Chương 33: Leo

ĐIỂN HÌNH.

Ngay khi Leo hoàn thành việc cải tiến,

một

nữ thần bão khổng lồ xuất

hiện

và đập mạnh những vòng dây ngay

trên

con tàu của cậu.

Sau cuộc chạm trán của họ với Kymopo-gì-đó, tàu Argo II chạy rề rề qua biển Aegea, quá thiệt hại để có thể bay được, quá chậm chạp để vượt qua bọn quái vật. Họ chiến đấu với những con rắn biển đói khát cứ mỗi tiếng đồng hồ. Họ thu hút những đàn cá tò mò. Có lúc họ mắc kẹt vào

một

tảng đá, và Percy và Jason phải nhảy xuống và đẩy tàu.

âm

thanh khò khè của máy móc làm Leo muốn khóc. Trong suốt ba ngày dài, cậu cuối cùng

đã

biến con tàu ít nhiều trở lại hoạt động theo lệnh chỉ khi họ đậu ở hòn đảo Mykonos, điều mà có lẽ có nghĩa đó là lúc để họ lại bị đập mạnh thành từng mảnh.

Percy và Annabeth

đi

vào bờ để trinh sát trong khi Leo ở lại

trên

boong lái, điều chỉnh bàn điều khiển. Cậu quá hăng say với hệ thống dây điện mà

không

nhận ra đội đổ bộ

đã

trở lại đến khi Percy

nói, “Này,

anh

bạn. Kem.”

Ngay lập tức, ngày của Leo trở nên tốt hơn. Toàn bộ thủy thủ ngồi

trên

boong, mà

không



một

cơn bão hay

một

con quái vật tấn công để mà lo lắng trong lần đầu tiên suốt vài ngày, và ăn kem. Ồ, ngoại trừ Frank, người

không

hấp thụ được đường. Cậu ấy có

một

trái táo.

Ngày nóng và đầy gió. Đại dương lấp lánh với mặt nước gợn sóng, nhưng Leo

đã

sửa bộ thăng bằng tốt đến nỗi mà Hazel

không

còn trông quá say sóng nữa.

Uốn lượn bên mạn phải của họ là thị trấn Mykonos –

một

bộ sưu tập những tòa nhà trát vữa trắng với mái ngói xanh da trời, cửa sổ xanh da trời, và cửa chính xanh da trời.

“Bọn tớ

đã

thấy những con bồ nông này lang thang trong thị trấn,” Percy báo cáo. “Giống như, chỉ là

đidạo các cửa hàng, dừng lại ở các quán ba.”

Hazel cau mày. “Những con quái vật cải trang à?”

“không,” Annabeth đáp, cười lớn, “chỉ là những con bồ nông già bình thường. Chúng là những con vật đem lại phước lành cho thành phố hoặc gì đó. Và có

một

vùng "Tiểu Ý" của thị trấn. Đó là lý do tại sao kem quá ngon.”

“Châu Âu bị pha trộn.” Leo lắc đầu. “Đầu tiên chúng ta

đi

đến La Mã vì những bước chân Tây Ban Nha. Sau đó chúng ta đến Hy Lạp vì kem Ý.”

Nhưng cậu

không

thể tranh luận với kem. Cậu

đã

ăn gấp đôi lượng sô-cô-la

yêu

thích của mình và cố gắng tưởng tượng rằng cậu và bạn mình chỉ

đang

thư giãn trong

một

kỳ nghỉ. Điều mà làm cậu ước gì Calypso ở bên cạnh cậu, điều mà làm cậu ước gì cuộc chiến

đã

qua rồi và mọi người sống sót… điều mà làm cậu buồn.

đã

30 tháng Bảy rồi. Ít hơn bốn mươi tám tiếng đồng hồ nữa cho đến ngày G, khi Gaia, Công Chúa Bùn Quánh Ngu Ngốc,

sẽ

thức dậy với toàn bộ gương mặt bùn rực rỡ của bà ấy.

