PIPER
không
HỀ NGẠC NHIÊN khi người rắn đến.
Cả tuần,
cô
đã
nghĩ về cuộc chạm trán của
cô
với tên cướp Sciron, khi
cô
đứng
trên
boong tàu Argo II sau khi trốn thoát khỏi
một
tên Rùa-Phá hoại khổng lồ và sai lầm khi
nói, “Chúng ta an toàn rồi.”
Ngay lập tức
một
mũi tên bắn trúng cột buồm chính, cách vài xăng-ti-mét trước mũi
cô.
Piper học được
một
bài học đắt giá từ điều đó:
không
bao giờ thừa nhận bạn
đã
an toàn, và vĩnh viễn
không
bao giờ xúi dục các nữ thần Số Mệnh bằng cách thông báo rằng bạn nghĩ bạn an toàn.
Vì vậy khi con tàu đậu ở cảng ở Piraeus,
trên
vùng ngoại ô của Athens, Piper
đã
chống lại thôi thúc thở phào
nhẹ
nhõm. Chắc chắn, cuối cùng họ
đã
đến được địa điểm của mình. Đâu đó gần đây – vượt qua những hàng du thuyền, vượt qua những ngọn đồi mọc san sát những tòa nhà – họ
sẽ
tìm ra Acropolis. Hôm nay, bằng cách này hay cách khác, cuộc hành trình của họ
sẽ
kết thúc.
Nhưng điều đó
không
có nghĩa là
cô
có thể thư giãn. Bất cứ giây phút nào,
một
sự
ngạc nhiên khó chịu có thể nổ ra đâu đó.
Khi hóa ra,
sự
ngạc nhiên là ba gã với những cái đuôi rắn thay vì chân.
Piper
đang
quan sát trong khi bạn bè
cô
sẵn sàng cho trận chiến – kiểm tra vũ khí và áo giáp của họ, nâng những cái máy ném đá và súng cao su lên.
cô
nhận thấy những gã người rắn trườn theo những vũng đậu, uốn lượn giữa đám đông những du khách du lịch người phàm những người mà
không
hề chú ý.
“Ừm… Annabeth?” Piper gọi.
Annabeth và Percy đến cạnh
cô.
“Ồ, tuyệt,” Percy
nói. “Dracaenae[1].”
Annabeth nheo mắt. “Tớ
không
nghĩ thế. Ít nhất
không
giống bất cứ con nào tớ từng gặp. Dracaenae có hai cái thân rắn thay thế chân. Những tên này chỉ có
một.”
“Cậu đúng,” Percy
nói. “Những con này cũng trông giống người hơn ở phía
trên.
không
phải đều có vảy, xanh lè và các thứ. Vậy chúng ta
nói
chuyện hay chiến đấu.”
Piper nóng lòng muốn
nói
chiến đấu.
cô
không
thể ngừng nghĩ về câu chuyện
cô
đã
kể cho Jason – về người thợ săn Cherokee
đã
phá vỡ điều kiêng kị của mình và biến thành
một
con rắn. Ba tên đó trông giống như chúng
đã
ăn rất nhiều thịt sóc.
Lạ thay, tên dẫn đầu làm
cô
nhớ về cha khi ông để râu cho vai diễn của ông trong Vua của Sparta. Gã người rắn giữ đầu vươn cao. Gương mặt ông ta góc cạnh và sạm màu đồng, đôi mắt ông đen như đá bazan, mái tóc xoăn đen của ông lấp lánh dầu. Cơ thể phía
trên
của ông cuồn cuộn những cơ bắp, được bao bọc chỉ bởi
một
áo choàng Hy Lạp duy nhất –
một
chiếc áo choàng len màu trắng cuốn lỏng lẻo và dán lên vai. Từ eo trở xuống, cơ thể ông là
một
cái thân rắn khổng lồ - cái đuôi xanh lè khoảng hai mét rưỡi nhấp nhô phía sau ông khi di chuyển.
Trong
một
tay ông mang
một
cây quyền trượng đính
trên
đầu
một
viên đá quý xanh tỏa sáng. Trong tay kia, ông cầm
một
cái đĩa phẳng được đậy bởi
một
cái nắp bạc, giống như
một
món chính cho
một
bữa ăn tối thú vị.
Hai gã phía sau ông xuất
hiện
như là những tên bảo vệ. Chúng mặc áo giáp đồng và mũ sắt trang trí tỉ mỉ
trên
đỉnh với những sợi lông ngựa. Những cây giáo của chúng được bịt bởi những viên đá xanh nhọn. Hai cái khiên hình ô-van của chúng được vẽ
rõ
nét với
một
ký tự Hy Lạp lớn chữ cái K – kapa[1].
