Chương 12

“Ca ca… Huhu.. huhuhu…”

“Anh đây… ngoan nào…”

“Huhu… Ca ca… Mấy đứa nó nói, sau này anh có bạn gái.. sẽ giữ khoảng cách với em.. Huhu… Không được đâu…”

Lê Trạch cười híp cả mắt, “Lê Mạt Mạt, ghen à?”

“Không!... Nhưng mà anh nói xem.. nếu Lê Trầm ca ca có bạn gái, có khi nào sẽ như vậy thật không?”

Nghe xong, Lê Trạch mặt đen lại, nắm lấy cằm cô, hôn một cái, giọng đầy ghen tức: “Lê Mạt Mạt, hóa ra là lo Lê Trầm sẽ giữ khoảng cách à?”

Không kịp chuẩn bị gì, tự dưng bị hôn một cái khiến cô sửng sốt, mặt đỏ bừng lên giấu trong ngực anh không nói nên lời. Tay đang nắm áo anh cũng thu về, không biết đặt ở đâu, ngoan ngoãn giấu chặt trong ngực mình, không nhúc nhích.

“Lê Mạt Mạt, lên tiếng đi.”

Cô xấu hổ nói chuyện ấp úng: “Ca ca.. vừa rồi.. có phải…”

Không dám nói hết câu, Lê Mạt ở trong ngực anh vặn vẹo.

“Lê Mạt Mạt, em ngốc lắm.”

“Gì?”

Lòng bàn tay Lê Trạch vòng lên sau đầu cô, nhẹ nhàng hôn cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng tách mở môi cô, mυ"ŧ lấy lưỡi cô.

Trái tim Lê Mạt run lên.

Lê Mạt lập tức mở to mắt muốn đẩy anh ra nhưng bị anh nắm lấy tay quàng qua cổ.

Cơ thể Lê Mạt mềm nhũn, bị anh trai mình đè xuống.

Lê Trạch liếc thấy đám nữ sinh bạn cô đang đi xuống nên ôm cô cúi xuống, bàn tay to lớn vuốt bên eo cô không nhịn được lại sờ loạn. Nhớ lại lúc cô đứng trong nhà tắm, đôi chân thẳng tắp nhỏ nhắn cùng cái eo mịn màng trắng nõn mảnh khảnh, Lê Trạch chỉ muốn ôm cô che chở cả đời này.

Một lúc sau, Lê Trạch ngồi lại vị trí ghế lái, kéo Lê Mạt ngồi lên, lau nước bọt dính bên khóe miệng cô, hỏi: “Mạt Mạt có thích anh không?”

Hầm để xe nhiều người ra vào huyên náo, tâm tư Lê Mạt cũng rối bời. Cô không ghét anh trai, đúng, thậm chí còn thích nữa. Lê Mạt xiết tà áo, nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng.”

“Cho nên Mạt Mạt lo lắng chuyện tương lai sau này đấy à?”

“Ừm.. Ý anh là…” Lê Mạt biết đôi khi cô nhắc đến Lê Trầm sẽ khiến anh giận, vô thức cúi đầu.

Lê Trạch quay sang nhéo má cô: “Các ca ca sẽ luôn ở bên cạnh em.”

“Thật không?” Lê Mạt cười, quên mất chuyện vừa bị hôn.

Lê Trạch ho khan một tiếng, kiềm chế du͙© vọиɠ bỗng nhiên bùng lên của mình, xoa đầu cô nói, “Ừm, ngồi xuống đi. Về nhà rồi nói.”

Lê Trạch nhướn mày cười, cô em gái ngốc này không biết ba ông anh trai của cô thực chất lòng lang dạ sói như thế nào!

Trên đường về, Lê Trạch phóng rất nhanh khiến cô gồng người nắm dây an toàn, lúc dừng lại hai chân đều run lên, chỉ có thể đưa tay về phía anh: “Bế…”

Lê Trạch nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, đúng là bị dọa sợ rồi. Anh ôm lấy Lê Mạt.

Bộ ngực mềm mại đè lên ngực anh, cô còn cao hứng vỗ vỗ vai anh. “Ca ca.. vai anh cứng thật đó.”

Nói xong liền nhoài người ôm lấy, bộ ngực mềm mại càng dí sát vào, bên tai quanh quẩn hơi thở nhỏ nhẹ khiến Lê Trạch khó kiềm chế, định bụng ôm cô thẳng vào phòng ngủ, “ăn thịt” cô.

Nhưng mà vừa lên lầu lại có điện thoại, định làm ngơ thì Lê Mạt lại nhắc.

"Ca ca, điện thoại."

Lê Mạt vỗ vỗ vai anh ra hiệu muốn xuống. Anh cũng hết cách, đành phải thả cô ra.

Lúc này, ngoài cửa cũng vang lên thanh âm một người phụ nữ. Là dì giúp việc.

“Ôi, Tiểu Trạch về rồi đấy à? Mạt Mạt đâu rồi? Hôm nay dì nấu bữa tối nhé.”

Dì xách một mớ túi lớn túi nhỏ đem bỏ vào tủ lạnh rồi tiến vào phòng bếp.