng, căn bản Mạc Thần lười lật những bình luận kia —— sau khi hắn đăng nhập weibo, trước tiên xem tài khoản chính thức của giải đấu chuyên nghiệp lần thứ 17, weibo mới nhất công bố bảng xếp hạng điểm số của tất cả các chiến đội dự thi sau khi trận đấu kết thúc ngày thi đấu đầu tiên.
Trận 4vs4 thứ hai thì bọn họ không ở lại sân xem, cũng không biết kết quả cuối cùng.
Tuyệt đối không nghĩ tới, trận vô địch kia lại là chiến đội QAQ.
Đúng vậy, là QAQ mà Lam Ngạn đi.
Hắn với đội trưởng mới hợp lực cầm mười mấy cái đầu người cùng nhau sống sót đến cuối cùng, điểm tích lũy một ván đứng đầu, cuối cùng tổng điểm xếp thứ tư, chỉ đứng sau MQ.
Mạc Thần có chút cảm thán.
Có lẽ thật sự không phải Lam Ngạn lùi bước, mà là mình không thể phát huy ra thực lực của hắn.
Nhưng quyết định để Văn Khê thay Lam Ngạn, cho dù làm lại một lần, Mạc Thần cũng sẽ làm như vậy.
Cho nên hắn nhìn thấy chiến tích này của QAQ, chỉ có cảm thán không có hối hận.
Lúc này, hắn còn chưa ý thức được rốt cuộc Lam Ngạn rời đi có ý nghĩa gì, không để ở trong lòng nỗi lo lắng chân chính trong câu nói của Liễu Vĩ Triết.
Ngày hôm sau, cũng là thứ tự thi đấu 1vs1, 2vs2, 4vs4.
Trận đấu 1vs1 đầu tiên, căn cứ vào kết quả cuối cùng đã thỏa thuận tối hôm qua, Lăng Sơ Dật và Trần Úy lên.
Lăng Sơ Dật có kinh nghiệm 1vs1!
Vì vậy, hắn không chỉ không căng thẳng chút nào, ngược lại có một cảm giác như cá gặp nước, thề son sắt với đồng đội và huấn luyện viên của mình: "Hãy giao cho tôi! Chắc chắn sẽ giúp mọi người cầm top một!"
Không nghĩ tới mọi người nghe được những lời này nhao nhao trợn trắng mắt, đều là bộ dáng không tin.
Vốn Trần Tiêu định nói "Cậu không rơi xuống đất thành hòm là được rồi", nhưng lời nói đến bên miệng, sợ mình lại phản tác dụng gì đó không nên cho chiến đội, nên hắn lại mím môi nuốt trở về.
Ngược lại Liễu Vĩ Triết ở một bên lạnh lùng nói một câu: "Cậu thì nhẹ nhàng rồi."
Lăng Sơ Dật hừ một tiếng, hạ quyết tâm muốn đồng đội thấy thực lực của mình.
Trần Úy lên sân thi đấu với hắn, bình thường nói nhiều không được, giờ phút này lại cái gì cũng không nói, nhìn ra được có chút khẩn trương, nhưng đồng thời, đôi mắt sáng ngời của hắn ẩn chứa một chút ý chí chiến đấu, hiển nhiên không có ý định ngồi chờ chết.
Lúc hai người lên sân khởi động thiết bị, Trần Tiêu đột nhiên nói một câu: "Không chừng Tiểu Úy rất thích hợp cho 1vs1."
Liễu Vĩ Triết không có hứng thú với game, cũng không đáp lời.
Mạc Thần im lặng một hồi sau đó đáp lại: "Tôi cũng thấy vậy."
Từ khi gia nhập đội tới nay, Trần Úy không phải đánh 2vs2 thì là đánh 4vs4, hơn nữa bất kể là 2vs2 hay 4vs4, hắn đều đảm nhiệm vai trò của cung cấp y tế.
Chủ yếu là vì về mặt kỹ thuật, hắn thật sự kém hơn những người khác trong CLM.
Nhưng ý thức chơi game của hắn tuyệt đối vượt trội hơn rất nhiều người ở CLM.
Nói Văn Khê, Văn Khê có thể tìm được bóng dáng Mạc Thần một mũi tên nổ đầu hạ gục hắn, nhưng cho tới bây giờ chưa từng tìm được bóng dáng Trần Úy.