Điều lạ lùng là, họ càng đến gần ngày mùng

một

tháng Tám, bạn bè cậu càng cư xử lạc quan hơn. Hoặc có lẽ lạc quan

không

phải là từ chính xác. Họ dường như có vẻ

đang

được kéo lại với nhau cho vòng cuối cùng – biết rằng hai ngày tiếp theo

sẽ

thành công hay thất bại.

không

có lý nào cứ ủ rũ khi bạn sắp đối mặt với cái chết.

sự

kết thúc của thế giới làm kem ngon hơn bao giờ hết.

Dĩ nhiên, những người còn lại trong nhóm

không

ở dưới chuồng ngựa với Leo,

nói

chuyện với nữ thần chiến thắng Nike suốt ba ngày qua…

Piper đặt ly kem của mình xuống. “Vậy, hòn đảo Delos nằm ngay bên kia cảng. Sân nhà của Artemis và Apollo. Ai

sẽ

đi?”

“Tớ,” Leo

nói

ngay lập tức.

Mọi người chăm chú vào cậu.

“Gì?” Leo hỏi. “Tớ khôn khéo và các thứ. Frank và Hazel

đã

hứa hỗ trợ tớ.”

“Bọn tớ

đã?” Frank hạ nửa trái táo

đã

ăn xuống. “Ý tớ là… chắc chắn bọn tớ

đã.”

Đôi mắt vàng của Hazel ánh lên dưới ánh nắng mặt trời. “Leo,

anh

đã



một

giấc mơ về việc này hay gì đó?”

“Phải,” Leo thốt ra. “Ồ…

không.

không

chính xác. Nhưng… các cậu phải tin tưởng tớ về điều này. Tớ cần

nói

chuyện với Apollo và Artemis. Tớ

đã



một

ý tưởng tớ cần phải thử chúng.”

Annabeth cau mày.



trông như muốn phản đối, nhưng Jason

đã

lên tiếng.

“Nếu Leo có

một

ý tưởng,” cậu

nói, “chúng ta cần tin cậu ấy.”

Leo cảm thấy cắn rứt vì việc đó, đặc biệt việc cân nhắc ý tưởng của cậu là gì, nhưng cậu nặn ra

một

nụ cười. “Cảm ơn,

anh

bạn.”

Percy nhún vai. “Được rồi. Nhưng

một

lời khuyên: khi các cậu gặp Apollo, đừng đề cập đến haiku[1].”

Hazel nhíu mày. “Tại sao

không?

không

phải ông ấy là vị thần của thơ ca à?”

“Chỉ cần tin

anh.”

“Hiểu rồi.” Leo đứng dậy. “Và, các cậu, nếu họ có

một

cửa hàng đồ lưu niệm ở Delos, tớ chắc chắn

sẽmang về cho các cậu vài bức tượng Apollo và Artemis đầu to!”

Apollo dường như

không

có tâm trạng cho haiku. Ông cũng

không

bán tượng đầu to.

Frank

đã

biến thành

một

con đại bàng khổng lồ để bay đến Delos, nhưng Leo

đi

nhờ Hazel

trên

lưng của Arion.

không

phải xúc phạm Frank, nhưng sau

sự

thất bại ở pháo đài Sumter Leo trở thành

mộtngười từ chối cưỡi những con đại bàng khổng lồ. Cậu có

một

tỷ lệ thất bại

một

trăm phần trăm.

Họ nhận thấy hòn đảo vắng tanh, có lẽ bởi vì biển động quá cho các tàu thuyền du lịch. Những ngọn đồi lộng gió

không

có gì ngoài đá sỏi, cỏ và hoa dại – và, dĩ nhiên,

một

cụm những ngôi đền đổ nát. Gạch vụn có lẽ rất ấn tượng, nhưng, kể từ Olympia, Leo

đã

quá tải với những tàn tích cổ đại. Cậu

đã

quá xong với những cột cẩm thạch trắng. Cậu muốn trở lại Mỹ, nơi những tòa nhà cũ kĩ nhất là những trường học công cộng và Ye Olde McDonald’s.