Chúng dừng lại cách Argo II vài mét. Tên thủ lĩnh nhìn lên và nghiên cứu các á thần. Biểu
hiện
của ông ta rất mãnh liệt nhưng lại bí hiểm. Ông có lẽ
đang
giận dữ hoặc lo lắng hoặc kinh hãi cần gấp
một
nhà vệ sinh.
“Giấy phép để lên tàu.” Giọng
nói
kèn kẹt của ông làm Piper nghĩ về
một
cái dao cạo thẳng bị chà xát
trên
một
cái máy mài – giống như trong tiệm hớt tóc của ông nội
cô
ở Oklahoma.
“Ông là ai?”
cô
hỏi.
Ông nhìn chằm chằm đôi mắt đen vào
cô. “Ta là Kekrops, vị vua đầu tiên và vĩnh viễn của Athens. Ta
sẽchào đón ngươi đến thành phố của ta.” Ông đưa cái đĩa được đậy lên. “Ta cũng mang
một
cái bánh Bundt.”
Piper liếc nhìn những người bạn của
cô. “một
trò lừa bịp?”
“Có lẽ,” Annabeth
nói.
“Ít nhất ông ta mang theo đồ tráng miệng.” Percy mỉm cười với những gã người rắn. “Chào mừng lên tàu!”
Kekrops đồng ý để bảo vệ của ông
trên
boong cùng với cái bàn Buford, nó ra lệnh chúng nằm xuống và hít đất hai mươi cái. Những tên bảo vệ dường như xem điều này là
một
thử thách.
Trong khi đó, vị vua của Athens được mời tới phòng ăn cho
một
cuộc gặp gỡ “làm quen”.
“Mời ngồi,” Jason đề nghị.
Kekrops nhăn mũi. “Người rắn
không
ngồi.”
“Mời tiếp tục đứng,” Leo
nói. Cậu cắt bánh và nhét
một
miếng vào miệng trước khi Piper có thể cảnh báo cậu nó có lẽ có độc, hoặc
không
ăn được cho người phàm, hoặc đơn giản chỉ là dở.
“Dang!” Cậu nhe răng. “Người rắn biết cách làm bánh Bundt. Hơi có vị cam, với
một
ít dấu hiệu của mật ong. Cần
một
ly sữa.”
“Người rắn
không
uống sữa,” Kekrops
nói. “Chúng tôi là loài bò sát
không
hấp thụ đường.”
“Tôi cũng vậy!” Frank
nói. “Ý tôi là…
không
hấp thụ đường.
không
phải là
một
loài bò sát. Mặc dù thỉnh thoảng tôi có thể là
một
loài bò sát –”
“Dù sao,” Hazel cắt ngang, “Vua Kekrops, điều gì mang ông đến đây? Làm sao ông biết chúng tôi
đãtới?”
“Ta biết mọi việc xảy ra ở Athens,” Kekrops
nói. “Ta là người thành lập của thành phố, vị vua đầu tiên của nó, sinh ra từ mặt đất. Ta là người phán quyết cuộc tranh luận giữa Athena và Poseidon, và
đã
chọn Athena làm bảo trợ cho thành phố.”
“Dù thế,
không
có cảm giác áp lực,” Percy lẩm bẩm.
Annabeth thúc khuỷu tay cậu. “Tôi
đã
nghe về ông, Kekrops. Ông là người đầu tiền đề nghị hiến tế cho Athena. Ông xây cho bà ấy điện thờ đầu tiên
trên
Acropolis.”
“Chính xác.” Kekrops nghe có vẻ cay đắng, giống như ông hối tiếc quyết định của mình. “Những người dân của ta là những người Athen gốc – người kép[2].”
“Giống như cung hoàng đạo?” Percy
nói. “Tôi là
một
Sư tử[3].”
“không, ngớ ngẩn,” Leo
nói. “Tớ là Leo. Cậu là Percy.”
“Hai
anh
sẽ
dừng lại chứ?” Hazel khiển trách. “Em nghĩ ý ông ấy là người kép giống như nhân đôi – nửa người, nửa rắn. Đó là điều mà người của ông được gọi. Ông là
một
người kép, số ít.”
“Phải…” Kekrops lùi tránh khỏi Hazel như thể
cô
bằng cách nào đó xúc phạm ông. “Hàng thiên niên kỉ trước, chúng ta
đã
bị ép xuống dưới mặt đất bởi những con người hai chân, nhưng ta biết những con đường của thành phố tốt hơn bất cứ ai. Ta đến để cảnh báo các ngươi. Nếu các ngươi cố gắng tiến đến Acropolis
trên
đất liền, các ngươi
sẽ
bị tiêu diệt.”