Rốt cuộc hắn sẽ đánh như thế nào đây...
Nghĩ như vậy, những người không ra sân của CLM không khỏi có chút chờ mong.
Sau khi trận đấu bắt đầu, Lăng Sơ Dật quyết đoán nhảy vào khu rừng rậm, Trần Úy thì nhảy đến khu thảo nguyên ở bên cạnh bản đồ.
Bởi vì sự chú ý của khán giả đối với hai người đều không cao, cho nên máy quay vẫn cắt ống kính về phía MQ và YEY, đến nỗi CLM chỉ có thể thông qua gợi ý gϊếŧ người ở góc trên bên phải màn hình để phán đoán tình huống của thành viên đội nhà mình.
Mười mấy phút sau khi trận đấu bắt đầu, góc trên bên phải một lần cũng không xuất hiện ID của Trần Úy, ngược lại ID của Lăng Sơ Dật xuất hiện không ít lần.
Văn Khê đếm: "5 đầu người rồi."
Mạc Thần "Ừ" một tiếng, không nói thêm gì.
Lần này, các chiến đội khác vẫn không buông tha vây chặn CLM.
Một số chiến đội có thể thực hiện cũng dễ hiểu, chẳng hạn như YEY và MQ. Đối với họ, kéo điểm CLM thấp hơn tương đương với việc cải thiện thứ hạng của họ.
Tuy nhiên, có một số chiến đội cũng giống như vò đã mẻ lại sứt, biết rõ có nguy hiểm vẫn liều mạng xông về phía trước, giống như thiêu thân lao vào lửa, cũng không biết rốt cuộc trúng tà gì.
Chẳng lẽ đánh bại CLM, mình có thể đạt thêm điểm à?
Tinh thần nghênh đón khó khăn đáng để kính nể, nhưng một khi đánh giá quá cao mình đánh giá thấp quân địch, so với vô ích không có gì khác nhau.
"6 người." Văn Khê luôn đếm đầu Lăng Sơ Dật lấy được, một trái tim đang lơ lửng dần dần buông xuống.
Cậu và Mạc Thần đều không trông cậy vào Lăng Sơ Dật và Trần Úy có thể giành được vị trí top một trận 1vs1, nhưng chỉ cần bọn họ không đứng cuối cùng, CLM sẽ không bại!
Kết quả, vừa nghĩ xong Lăng Sơ Dật đã xuất hiện trên màn hình —— không phải máy quay cắt góc nhìn cho hắn, mà là hắn xông vào góc nhìn đội trưởng CC của MQ.
Hắn đột nhiên xuất hiện, đột nhiên đọ súng với CC, thế mà thật đúng là trước CC một bước bắn ngã hắn xuống đất!
Khán giả phát ra tiếng kêu sợ hãi, bình luận viên cũng kinh ngạc thành tiếng.
[Mèo con Cat của CLM bắn CC một cái trở tay không kịp!] A Dịch kích động kêu lên, [Cái này cũng quá bất ngờ! Cậu ấy từ tiếng súng với thông báo gϊếŧ chết phán đoán ra vị trí của CC, chẳng những không chạy trốn, ngược lại dũng cảm xông tới đọ súng với CC! Vốn tôi tưởng Run của YEY đã rất cứng rắn, không ngờ mèo con cũng không kém so với cậu ấy!]
"Cứng rắn?" Mạc Thần nhướn mày, "Mèo con là cứng rắn thì Run là thô lỗ."
Nghe được những lời này của hắn, Văn Khê ngồi bên cạnh "phụt" cười một tiếng.
Đây đại khái chính là che chở con trong truyền thuyết?
Cũng là tuyển thủ am hiểu đấu súng trực diện, mèo nhà mình thì cứng rắn, Run nhà người khác thành thô lỗ.
Cuối cùng CC không thể trốn thoát, bị Lăng Sơ Dật dứt khoát lưu loát kết liễu.
Nhưng mà, không đợi Lăng Sơ Dật tự tiêm thuốc cho mình, Run không biết từ đâu xông ra, muốn thu đầu người của hắn.
Lăng Sơ Dật biết mình không trốn thoát, không ngờ chẳng những không giãy giụa, ngược lại còn ném một quả lựu đạn vào Run.