Họ

đi

xuống

một

đại lộ với những khối đá sư tử trắng sắp thẳng hàng, những gương mặt bị biến dạng gần như

không

còn đường nét.

“thật

kỳ quái,” Hazel

nói.

“Em có cảm thấy được bất kỳ con ma nào

không?” Frank hỏi.



lắc đầu. “Việc thiếu những con ma là kỳ quái. Trở lại thời kỳ cổ đại, Delos là vùng đất thiêng.

khôngngười phàm nào được cho phép sinh ra hay chết ở đây. Về nghĩa đen

không

có linh hồn người phàm

trên

toàn hòn đảo này.”

“thật

tuyệt với

anh,” Leo

nói. “Điều đó có nghĩa là

không

ai được phép gϊếŧ chúng ta ở đây à?”

“Em

không

nói

thế.” Hazel dừng lại

trên

đỉnh của

một

ngọn đồi thấp. “Nhìn kìa. Dưới kia.”

Phía dưới họ, sườn đồi được tạc thành

một

hý trường. Những cây bụi rậm mọc lên giữa những hàng ghế đá, vì thế nó trông như

một

buổi hòa nhạc cho cây bụi gai. Phía dưới cùng, ngồi

trên

một

khối đá giữa sân khấu, thần Apollo gập người

trên

một

cây đàn ghi-ta Hawaii, gảy

một

điệu thê lương.

Ít nhất, Leo cho đó là Apollo. Gã trai trông khoảng mười bảy tuổi, với mái tóc xoăn vàng và

một

làn da rám nắng hoàn hảo. Ông mặc chiếc quần jeans rách rưới,

một

cái áo thun đen và áo vét vải lanh trắng với ve áo lấp lánh kim cương giả, giống như ông

đang

thử diện mạo của

một

Elvis/Ramones/Beach Boys lai.

Leo thường

không

nghĩ về đàn ghi-ta Hawaii như

một

nhạc cụ buồn. (Cảm động, chắc chắn. Nhưng

không

buồn.) Tuy nhiên giai điệu Apollo gảy quá u uất làm cảm giác của Leo vỡ òa.

Ngồi ở hàng ghế trước là

một



gái

trẻ khoảng mười ba tuổi, mặc legging đen và

một

cái áo choàng bạc, mái tóc đen được cột ra sau kiểu đuôi ngựa.



đang

gọt đẽo

một

thanh gỗ dài – làm

một

cái cung.

“Họ là các vị thần?” Frank hỏi. “Họ trông

không

giống sinh đôi.”

“À, hãy nghĩ về nó,” Hazel

nói. “Nếu

anh



một

vị thần,

anh

có thể trông như bất cứ thứ gì

anh

muốn. Nếu

anh



một

người

anh

em sinh đôi –”

“anh

sẽ

chọn trông giống bất cứ thứ gì trừ người

anh

em của mình,” Frank đồng ý. “Vậy kế hoạch là gì?”

“Đừng bắn!” Leo hét lên. Dường như là

một

sự

mở đầu tốt, đối mặt với hai vị thần bắn cung. Cậu giơ hai tay lên và cúi đầu xuống hướng về sân khấu.

không

vị thần nào trông có vẻ ngạc nhiên khi thấy họ.

Apollo thở dài và quay lại gảy cây ghi-ta của mình.

Khi họ đến hàng ghế trước, Artemis lẩm bẩm, “Vậy là mọi người ở đây. Bọn ta

đang

tự hỏi.”

Điều đó lấy

đi

áp lực khỏi những pit-tông của Leo. Cậu

đã

sẵn sàng để giới thiệu bản thân, giải thích họ đến đây trong hòa bình như thế nào, có lẽ kể vài chuyện cười và đề nghị hơi thở bạc hà.