Jason ngừng gặm miếng bánh của mình. “Ý ông là… bởi ông?”
“Bởi đội quân của Porphyrion,” vua rắn
nói. “Acropolis được bao bọc bởi những vũ khí vây hãm vĩ đại – những máy bắn đá.”
“Nhiều máy bắn đá hơn?” Frank phản đối. “Họ có
một
cuộc mua bán chúng hay gì đó?”
“Các Cylops,” Hazel đoán. “Chúng cung cấp cả cho Octavian và những tên khổng lồ.”
Percy càu nhàu. “Giống như chúng ta cần nhiều bằng chứng hơn rằng Octavian
đang
đứng nhầm phe.”
“Đó
không
phải là đe dọa duy nhất,” Kekrops cảnh báo. “Bầu trời đầy những tinh linh bão và những quái vật sư tử đầu chim. Tất cả các con đường đến Acropolis đều được các Người Đất[4] tuần tra.”
Frank gõ ngón tay
trên
hộp bánh Bundt. “Vậy, chuyện gì, chúng tôi nên bỏ cuộc à? Chúng tôi
đã
đi
quá xa để làm thế.”
“Ta đề nghị các ngươi
một
lựa chọn thay thế,” Kekrops
nói. “Di chuyển dưới lòng đất đến Acropolis. Vì Athena, vì các vị thần, ta
sẽ
giúp đỡ các ngươi.”
Phía sau cổ Piper ngứa ran.
cô
nhớ điều mà tên khổng lồ nữ Periboia
đã
nói
trong giấc mơ của
cô: rằng các á thần
sẽ
tìm thấy những người bạn ở Athens cũng như kẻ thù. Có lẽ ý của tên khổng lồ nữ là Kekrops và những người rắn của ông ta. Nhưng có điều gì đó trong giọng
nói
của Kekrops mà Piper
không
thích – cái giọng như dao-cạo-trên-da-liếc-dao-cạo, như thể ông ta
đang
chuẩn bị để làm
mộtcon dao sắc bén.
“Hạn chế là gì?”
cô
hỏi.
Kekrops hướng hai con mắt đen bí hiểm đó lên
cô. “Chỉ nhóm á thần
nhỏ
–
không
nhiều hơn ba – có thể vượt qua mà
không
bị những tên khổng lồ phát
hiện. Ngược lại mùi của ngươi
sẽ
phát tán. Nhưng
sự
di chuyển dưới lòng đất của bọn ta có thể dẫn các người
đi
thẳng đến tàn tích ở Acropolis.
một
khi đến đó, các người có thể phá hỏng những vũ khí vây hãm bằng việc lén lút và để những người còn lại trong nhóm các ngươi tiến vào. Với may mắn, các ngươi có thể hạ gục những tên khổng lồ bằng
sự
bất ngờ. Các ngươi có lẽ có thể phá vỡ nghi lễ của chúng.”
“Nghi lễ?” Leo hỏi. “Ồ… giống như, để đánh thức Gaia.”
“Mặc dù bây giờ nó
đã
bắt đầu,” Kekrops cảnh báo. “Các ngươi
không
thể cảm nhận mặt đất
đang
rung chuyển à? Chúng ta, những người kép, là cơ hội tốt nhất của các ngươi.”
Piper nghe được
sự
hăm hở trong giọng ông ta – gần như đói khát.
Percy nhìn quanh bàn. “Ai phản đối?”
“Chỉ
một
chút,” Jason
nói. “Chúng ta
đang
ở trước ngưỡng cửa của kẻ thù. Chúng ta
đang
bị
yêu
cầu chia tách ra. Đó
không
phải là cách mọi người bị gϊếŧ trong những bộ phim kinh dị à?”
“Ngoài ra,” Percy
nói, “Gaia muốn chúng ta đến Parthenon. Bà ta muốn máu của chúng ta để tưới những tảng đá và tất cả những thứ kẻ cặn bã thần kinh khác.
không
phải chúng ta
sẽ
tiến thẳng vào tay bà ta hả?”
Annabeth bắt được ánh mắt của Piper.
cô
hỏi
một
câu hỏi im lặng. Em cảm thấy sao?
Piper vẫn
không
quen với điều đó – cách mà Annabeth nhìn
cô
để có
một
lời khuyên bây giờ. Từ khi ở Sparta, họ
đã
học được rằng họ có thể giải quyết vấn đề cùng nhau từ hai mặt khác nhau. Annabeth thấy được vấn đề logic, bước di chuyển chiến thuật. Piper có những cảm giác trực giác là bất cứ thứ gì ngoại trừ logic. Cùng nhau, họ hoặc giải quyết vấn đề nhanh gấp hai lần, hoặc họ vô vọng làm lộn xộn lẫn nhau.