Vì thế, không lâu sau khi Lăng Sơ Dật bị Run gϊếŧ chết, "Bùm" một tiếng, Run cũng bị lựu đạn gϊếŧ chết tại chỗ!
[Không hề lỗ! Ván này mèo con không thua thiệt!] A Dịch nói, [Tuy không thể lấy được đầu Run, nhưng thành công hạn chế giới hạn điểm của YEY!]
[Đúng vậy!] Thỏ Kỷ phụ họa, [Sau khi gϊếŧ CC của MQ, một lựu đạn mang đi Run của YEY, hai đội mạnh mỗi đội tổn thất một thành viên, ván này mà nói tuyệt đối là CLM có lời!]
A Dịch: [Không thể không nói phản ứng của mèo con khá nhanh! Chắc là khi nhìn thấy Run đã biết mình không sống nổi, quyết đoán ném một quả lựu đạn. Nếu hắn lựa chọn đối súng với Run thì chỉ có thể làm cho Run tàn máu.]
Mọi người CLM rất đồng ý với lời bình luận này, cho nên tuy Lăng Sơ Dật chết trận cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng không có cảm giác thất bại như ngày hôm qua khi trận đấu 2vs2 rơi xuống thành hòm.
Thậm chí Trần Tiêu còn không nhịn được đùa giỡn một câu: "Còn nói mình có thể lấy vị trí thứ nhất, đúng là vả mặt —— Cho nên trước trận đấu không thể nói trước."
Bây giờ trên sân còn chưa tới 30 người sống sót.
Góc nhìn trên màn hình được máy quay không ngừng chuyển đổi, cơ bản đều quay ở chỗ có chiến đấu kịch liệt.
Lightning và Ax của chiến đội MQ liên tục lọt vào máy quay, nhưng một lần cũng không xuất hiện ID của Trần Úy, chứ đừng nói đến hình tượng nhân vật của hắn.
Hắn giống như biến mất khỏi bản đồ, làm cho mọi người không thể không tự hỏi liệu hắn có còn sống trên chiến trường không.
"Tiểu Úy còn sống hả?" Trần Tiêu vẫn luôn chú ý thông báo ở góc trên bên phải, nhưng vẫn không nhịn được đưa ra nghi vấn như vậy.
"Còn sống." Liễu Vĩ Triết đáp lại hắn rất khẳng định.
Hiển nhiên, hắn cũng luôn chú ý thông báo gϊếŧ chết ở góc trên bên phải.
Trần Tiêu: "Hắn cầm mấy cái đầu rồi?"
"0." Liễu Vĩ Triết và Văn Khê đồng thanh nói ra đáp án này.
Trần Tiêu: ???
Trần Tiêu cho rằng mình nghe nhầm, nhưng lại không thể không tin.
Mà Mạc Thần ngồi sau lưng hắn cười ra tiếng —— sao cho tới bây giờ hắn chưa từng chú ý tới, trong chiến đội của mình còn cất giấu kho báu như vậy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vòng bo hết vòng này đến vòng khác.
Phạm vi của khu an toàn càng ngày càng nhỏ, rốt cuộc chỉ còn lại ba người cuối cùng.
Một người là đội trưởng Lightning của chiến đội YEY, một người là đội trưởng Bunny của chiến đội QAQ, còn có một người khác, chính là Windy Trần Úy của CLM.
Cuối cùng Ax của MQ đã không thể sống sót trong trận chung kết.
Giờ khắc này, bình luận viên mới không thể không chú ý tới Trần Úy là tuyển thủ không hề có cảm giác tồn tại.
[Ý? Windy của CLM vẫn còn sống!] Thỏ Kỷ có chút ngạc nhiên, [Hình như máy quay chưa từng một lần quay góc nhìn của cậu ấy, tôi cũng sắp quên mất sự tồn tại của cậu ấy!]
[Thiếu chút nữa tôi cũng quên mất.] A Dịch nói, [Windy thật sự biết cẩu thả mà... Chờ đã, số đầu người của cậu ấy là 0?!]
Theo lời hai vị bình luận, rốt cuộc máy quay cho một góc nhìn của Trần Úy, chính là lúc này, A Dịch nhìn thấy số người gϊếŧ chết trên màn hình Trần Úy, kinh ngạc thành tiếng.