“Vậy là các người mong chờ chúng tôi,” Leo

nói. “Tôi có thể

nói, bởi vì cả hai người đều hứng thú.”

Apollo gảy

một

điệu nghe như phiên bản đám tang của “Camptown Races”. “Bọn ta

đang

mong chờ để được tìm thấy, làm phiền, chòng ghẹo. Bọn ta

không

biết bởi ai. Các ngươi có thể

không

để bọn tai lại với

sự

đau khổ của mình chứ?”

“anh

biết họ

không

thể,

anh

trai,” Artemis khiển trách. “Họ phụ thuộc vào

sự

giúp đỡ của chúng ta với cuộc tìm kiếm của họ, thậm chí nếu tỷ lệ và vô vọng.”

“Cả hai ngươi quả

thật

là có đầy những lời cổ vũ tốt đẹp,” Leo

nói. “Dù sao

thì

tại sao hai người lại trốn ở đây? Các người

không

phải nên là… tôi

không

biết, đánh nhau với những tên khổng lồ hay gì đó?”

Đôi mắt nhợt nhạt của Artemis làm Leo cảm thấy như cậu là

một

cái xác hươu chuẩn bị bị rút ruột.

“Delos là nơi sinh của chúng ta,” nữ thần

nói. “Ở đây, chúng ta

không

bị ảnh hưởng bởi

sự

phân ly Hy Lạp-La Mã. Tin ta, Leo Valdez, nếu ta có thể, ta

sẽ

ở bên những Thợ săn của mình, đối mặt với kẻ thù cũ của chúng ta Orion.

không

may, nếu ta bước khỏi hòn đảo này, ta

sẽ

trở nên bất lực với

sự

đau đớn. Tất cả ta có thể làm là quan sát

không

thể giúp đỡ trong khi Orion tàn sát những người

đi

theo ta. Nhiều người trao mạng sống của họ để bảo vệ bạn của các ngươi và bức tượng Athena đáng nguyền rủa đó.”

Hazel tạo nên

một

âm

thanh đè nén. “Ý người là Nico?

anh

ấy ổn chứ?”

“Ổn?” Apollo khóc nức nở

trên

cây đàn của mình. “không

ai trong chúng ta ổn cả,



gái! Gaia

đang

trở dậy!”

Artemis nhìn chằm chằm Apollo. “Hazel Levesque,

anh

trai



vẫn còn sống. Cậu ấy là

một

chiến binh dũng cảm, như

cô. Ta ước ta có thể

nói

điều đó cho

anh

trai của ta.”

“Em bất công với ta!” Apollo khóc than. “Ta

đã

bị Gaia và đứa con La Mã tồi tệ đó làm cho mê muội!”

Frank thông giọng. “Ừm, Chúa tể Apollo, ý người là Octavian?”

“Đừng gọi tên

hắn!” Apollo gảy

một

âm

nhỏ. “Ồ, Frank Trương, giá mà ngươi là con trai của ta. Ta

đãnghe những lời cầu nguyện của ngươi, ngươi biết đấy, tất cả những tuần ngươi muốn được công nhận. Nhưng chao ôi! Mars luôn có được những thứ tốt. Ta có… sinh vật đó là hậu duệ của mình.

hắn

ta lấp đầy đầu ta với những lời tán dương.

hắn

nói

với ta về những đền thờ vĩ đại

hắn

sẽ

xây vinh danh ta.”

Artemis khụt khịt. “anh

thật

dễ dàng bị nịnh bợ,

anh

trai.”

“Bởi vì ta có quá nhiều phẩm chất để tán dương! Octavian

nói

hắn

muốn biến người La Mã hùng mạnh trở lại. Ta

nói

được thôi! Ta

đã

trao cho

hắn

lời ban phước của ta.”

“Như ta nhớ lại,” Artemis

nói, “hắn

ta cũng hứa biến

anh

thành vị thần quan trọng nhất trong quân đoàn, thậm chí

trên

cả Zeus.”