Lời đề nghị của Kekrops có lý. Ít nhất, nghe có vẻ ít giống lựa chọn tự tử nhất. Nhưng Piper chắc chắn vua rắn
đang
giấu những ý định thực
sự
của ông ta.
cô
chỉ
không
biết làm sao để chứng minh nó…
Sau đó
cô
nhớ lại điều gì đó cha
cô
đã
nói
với
cô
vài năm trước: Con được đặt tên là Piper bởi vì Ông nội Tom
đã
nghĩ con
sẽ
có
một
giọng
nói
tuyệt vời. Con
sẽ
học tất cả những bài hát Cherokee, thậm chí những bài hát của loài rắn.
một
thần thoại từ
một
nền văn hóa hoàn toàn khác, và giờ
cô
ở đây, đối mặt với vua của người rắn.
cô
bắt đầu hát: “Mùa hè”,
một
trong những bài hát
yêu
thích của cha.
Kekrops nhìn chằm chằm
cô
trong ngạc nhiên. Ông ta bắt đầu lắc lư.
Lần đầu tiên Piper tự giác, hát trước tất cả những bạn bè mình và
một
gã người rắn. Cha
cô
luôn
nói
với
cô
rằng
cô
có
một
chất giọng tuyệt vời, nhưng
cô
không
muốn thu hút
sự
chú ý vào bản thân mình. Thậm chí
cô
còn
không
thích tham gia vào buổi lửa trại hát hò. Bây giờ ca từ của
cô
lấp đầy phòng ăn. Mọi người lắng nghe, sững sờ.
cô
kết thúc lời đầu tiên.
không
ai
nói
gì khi đếm từ
một
đến năm.
“Pipes,” Jason
nói. “Tớ
không
biết phải
nói
gì.”
“thật
tuyệt vời,” Leo đồng ý. ‘Có lẽ
không… cậu biết đấy, Calypso xinh đẹp, nhưng vẫn…”
Piper vẫn nhìn chằm chằm vị vua rắn. “Ý định thực
sự
của ông là gì?”
“Để đánh lừa các ngươi,” ông
nói
trong
một
trạng thái thôi miên, vẫn đung đưa. “Bọn ta hy vọng dẫn các ngươi đến đường hầm và tiêu diệt các ngươi.”
“Tại sao?” Piper hỏi.
“Mẹ Đất
đã
hứa cho chúng ta những phần thưởng vĩ đại. Nếu chúng ta đổ máu các ngươi dưới Parthenon, điều đó
sẽ
đủ để hoàn toàn đánh thức bà.”
“Nhưng ông phục vụ Athena,” Piper. “Ông
đã
thành lập thành phố của bà.”
Kekrops tạo
một
tiếng rít
nhỏ. “Và đổi lại nữ thần bỏ rơi ta. Athena thay thế ta bởi
một
vị vua con người hai chân. Bà ta làm những đứa con
gái
của ta bị điên. Chúng nhảy xuống tự tử từ những vách đá của Acropolis. Những người Athens gốc, những người kép, bị đuổi xuống lòng đất và lãng quên. Athena, nữ thần của trí tuệ, quay lưng lại với chúng ta, nhưng trí tuệ cũng đến từ lòng đất. Chúng ta là những đứa con đầu tiên và cuối cùng của Gaia. Mẹ Đất
đã
hứa cho chúng ta
một
nơi trong ánh nắng mặt trời của thế giới bên
trên.”
“Gaia
đang
nói
dối,” Piper
nói. “Bà ấy có ý định tiêu diệt thế giới bên
trên,
không
trao nó cho bất cứ ai.”
Kekrops nhe nanh. “Khi đó chúng ta
sẽ
không
tệ hơn khi chúng ta dưới quyền kiểm soát của những vị thần bội tín!”
Ông giơ cây quyền trượng của mình lên, nhưng Piper hát lên
một
đoạn khác của “Mùa hè”.
Hai cánh tay của tên vua rắn buông thõng xuống. Đôi mắt
hắn
mờ đυ.c.
Piper hát thêm vài câu, sau đó
cô
liều lĩnh
một
câu hỏi khác. “Hàng phòng vệ của những tên khổng lồ, lối
đi
dưới lòng đất đến Acropolis – bao nhiêu phần trăm điều ngươi
nói
với chúng ta là chính xác?”