Khán giả ở sân đấu trong nháy mắt không bình tĩnh nổi, hiển nhiên cũng cảm thấy ngạc nhiên.
"Mẹ kiếp, 0 đầu người cẩu thả lọt vào vòng chung kết?! Cái này cũng quá... Quá biết cẩu thả!"
"CLM toàn quái vật vậyyy!"
"Thần kỳ, sao trước kia không cảm thấy tuyển thủ Windy này trâu bò như vậy?"
Vòng cuối cùng ở khu vực núi non, chỉ còn lại hai tảng đá che khuất, ba người còn sống sót đều biết vị trí của nhau.
Nhưng mà, đang lúc Lightning và Bunny chuẩn bị xông lên, Trần Úy liên tiếp ném hai quả bom khói, trong lúc nhất thời, sương mù nồng đậm bao vây ba người, ai cũng không thấy rõ ai, chỉ có thể dựa vào vị trí trong trí nhớ vừa tung lựu đạn.
Khán giả khẩn trương nhìn sương mù tràn ngập trên màn hình lớn, còn đang suy đoán rốt cuộc ai có thể sống sót đến cuối cùng, trên màn hình đột nhiên xuất hiện chữ YOU WIN.
Kết quả xuất hiện quá đột ngột đến nỗi hầu hết mọi người không phản ứng lại.
Cho đến khi Trần Tiêu tát vào đùi mình: "Đẹp quá!"
—— Hắn còn nhớ rõ, cuối cùng máy quay cho chính là góc nhìn của Trần Úy. Nói cách khác, người giành được vị trí số 1 trong trận đấu 1vs1 này là Trần Úy.
Quả thật, chữ "YOU WIN" kia xuất hiện trên màn hình là ID của Trần Úy.
[Đó là Windy! Sau khi Lightning gϊếŧ Bunny bằng súng đột kích, Windy đã gϊếŧ chết Lightning bằng lựu đạn và giành được vị trí đầu tiên trong trò chơi!] Rốt cuộc A Dịch phản ứng lại, căn cứ vào góc nhìn của Thượng Đế xem lại để bình luận một cảnh cuối cùng.
Theo bình luận của hắn, khán giả cũng phản ứng lại, phát ra tiếng kinh ngạc!
"ĐM cái quỷ gì thế!"
"1 đầu người đạt top 1, ngầu vãi!"
"Còn có thể như vậy hả?!"
Nhìn thấy kết quả này, Trần Tiêu hoàn toàn ngây ngất, đứng lên từ trên ghế, khẩn cấp muốn nghênh đón chiến thắng của Lăng Sơ Dật và Trần Úy!
Hắn biết họ sẽ cố gắng hết sức, nhưng hắn không nghĩ rằng họ có thể làm điều đó!
Tuy Lăng Sơ Dật chết trận sớm, nhưng giúp CLM lấy được bảy cái đầu người, mấu chốt nhất là hắn làm YEY và MQ bị tổn thất nặng nề, hạn chế điểm tích lũy của bọn họ.
Hơn nữa Trần Úy thành công sống đến cuối cùng.
Điểm tích lũy của hai người cộng lại còn thành một ván 1vs1 cao nhất!
Văn Khê nở nụ cười, Mạc Thần thì nhíu mày, hiển nhiên không nghĩ tới hai người vẫn đi theo phía sau mình có thể làm được tình trạng này.
[Trời ạ, thật sự kết quả này là không thể tưởng tượng được!]
Rõ ràng bình luận viên cũng kinh ngạc giống hắn —— Bây giờ ngoại trừ thán phục thì Thỏ Kỷ không biết còn có thể nói cái gì: [Toàn bộ quá trình trận đấu này Windy đều chạy độc, ngoại trừ chạy độc căn bản chưa từng làm cái gì, vốn tôi tưởng rất nhanh cậu ấy sẽ chết trận, không nghĩ tới cậu ấy không chỉ không chết trận còn một đường cẩu thả vào vào vòng chung kết, lấy được vị trí thứ nhất!]
[Hahaha, chơi SGH chính là như vậy, không thể tưởng tượng được!] A Dịch nói, [Nhưng mà ván này thật sự Lightning phát huy rất tốt! Một đường bắn tới bắn lui, mấy lần cảm giác sẽ chết trận cuối cùng đều sống sót!]