“À, ta là ai để tranh luận với lời đề nghị như thế? Zeus có làn da rám nắng hoàn hảo

không? Ông ấy có thể chơi ghi-ta Hawaii

không? Ta nghĩ

không! Nhưng ta

không

bao giờ nghĩ Octavian

sẽ

bắt đầu

mộttrận chiến! Gaia chắc hẳn

đã

che phủ những suy nghĩ của ta,

thì

thầm trong tai ta.”

Leo nhớ lại tên gió điên rồ Aeolus, kẻ

đã

muốn

đi

gϊếŧ người sau khi nghe giọng của Gaia.

“Vậy

thì

hãy sửa nó,” cậu

nói. “Bảo Octavian rút lui. Hoặc, ngài biết đấy, bắn cậu ta với

một

trong những mũi tên của ngài. Điều đó cũng

sẽ

ổn thôi.”

“Ta

không

thể!” Apollo khóc than. “Nhìn đây!”

Cây đàn của vị thần biến thành

một

cái cung. Ông nhắm lên bầu trời và bắn. Mũi tên vàng lao lên khoảng sáu mươi mét, sau đó tan thành khói.

“Để bắn cung của mình, ta phải ra khỏi Delos,” Apollo khóc. “Sau đó ta

sẽ

bất lực hoặc Zeus

sẽ

đánh ngã ta. Cha chưa bao giờ thích ta. Ông ấy chưa bao giờ tin ta suốt hàng thiên niên kỷ!”

“À,” Artemis

nói, “để công bằng, đó là lúc

anh

âm

mưu với Hera lật đổ ông ấy.”

“Đó là

một

sự

hiểu lầm!”

“Và

anh

đã

gϊếŧ

một

vài tên Cyclops của Zeus.”

“Ta

đã



một

lý do tốt cho việc đó! Dù sao, bây giờ Zeus đổ tội cho ta vì mọi thứ -

âm

mưu của Octavian,

sự

sụp đổ của Delphi –”

“Chờ

đã.” Hazel làm dấu hiệu tạm dừng. “sự

sụp đổ của Delphi?”

Cung tên của Apollo biến trở lại thành

một

cây đàn ghi-ta. Ông gảy

một

hợp

âm

đầy xúc động. “Khi

sựphân ly bắt đầu giữa Hy Lạp và La Mã, trong khi ta đấu tranh với

sự

lộn xộn, Gaia nắm thời cơ! Bà ta đưa trở lại kẻ thù cũ của ta Python, con rắn vĩ đại, để chiếm hữu lấy các nhà tiên tri Delphi. Sinh vật kinh khủng đó giờ cuộn mình trong những hang động cổ đại, chặn đứng pháp thuật của lời tiên tri. Ta bị kẹt tại đây, vì thế ta thậm chí

không

thể chiến đấu với

hắn.”

“Vô công rồi nghề,” Leo

nói, mặc dù cậu bí mật suy nghĩ là

không

có thêm lời tiên tri nào có lẽ là

mộtđiều tốt. Danh sách phải làm của cậu thực

sự

quá đầy rồi.

“Thực

sự

vô công rồi nghề!” Apollo thở dài. “Zeus

đã

giận dữ với ta vì việc chỉ định



gái

mới đó, Rachel Dare, là Tiên tri của ta rồi. Zeus dường như nghĩ ta

đã

thúc đẩy cuộc chiến với Gaia bởi vì làm thế, vì Rachel

đã

đưa ra Lời Tiên tri về Nhóm Bảy ngay khi ta ban phước cho



ta. Nhưng lời tiên tri

không

hiệu quả theo cách đó! Cha chỉ cần ai đó để đổ tội. Vì thế dĩ nhiên ông ấy chọn vị thần đẹp trai nhất, tài giỏi nhất, tuyệt vời

một

cách vô vọng.”

