PIPER ƯỚC
cô
CÓ THỂ MÊ HOẶC BẢN THÂN MÌNH NGỦ.
Nó có lẽ có hiệu quả với Gaia, nhưng suốt hai đêm qua
cô
hầu như
không
chợp mắt được.
Ban ngày
thì
ổn.
cô
yêu
việc trở lại với những người bạn của
cô
Lacy và Mitchell và tất cả những đứa con khác của Aphrodite. Thậm chí phó chỉ huy hỗn xược của
cô, Drew Tanaka, dường như dịu
đi, có lẽ bởi vì Piper có thể làm nhiều việc và để cho Drew có nhiều thời gian để ngồi lê đôi mách và chăm sóc sắc đẹp trong cabin.
Piper giữ mình bận rộn giúp đỡ Reyna và Annabeth phối hợp giữa người Hy Lạp và La Mã. Đối với
sự
bất ngờ của Piper, hai
cô
gái
đánh giá những kỹ năng của
cô
như là
một
người
đi
giữa để giải quyết ổn thỏa bất cứ xung đột nào.
không
nhiều nhặng gì, nhưng Piper
đã
giải quyết để trả lại vài cái mũ sắt La Mã mà xuất
hiện
trong kho của trại
một
cách huyền bí.
cô
cũng ngăn lại
một
vụ đánh nhau nổ ra giữa những đứa con của Mars và Ares về cách tốt nhất để gϊếŧ
một
quái vật rắn nhiều đầu.
Vào buổi sáng những người La Mã
đã
lên kế hoạch để rời
đi, Piper
đang
ngồi
trên
cầu tàu tại hồ ca-nô, cố gắng để xoa dịu các nữ thủy thần.
một
vài linh hồn của hồ nghĩ là những chàng trai La Mã quá nóng bỏng đến nỗi họ cũng muốn rời đến Trại Jupiter. Họ
đang
yêu
cầu
một
bể cá khổng lồ di động để di chuyển về phía tây. Piper chỉ vừa kết thúc cuộc thương lượng khi Reyna tìm thấy
cô.
Pháp quan ngồi cạnh
cô
trên
bến tàu. “Làm việc chăm chỉ?”
Piper thổi
một
sợi tóc dính
trên
mắt
cô. “Các nữ thủy thần có thể là thử thách. Tớ nghĩ bọn tớ có
mộtthỏa thuận. Nếu họ vẫn muốn
đi
vào cuối mùa hè, bọn tớ
sẽ
làm việc về chi tiết sau. Nhưng các nữ thủy thần, ừm, thường quên mọi thứ trong vòng năm giây.”
Reyna đưa ngón tay của
cô
trên
mặt nước. “Thỉnh thoảng tớ ước tớ có thể quên mọi thứ nhanh như thế.”
Piper nghiên cứu khuôn mặt pháp quan. Reyna là
một
á thần người mà dường như
không
thay đổi trong suốt cuộc chiến với những tên khổng lồ… ít nhất
không
về bên ngoài.
cô
vẫn có cùng cái nhìn mạnh mẽ,
không
thể ngăn chặn, cùng khuôn mặt vương giả, xinh đẹp.
cô
mặc áo giáp và áo choàng tím dễ dàng như hầu hết mọi người mặc quần sooc và áo thun.
Piper
không
thể hiểu làm thế nào
một
người có thể chịu đựng nhiều nỗi đau đến thế, gánh vác quá nhiều trách nhiệm đến thế, mà
không
nổ tung.
cô
tự hỏi liệu Reyna từng có ai để phó thác.
“Cậu
đã
làm quá nhiều,” Piper
nói. “Cho cả hai trại. Nếu
không
có cậu,
không
gì trong số đó
sẽ
có thể thực
hiện
được.”
“Tất cả chúng ta cùng đóng góp
một
phần.”
“Chắc chắn. Nhưng cậu… tớ chỉ ước cậu được tín nhiệm hơn.”
Reyna cười
nhẹ
nhàng. “Cảm ơn, Piper. Nhưng tớ
không
muốn
sự
chú ý. Cậu hiểu điều đó là gì, phải
không?”