“Tất cả chúng,” Kekrops
nói. “Acropolis được bảo vệ nghiêm ngặt, như ta
đã
miêu tả. Bất cứ
sự
xâm nhập nào
trên
mặt đất đều bất khả thi.”
“Vậy là ông có thể hướng dẫn chúng tôi
đi
qua những đường hầm của ông,” Piper
nói. “Điều đó cũng đúng?”
Kekrops cau mày. “Phải…”
“Và nếu như tôi ra lệnh cho người của ông
không
được tấn công chúng tôi,”
cô
nói, “họ
sẽ
nghe lời chứ?”
“Có, nhưng…” Kekrops rùng mình. “Có, họ
sẽ
nghe lời. Ba người các ngươi có thể
đi
mà
không
thu hút
sự
chú ý của những tên khổng lồ.”
Đôi mắt Annabeth tối sầm. “Piper, chúng ta
sẽ
điên rồ mới thử nó.
hắn
ta
sẽ
gϊếŧ chúng ta ở cơ hội đầu tiên.”
“Phải,” vị vua rắn đồng ý. “Chỉ là
âm
nhạc của
cô
gái
này điều khiển ta. Ta ghét nó. Làm ơn, hát thêm chút nữa.”
Piper hát cho ông
một
đoạn khác.
Leo bắt đầu hành động. Cậu nhặt vài cái thìa lên và làm chúng nhảy lên mặt bàn đến khi Hazel đập tay cậu.
“Em nên
đi,” Hazel
nói, “nếu nó ở dưới lòng đất.”
“không
bao giờ,” Kekrops
nói. “một
đứa con của
âm
phủ? Người của ta
sẽ
nhận thấy
sự
hiện
diện xấu xa của ngươi.
không
có
âm
nhạc mê hoặc nào có thể làm chúng
không
gϊếŧ ngươi.”
Hazel nuốt khan. “Hoặc tôi nên ở lại đây.”
“Tôi và Percy,” Annabeth gợi ý.
“Ừm…” Percy giơ tay lên. “Lại đem vấn đề này ra đây. Đó chính xác là điều Gaia muốn – cậu và tớ, máu của chúng ta tưới lên những tảng đá, vân vân.”
“Tớ biết.” Biểu
hiện
của Annabeth dứt khoát. “Nhưng nó là lựa chọn có lý nhất. Những điện thờ cổ xưa nhất
trên
Acropolis được dành cho Poseidon và Athena. Kekrops, điều đó
sẽ
che giấu
sự
tiếp cận của chúng tôi chứ?”
“Phải,” vua rắn thừa nhận. “Mùi… mùi của các ngươi
sẽ
khó để nhận ra. Đống tàn tích luôn tỏa ra sức mạnh của hai vị thần đó.”
“Và em,” Piper
nói
khi kết thúc bài hát của mình. “Chị
sẽ
cần em để giữ bạn người bạn của chúng ta ở đây
đi
theo.”
Jason siết chặt tay
cô. “Tớ vẫn ghét cái ý tưởng chia ra.”
“Nhưng nó là
sự
ăn may tốt nhất của chúng ta,” Frank
nói. “Ba người bọn họ lẻn vào trong và phá hỏng những cái máy bắn đá, gây xao lãng. Sau đó những người còn lại bay vào với tên lửa sáng chói.”
“Phải,” Kekrops
nói, “kế hoạch đó
sẽ
có hiệu quả. Nếu ta
không
gϊếŧ các ngươi trước.”
“Tớ có
một
ý kiến,” Annabeth
nói. “Frank, Hazel, Leo… cùng
nói
chuyện nào. Piper em có thể giữ người bạn chúng ta mất khả năng bởi
âm
nhạc
không?”
Piper bắt đầu
một
bài hát khác: “Những con đường vui vẻ”,
một
giai điệu ngớ ngẩn cha
cô
thường hát cho
cô
nghe bất cứ khi nào họ rời Oklahoma để trở về L.A[5]. Annabeth, Leo, Frank và Hazel rời
đi
để bàn bạc chiến lược.
“Ồ.” Percy đứng dậy và chìa tay ra với Jason. “Đến khi chúng ta gặp lại ở Acropolis, người
anh
em. Tớ
sẽ
là người gϊếŧ những tên khổng lồ.”
Chú thích
[1] Là chữ cái thứ mười trong bảng chữ cái Hy Lạp
[2] Là gemini, số nhiều của geminus có nghĩ là đôi, kép
[3] Cung Sử tử trong cung hoàng đạo tiếng
anh
là Leo, Percy nghe gemini nên nghĩ là cung Song tử
[4] Earthborn
[5] Los Angeles