Chương 9

Tầm nhìn đột ngột bị nâng lên cao, Lê Mạt ôm chặt cổ anh nhỏ giọng kêu lên, “Ca ca! Em còn phải về ngủ nữa!”

“Đêm ngủ với anh Lê Tiêu rồi, giờ ngủ với anh!”

“Hả?” Lê Mạt nghĩ chắc không trốn tránh anh được rồi.

Cứ như vậy, cô bị bế vào phòng ngủ. Cô ngồi bên mép giường, nắm góc chăn bên cạnh, khuôn mặt đáng thương nhìn anh, kiên trì xin về phòng Lê Tiêu, “Ca ca, em phải về.”

“Mấy ngày nay đều ngủ ở đây mà.” Lê Trạch không vui, rõ ràng trước đây không thân thiết với Lê Tiêu mà sao giờ cứ đòi về.

“Huhu… anh hay bắt nạt em.” Lê Mạt hốc mắt đỏ lên, nhớ đến chuyện lúc chiều, nhỏ giọng nức nở.

“Vậy thì phải mặc váy ngủ anh mua.”

“Không!” Lê Mạt lắc đầu, cô thích cái váy này hơn, với lại váy Lê Trạch mua xấu vãi.

“Thế thì ngủ ở đây đi.”

Lê Mạt chui vào chăn khóc lên, “Huhu..huhu… Anh… Em thay là được chứ gì.”

“Lê Mạt Mạt!”

“Sao?”

Hai người cũng không biết đang gây sự cái gì, đều cảm thấy ấm ức. Lê Mạt khóc rất đáng thương, nước mắt liên tiếp rơi xuống.

Thấy cô khóc như vậy, Lê Trạch cũng hơi sợ hãi, nên đành chịu thua, đưa tay lau nước mắt cho cô. “Thôi được rồi, không thay thì không thay, anh bế em về phòng.”

“Không! Em tự đi!”

Lê Mạt bướng bỉnh, chui từ trong chăn ra rồi đi về phòng, bả vai vẫn cứ run lên nhè nhẹ vì khóc.

Lê Trạch thấy thế trong lòng khó chịu, lại đi tới ôm cô, vỗ nhẹ lên vai, đang chuẩn bị dỗ dành đã bị cô mắng.

“Anh làm gì vậy?”

“Anh bế em về.”

“Em nói không!”

Cô nói to đến nỗi Lê Tiêu và Lê Trầm cũng đều tỉnh giấc. Lê Tiêu mới đầu còn hơi mơ hồ, không biết cô đã đi đâu mất, lại nghe tiếng thút thít. Anh cau mày bước ra, nhìn thấy Lê Trầm, biết ngay cô lại bị Lê Trạch chọc cho khóc nữa rồi.

Lê Mạt quơ chân không để anh ôm. Lê Trạch vẫn cố chấp ôm, trên tay bị hằn không biết mấy cái dấu răng.

Anh bất đắc dĩ buông ra, vẫn nắm lấy eo cô hỏi: “Lê Mạt Mạt, em lại hóa chó rồi à?”

“Em ghét anh!” Lê Mạt đẩy anh ra, dưới ánh đèn, mấy dấu răng còn hơi rướm máu một chút.

Lê Mạt nhìn thấy Lê Trầm liền nhào vào người anh khóc lớn, “Huhu… Ca ca lại bắt nạt em.”

Ôm lấy cô em gái đang khóc không ngừng được, Lê Trầm đưa tay sờ lên người cô, thấy váy hơi khác mới nhận ra cô đã thay váy ngủ. Anh giương mắt nhìn Lê Trạch, nhắm mắt lắc đầu ra hiệu cho Lê Trạch về phòng.

“Được rồi, mai sẽ xử lí nó. Mạt Mạt đừng khóc nữa. Hai mắt em đỏ rực rồi, ngoan nào!” Lê Trầm kiên nhẫn xoa đầu cô rồi bế cô lên.

Lê Mạt ghé vào vai anh, khóc đến mệt lả luôn mới nhìn thấy Lê Tiêu cũng đang ở một bên. Cô sụt sịt mũi rồi vươn tay về phía Lê Tiêu, “Ca ca”.

Anh lúc này mới bước qua, từ trong tay Lê Trầm bế cô, không nói gì cả, bế về phòng mình.

“Ca ca, em muốn uống nước.” Lê Mạt khóc đến đỏ đến cả mặt, người cũng đỏ bừng lên, con ngươi ướŧ áŧ.

“Vừa rồi em xuống lầu uống nước à?” Lê Tiêu cúi đầu nhìn cô, đưa tay lau nước mắt.

“Vâng.”

“Được rồi, để anh đi lấy.”

Lê Tiêu ngồi xuống trước mặt cô, hôn vào khóe mắt cô, hơi thở nam tính mãnh liệt bao trùm lấy Lê Mạt.

Cô vô thức túm chặt tà váy, chớp chớp mắt một cái, lông mi sượt qua da thịt anh, trống ngực đập rộn ràng.

“Đừng khóc nữa, mai sưng mắt đó. Anh lấy cái gì lăn mắt cho em nhé?” Lê Tiêu đứng lên, khẽ vuốt qua chỗ khóe mắt vừa hôn lên, dỗ dành.

“Vâng.”