Piper hiểu. Họ quá khác biệt, nhưng
cô
hiểu việc
không
muốn thu hút
sự
chú ý. Piper
đã
ước rằng toàn bộ cuộc đời
cô, với người cha nổi tiếng của
cô, những tay săn ảnh, những bức hình và những chuyện bê bối đè nén.
cô
gặp quá nhiều người
nói
rằng, Ồ, tôi muốn được nổi tiếng! Điều đó
thật
tuyệt vời! Nhưng họ
không
hề biết nó thực
sự
như thế nào.
cô
đã
thấy những thiệt hại nó gây ra cho cha
cô. Piper
khôngmuốn phải làm gì với nó.
cô
cũng có thể hiểu
sự
hấp dẫn theo cách La Mã – để hòa hợp, để là
một
người trong đội, làm việc như
một
phần của
một
cái máy trơn tru. Mặc dù vậy, Reyna
đã
đứng ở
trên
đỉnh.
cô
không
thể trốn tránh.
“Sức mạnh của cậu đến từ mẹ cậu…” Piper
nói. “Cậu có thể cho những người khác mượn sức mạnh?”
Reyna mím môi. “Nico
đã
nói
với cậu?”
“không. Tớ chỉ cảm nhận được nó, xem cậu dẫn dắt quân đoàn. Điều đó hẳn làm cậu kiệt quệ. Sao cậu… biết, có lại sức mạnh đó?”
“Khi tớ có lại sức mạnh, tớ
sẽ
cho cậu biết.”
cô
nói
nó như
một
câu đùa, nhưng Piper cảm nhận được nỗi buồn đằng sau lời
nói
của
cô.
“Cậu luôn được chào đón ở đây,” Piper
nói. “Nếu cậu cần nghỉ ngơi, hãy rời
đi… giờ cậu
đã
có Frank – cậu ấy có thể đảm nhận nhiều trách nhiệm hơn trong
một
thời gian. Luôn tốt để dành thời gian cho bản thân cậu, khi
không
ai xem cậu là
một
pháp quan.”
Reyna chạm mắt
cô, như thể cố gắng để đánh giá lời đề nghị nghiêm túc đến cỡ nào. “Tớ
sẽ
được mong chờ hát bài hát ngớ ngẩn về việc làm cách nào bà tớ mặc áo giáp như à?”
“không
trừ khi cậu thực
sự
muốn. Nhưng chúng ta có lẽ phải cấm cậu chơi trò cướp cờ. Tớ có
một
cảm giác cậu
sẽ
độc tấu chống lại toàn bộ trại và vẫn đánh bại chúng tớ.”
Reyna cười ngớ ngẩn. “Tớ
sẽ
cân nhắc lời đề nghị. Cảm ơn.”
cô
điều chỉnh con dao của mình, và trong
một
khoảnh khắc Piper nghĩ về con dao của
cô, Katoptris, thứ mà giờ bị khóa lại trong cái rương hy vọng của
cô
trong cabin mình. Kể từ Athens, khi
cô
dùng lưỡi kiếm để đâm tên khổng lồ Enceladus, viễn cảnh của nó
đã
hoàn toàn dừng lại.
“Tớ tự hỏi…” Reyna
nói. “Cậu là
một
đứa con của Venus. Ý tớ là Aphrodite. Có lẽ - có lẽ cậu có thể giải thích vài điều mẹ cậu
đã
nói.”
“Tớ rất vinh dự. Tớ
sẽ
cố, nhưng tớ phải cảnh báo cậu: mẹ tớ
không
có lý với tớ rất nhiều lần.”
“một
lần ở Charleston, Venus
đã
nói
với tớ vài điều. Bà
đã
nói. Ngươi
sẽ
không
tìm thấy tình
yêu
tại nơi ngươi mong muốn hay nơi ngươi hy vọng.
không
á thần nào
sẽ
chữa lành trái tim của ngươi. Tớ - tớ
đãđấu tranh với điều đó hàng –” Lời
nói
của
cô
vỡ ra.
Piper có
một
mong muốn mạnh mẽ để tìm mẹ
cô
và đấm bà ấy.
cô
ghét cách Aphrodite có thể làm rối tung cuộc sống của ai đó chỉ với
một
cuộc trò chuyện ngắn.