Thỏ Kỷ: [Đúng vậy, Lightning thật sự tuyệt vời! Đáng tiếc lần này cậu ấy chỉ giành được vị trí thứ hai, hơn nữa Run chết trận sớm, tuy điểm đầu người của YEY cao nhưng cũng không đến mức có thể áp chế điểm xếp hạng.]
Theo lời bình luận của hai vị bình luận viên, tổng điểm tích lũy của các chiến đội lớn đã được thống kê xong, hiển thị trên màn hình lớn.
A Dịch: [Ok, chúng ta có thể thấy tổng số điểm đã được thống kê, xếp hạng đầu tiên vẫn là CLM, chúng ta hãy chúc mừng CLM!]
Thỏ Kỷ: [Nhưng YEY đứng thứ hai không kém quá nhiều, vẫn có cơ hội để vượt qua!]
A Dịch: [Ngược lại MQ xếp thứ ba nhanh chóng bị QAQ vượt qua.]
"Ồ" Trần Tiêu nhìn chiến đội QAQ trên màn hình lớn, kinh ngạc nhíu mày, hiển nhiên cũng không nghĩ tới chiến đội Lam Ngạn gia nhập lại mạnh như vậy.
Là trạng thái của Lam Ngạn đã trở lại? Hay là, sự phối hợp giữa hắn và Bunny tạo ra tia lửa gì?
Xem ra tối nay hắn cần phải xem lại video trận đấu gần đây của chiến đội QAQ để nghiên cứu một chút.
Ngay sau đó, các tuyển thủ rời sân và khán giả rời sân.
Rõ ràng Lăng Sơ Dật và Trần Úy cũng rất hài lòng với biểu hiện của bọn họ hôm nay, lúc kết thúc đều cười.
Thậm chí bắt đầu thổi phồng nhau.
Lăng Sơ Dật ôm cổ Trần Úy một phen: "Anh cẩu lợi hại nha!"
"Chỗ nào chứ." Trần Úy cũng quàng vai hắn, "Lợi hại vẫn là cậu lợi hại, một phát gϊếŧ hai tên địch mạnh. Nếu không phải có cậu, thật sự tôi không có niềm tin để sống sót!"
"Được rồi được rồi." Trần Tiêu trợn trắng mắt, "Thi thoảng lấy được một cái top 1 là bắt đầu ra oai."
Liễu Vĩ Triết cười, ngoài miệng lại không tha cho người khác: "Thi thoảng? Rõ ràng là lần đầu tiên."
Quả thật, đây là lần đầu tiên CLM giành được vị trí số 1 trong một trận đấu chính thức mà không có Mạc Thần.
Lăng Sơ Dật cười đến suиɠ sướиɠ, Trần Úy cảm thấy mũi có chút ngứa nên giơ tay sờ sờ.
Chú ý tới động tác của Trần Úy, Liễu Vĩ Triết không biết nghĩ tới cái gì, nụ cười trên mặt trong nháy mắt ngừng lại, im lặng một lát sau đó nói: "Gần đây thời tiết ấm lên, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn, chú ý thân thể một chút."
"Yên tâm đi chị Liễu!" Trần Úy cười tươi như hoa, "Không lấy được quán quân tuyệt đối tôi sẽ không sinh bệnh!"
"Cái mồm! Mỏ quạ!" Trần Tiêu vỗ vào lưng hắn, nhưng mà lần này không dùng sức, "Tật xấu của hai người còn không nhúc nhích thì để tôi sửa cho!"
Trần Úy bĩu môi dưới, Lăng Sơ Dật thè lưỡi, cũng không nói gì nữa.
Sau giờ nghỉ, trận đấu 2vs2 bắt đầu.
Văn Khê lên sân điều khiển thiết bị của mình xong, sau khi xác định không thành vấn đề, không nhịn được nhìn Mạc Thần cách đó không xa.
Sau đó không biết có phải Mạc Thần cảm nhận được tầm mắt của cậu hay không, lập tức nhìn lại, làm cho cậu không khỏi sửng sốt.
Cũng may cậu phản ứng lại rất nhanh, cho Mạc Thần một nụ cười.
Mạc Thần cũng cười với cậu, đeo tai nghe, Văn Khê cũng đeo tai nghe.