Artemis làm

một

cử chỉ che miệng.

“Ôi, ngừng lại, em

gái!” Apollo

nói. “Em cũng

đang

gặp rắc rồi!”

“Chỉ vì ta liên lạc với những Thợ săn của mình chống lại mong muốn của Zeus,” Artemis

nói. “Nhưng ta luôn có thể phù phép Cha tha thứ cho ta. Ông ấy

không

bao giờ có thể nổi điên với ta. Đó là ta lo lắng cho

anh.”

“Ta cũng lo lắng cho ta nữa!” Apollo đồng ý. “Chúng ta phải làm gì đó. Chúng ta

không

thể gϊếŧ Octavian. Ừm. Có lẽ chúng ta nên gϊếŧ những á thần này.”

“Ối này, Chàng trai

âm

nhạc.” Leo chống lại mong muốn trốn phía sau lưng Frank và hét lên, Bắt lấy gã Canada to lớn! “Bọn tôi

đang

ở bên phe của ngài, nhớ chứ? Tại sao ngài lại gϊếŧ bọn tôi?”

“Nó có thể khiến ta cảm thấy tốt hơn!” Apollo

nói. “Ta phải làm gì đó!”

“Hoặc,” Leo

nói

nhanh, “ngài có thể giúp bọn tôi. Thấy chứ, bọn tôi có kế hoạch này…”

Cậu

nói

với họ Hera

đã

chỉ đường cho họ đến Delos như thế nào, và Nike

đã

miêu tả những dược liệu cho y sĩ dược như thế nào.

“Y sĩ dược?” Apollo đứng dậy và đập cây đàn của mình lên những tảng đá. “Đó là kế hoạch của ngươi?”

Leo giơ hai tay lên. “Này, ừm, thường

thì

tôi hoàn toàn đồng ý đập đàn ghi-ta Hawaii, nhưng –”

“Ta

không

thể giúp ngươi!” Apollo kêu lên. “Nếu ta

nói

với ngươi bí mật của y sĩ dược, Zeus

sẽ

khôngbao giờ tha thứ cho ta!”

“Ngài

đã

gặp rắc rối rồi,” Leo chỉ ra. “Làm sao nó có thể trở nên tồi tệ hơn?”

Apollo nhìn chằm chằm cậu. “Nếu ngươi biết cha ta có khả năng gì, người phàm, ngươi

sẽ

không

hỏi.

sẽđơn giản hơn nếu ta chỉ trừng phạt tất cả các ngươi. Điều đó có lẽ làm hài lòng Zeus –”

“anh

trai…” Artemis

nói.

Cặp sinh đôi khóa mắt nhau và có

một

cuộc tranh luận im lặng. Dường như Artemis thắng. Apollo thở dài và đá cây đàn vỡ của mình qua sân khấu.

Artemis đứng dậy. “Hazel Levesque, Frank Trương,

đi

với ta. Có những điều hai ngươi nên biết về Quân đoàn Mười Hai. Về phần ngươi, Leo Valdez –” Nữ thần chuyển đôi mắt bạc lạnh lùng vào cậu. “Apollo

sẽnghe ngươi

nói. Xem liệu ngươi có thể giành được

một

thỏa thuận

không.

anh

trai ta luôn thích

mộtcuộc giao kèo tử tế.”

Cả Frank và Hazel đều liếc nhìn cậu, như thể Làm ơn đừng chết. Sau đó họ theo Artemis lên các bậc thang của hý trường và lên đến đỉnh đồi.

“Vậy, Leo Valdez?” Apollo khoanh tay lại. Đôi mắt vị thần tỏa sáng với ánh sáng vàng. “Vậy

thì, cùng thỏa thuận nào. Ngươi có thể đề nghị điều mà

sẽ

thuyết phục ta giúp ngươi hơn là gϊếŧ ngươi?”

Chú thích

[1] haiku:

một

loại thơ của Nhật Bản