“Reyna,”
cô
nói, “tớ
không
biết bà ấy có ý gì, nhưng tớ biết điều này: cậu là
một
người
không
tưởng. Có ai đó ngoài kia dành cho cậu. Có lẽ đó
không
phải là
một
á thần. Có lẽ đó là
một
người phàm hoặc… hoặc tớ
không
biết. Nhưng, khi có có ý nghĩa xảy ra, nó
sẽ
xảy ra. Và đến khi đó, này, cậu còn có bạn bè. Rất nhiều bạn bè, cả Hy Lạp và La Mã. Vấn đề về việc cậu trở thành nguồn sức mạnh của mọi người: thỉnh thoảng cậu có lẽ quên rằng cậu cần kéo sức mạnh từ người khác. “Tớ ở đây vì cậu.”
Reyna nhìn chằm chằm cái hồ. “Piper McLean, cậu biết cách sử dụng từ ngữ.”
“Tớ
đang
không
dùng giọng
nói
mê hoặc, tớ hứa.”
“Giọng
nói
mê hoặc
không
được
yêu
cầu.” Reyna đưa tay ra. “Tớ có
một
cảm giác chúng ta
sẽ
gặp lại nhau.”
Họ bắt tay và, sau khi Reyna
đi, Piper biết rằng Reyna đúng. Họ
sẽ
gặp lại, bởi vì Reyna
không
còn là
một
kình địch nữa,
không
còn là
một
người lạ hay
một
kẻ thù tiềm năng nữa.
cô
ấy là
một
người bạn.
cô
ấy là gia đình.
Đêm đó trại cảm giác trống rỗng
không
có người La Mã. Piper
đã
nhớ Hazel rồi.
cô
nhớ những ván gỗ ọp ẹp của tàu Argo II và những chòm sao mà đèn của
cô
thường tạo ra
trên
trần cabin của
cô
trên
tàu.
Nằm trong giường của mình ở Cabin Mười,
cô
cảm thấy thao thức
cô
biết
cô
sẽ
không
thể ngủ thϊếp
đi.
cô
cứ mãi nghĩ về Leo. Lặp
đi
lặp lại
cô
tua lại những gì
đã
xảy ra trong trận chiến với Gaia, cố gắng để nhận ra làm sao
cô
có thể lơ là Leo đến vậy.
Khoảng hai giờ sáng,
cô
từ bỏ việc cố gắng ngủ.
cô
ngồi dậy
trên
giường và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng nhuộm bạc khu rừng. Mùi của đại dương và những cánh đồng dâu tây thoảng qua trong cơn gió.
cô
không
thể tin được chỉ mới vài ngày Mẹ Đất
đã
thức giấc và gần như phá hủy mọi thứ Piper trân trọng. Tối nay dường như quá yên bình… quá bình thường.
Cốc, cốc, cốc.
Piper gần như đυ.ng phải đỉnh giường. Jason
đang
đứng ngoài cửa sổ, gõ
nhẹ
lên khung cửa. Cậu cười toe. “Lại đây.”
“Cậu
đang
làm gì ở đây?”
cô
thì
thầm. “đã
sau giờ giới nghiêm. Những
yêu
nữ mình chim tuần tra
sẽ
xé
nhỏ
cậu!”
“Chỉ cần lại đây.”
Trái tim
cô
chạy đua,
cô
nắm tay cậu và leo ra khỏi cửa sổ. Cậu dẫn
cô
đến Cabin
một
và đưa
cô
vào trong, nơi bức tượng khổng lồ của Hippie Zeus tỏa sáng dưới ánh đèn mờ mờ.
“Ừm, Jason… chính xác điều gì…?”
“Kiểm tra nó
đi.” Cậu chỉ cho
cô
một
trong những cái cột cẩm thạch bao quanh căn phòng hình tròn. Sau lưng, gần như giấu vào bức tường, những thanh sắt ngang dẫn lên
trên
–
một
cái thang. “khôngthể tin được là tớ
không
chú ý sớm hơn. Chờ đến khi cậu thấy!”
Cậu bắt đầu trèo lên. Piper
không
chắc tại sao
cô
cảm thấy quá lo lắng, nhưng hai tay
cô
đang
run rẩy.
cô
theo cậu lên. Bên
trên, Jason đẩy mở
một
cửa sập
nhỏ.