Sau khi hai người làm đủ thủ tục, Văn Khê nghe được giọng nói quen thuộc, tràn ngập từ tính của Mạc Thần: "Thật tốt, không cần tự gϊếŧ nhau trong vòng chung kết."
Văn Khê nghe giọng nói dễ nghe của hắn, ngẩn ngơ một trận, sau đó cười đáp lại: "Cùng nhau đọ thuốc cũng không tệ."
Mạc Thần: Đọ thuốc... Anh không biết em đánh đổi bao nhiêu mạo hiểm.
Trận đấu 1vs1 hôm qua, hắn chỉ cần nhấn thêm một phím, dùng thêm một bộ dụng cụ sơ cứu, sống sót đến cuối cùng chính là hắn chứ không phải Văn Khê.
Nhưng mà việc này, Mạc Thần thấy Văn Khê không phát hiện, nên cũng không có ý định nói thẳng cho cậu biết, chỉ nói: "Đọ thuốc rất mệt."
"Cũng đúng, thần kinh quá căng thẳng, quá tổn hao tinh thần." Văn Khê đáp lại, "Vẫn cứ chơi 2vs2."
"Ừ, vẫn là chơi 2vs2."
Hai người đạt được sự đồng thuận, gần như đồng thời nhìn về phía đối phương, cho đối phương một nụ cười đầy ngọt ngào.
Những gì họ không biết là đồng đội và huấn luyện viên đang ngồi trong khu vực nghỉ ngơi của các cầu thủ với một khuôn mặt lo lắng.
Đương nhiên bọn họ không lo lắng đến phát huy trên sân của hai người, nhưng mà...
"Trận đấu chính thức có ghi âm, cũng có quyền công bố —— Chuyện này bọn họ còn nhớ rõ không?" Trần Tiêu bất an hỏi.
Trần Úy: "Không biết nữa."
Lăng Sơ Dật: "Có muốn đi nhắc nhở một câu không?"
Trần Tiêu: "Có thể, cậu đi đi, đi nhắc nhở một câu."
Lăng Sơ Dật kinh ngạc một giây: "Nhưng... Cố ý đi nhắc nhở cứ cảm thấy kỳ quái ở đâu ý?"
Cuối cùng, ai cũng không đi nhắc nhở Mạc Thần và Văn Khê, một mặt là cảm thấy tuy bình thường họ không trong sáng lắm, nhưng đối đãi với trận đấu chính thức đều rất nghiêm túc, hẳn là biết chừng mực, mặt khác là cảm thấy bọn họ đều đã thể hiện nhiều lần như vậy, cũng không kém lần này.
Đương nhiên Mạc Thần với Văn Khê không biết suy nghĩ của bọn họ, chỉ biết tâm trạng hiện tại của mình rất tốt.
Mạc Thần: Lần đầu tiên thi đấu chính thức chơi 2vs2 với Văn Khê, cảm giác có thể lấy 98 cái đầu!
Văn Khê: Rốt cuộc cũng được chơi 2vs2 ở giải chính thức với Mạc Thần, tuyệt đối sẽ không làm hắn thất vọng!
Chẳng bao lâu, trò chơi bắt đầu.
Sau khi lên máy bay, hai người đồng thời nhìn bản đồ, sau đó lại gần như đồng thời thu nhỏ bản đồ lại, đều là một trạng thái tùy tiện nhảy ở đâu cũng có thể thả lỏng.
"Văn Khê." Mạc Thần nhàn nhạt gọi một tiếng, "Nhảy ở đâu?"
Ánh mắt Văn Khê loé sáng, thốt lên: "Chỗ nào có nhiều người thì nhảy ở đó."
"Em cũng nghĩ vậy." Mạc Thần đáp ứng, không nhịn được cười khẽ một tiếng —— nói ra có thể làm cho người ta cảm thấy kiêu ngạo, nhưng thật lòng hắn cảm thấy, chỉ cần ở cùng với Văn Khê, nhảy chỗ nào, bị bao nhiêu người vây chặn, những thứ này đều không sao cả.
Bất cứ nơi nào họ nhảy, họ đều có thể giành chiến thắng.
"Vậy thì khu đô thị đi." Mạc Thần nói.
"Được, nhảy khu đô thị." Văn Khê đáp lại.
Mạc Thần: "Có em ở đây, cứ đánh thả lỏng, em sẽ bảo vệ anh."