Họ xuất
hiện
bên kia của mái vòm,
trên
một
gờ rìa phẳng, hướng về hướng bắc. Toàn bộ eo biển Long Island trải dài tới đường chân trời. Họ ở quá xa ở
trên, và đúng tại
một
góc tường, mà
không
ai phía dưới có thể thấy họ. Những
yêu
nữ mình chim tuần tra
không
bao giờ bay cao như thế này.
“Nhìn kìa.” Jason chỉ những vì sao, những thứ tạo nên
một
mảng kim cương
trên
bầu trời – thậm chí tốt hơn châu báu mà Hazel Levesque có thể triệu hồi.
“Tuyệt đẹp.” Piper rúc vào người Jason và cậu choàng tay quanh
cô. “nhưng cậu
sẽ
không
gặp rắc rối đấy chứ?
“Ai quan tâm?” Jason hỏi.
Piper cười
nhẹ
nhàng. “Cậu là ai?”
Cậu xoay lại, kính của cậu mờ
đi
màu đồng dưới ánh sao. “Jason Grace. Rất vui khi gặp cậu.”
Cậu hôn
cô, và… được rồi, họ
đã
hôn trước đó. Nhưng lần này khác. Piper cảm thấy như
một
lò nướng. Tất cả những cuộn dây của
cô
bị đốt đến nóng đỏ. Thêm bất kỳ
sự
ấm áp nào nữa và
cô
sẽ
bắt đầu có mùi như bánh mì nướng cháy.
Jason đẩy
cô
ra đủ để nhìn vào đôi mắt
cô. “Đêm đó ở Trường học Hoang dã, nụ hôn đầu tiên cảu chúng ta dưới những ngôi sao…”
“Ký ức,” Piper
nói. “Thứ mà chưa bao giờ xảy ra.”
“À… bây giờ nó là
thật.” Cậu làm
một
ký hiệu xua quỷ dữ, cùng với cái cậu
đã
dùng để xua người mẹ ma của cậu
đi, và đẩy lên bầu trời. “Từ điểm này trở
đi, chúng ta
sẽ
viết câu chuyện của chính mình, với
một
bắt đầu mới. Và chúng ta chỉ có nụ hôn đầu tiên.”
“Tớ sợ phải
nói
với cậu điều này chỉ sau
một
nụ hôn,” Piper
nói. “Nhưng ôi thánh thần của Olympus, tớ
yêu
cậu.”
“Tớ cũng
yêu
cậu, Pipes.”
cô
không
muốn phá hỏng khoảng khắc đó, nhưng
cô
không
thể ngừng nghĩ về Leo và cậu
sẽ
không
bao giờ có
một
khởi đầu mới như thế nào.
Jason hẳn cảm nhận được cảm giác của
cô.
“Này,” cậu
nói. “Leo ổn.”
“Sao cậu có thể tin điều đó? Cậu ấy
đã
không
dùng thuốc. Nico
đã
nói
cậu ấy
đã
chết.”
“Cậu
đã
từng đánh thức
một
con rồng chỉ với giọng
nói
của cậu,” Jason nhắc
cô
nhớ lại. “Cậu
đã
tin con rồng hẳn còn sống, đúng chứ?”
“Phải, nhưng –”
“Chúng ta phải tin vào Leo.
không
đời nào cậu ấy chết dễ dàng thế. Cậu ấy là
một
chàng trai cừ.”
“Đúng.” Piper cố gắng điều hòa trái tim mình. “Vậy chúng ta tin. Leo phải còn sống.”
“Cậu nhớ lần ở Detroit, khi cậu ấy đè bẹp Ma Gasket với
một
động cơ ô tô chứ?”
“Ồ những người lùn ở Bologna. Leo
đã
hạ gục chúng với
một
quả đạn khói tự chế làm từ kem đánh răng.”
“Thắt Lưng Dụng Cụ
yêu
Cầu,” Jason
nói.
“Chàng Trai Tệ Nhất,” Piper
nói.
“Đầu Bếp Leo Chuyên Gia Tofu Taco.”
Họ cười và kể những câu chuyện về Leo Valdez, người bạn tốt nhất của họ. Họ ở
trên
mái nhà đến khi bình minh lên, và Piper bắt đầu tin họ có thể có
một
khởi đầu mới. Nó thậm chí có thể để kể
một
câu chuyện mới mà Leo vẫn còn ngoài kia. Đâu đó…