Văn Khê: "Ừ, tôi cũng sẽ bảo vệ cậu ~"
Khóe môi Mạc Thần giương lên.
Hắn thích những lời này, hắn hưởng thụ loại cảm giác "thân mật" này với Văn Khê, cho dù không phải sự thật.
Hắn còn nhớ rõ mình đã nói với Trần Tiêu, muốn giao quyền chủ động cho Văn Khê.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ không làm gì cả.
Kỳ thật nói trắng ra, chính là hiện tại hắn không xác định được tình cảm của Văn Khê đối với mình đến trình độ nào, muốn chờ thời cơ chín muồi hơn một chút để bắt được cậu.
Hắn muốn bắt trúng, để đảm bảo hắn không thất bại.
Đời này Mạc Thần đã làm rất nhiều chuyện khác thường, đặt cược nhiều điều để thay đổi cuộc đời mình, bởi vì hắn không sợ thất bại, hắn có dũng khí gánh chịu hậu quả thất bại.
Nhưng trong chuyện thổ lộ với Văn Khê, nghĩ đến Văn Khê có thể từ chối, hắn thừa nhận, hắn sợ.
Hắn chỉ có một thứ duy nhất muốn có được, đó là nhà vô địch SGH toàn cầu.
Mà bây giờ, hắn lại có thêm một thứ —— Văn Khê.
Sau khi chơi giải mùa xuân, hắn cần phải dành thời gian để suy nghĩ về cách để có được Văn Khê.
Ý niệm như vậy trong đầu Mạc Thần chợt lóe lên, làm cho hắn ngẩn ngơ trong nháy mắt, cũng may rất nhanh hoàn hồn.
Không lâu sau, đến khu đô thị, hắn và Văn Khê không lập tức nhảy, mà là chờ một lát.
Nếu như trận đấu 1vs1 hôm qua còn có người cố gắng vây chặn Văn Khê, thì trận đấu 2vs2 hôm nay, các chiến đội lớn hoàn toàn sợ hãi tránh không kịp.
Vì vậy, họ không chỉ không muốn nhảy một khu vực với họ, mà còn cố gắng tránh xa họ.
Chính là bởi vì đoán được suy nghĩ của bọn họ, khi máy bay bay bay đến bầu trời khu đô thị, Mạc Thần với Văn Khê đều không nhảy lập tức.
Quả nhiên, các chiến đội lớn cho rằng họ sẽ không nhảy khu đô thị, bây giờ mới yên tâm ấn nút F, từng đội từng đội nhảy xuống, trong nháy mắt đã đi xuống vài đội, trong đó có hai tay súng bắn tỉa của chiến đội YEY.
MQ thấy YEY nhảy, muốn tránh, không nhảy.
[Thunder và Tornado của chiến đội YEY nhảy vào khu vực thành phố!] A Dịch bình luận, [Ba đội mạnh chỉ nhảy một đội, xem ra rất nhanh khu đô thị sẽ bị YEY chiếm lĩnh!]
[Đúng vậy! Sau khi YEY nhảy xuống, tất cả mọi người không nhảy, hiển nhiên đều rất kiêng kỵ thực lực của bọn họ!] Thỏ Kỷ nói, [Thunder và Tornado đều là tay súng bắn tỉa, hiện tại bọn họ phối hợp càng ngày càng tốt, tôi cảm thấy người có thể địch lại với bọn họ chỉ có...]
Lời Thỏ Kỷ líu ríu mới nói được một nửa, còn chưa nói ra ID có thể chống lại Thunder và Tornado trong lòng cô, chỉ thấy hai người mang ID kia gần như đồng thời nhảy xuống từ trên máy bay.
[CLM nhảy!] Cô kêu lên ngay tại chỗ, [Momo và Wency của CLM, cũng nhảy vào khu vực thành phố!]
[Ha ha ha, Có cái xem rồi.] A Dịch cười nói, [Momo và Wency, Thunder và Tornado, nhất định trận chiến tiếp theo trong khu đô thị sẽ rất đặc sắc! Chúng ta hãy chờ xem!]
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
•Không ngờ thuốc của mẹ có sức công phá lớn vậy luôn, hôm qua mẹ bảo uống thuốc này buồn ngủ lắm =))) Nay díp hết cả mắt lại.
28/12/2021
#NTT