KHI
cô
THUẬT LẠI giấc mơ của mình cho Percy, những phòng vệ sinh của con tàu phát nổ.
“Hai cậu
sẽ
không
bao giờ được
đi
xuống đó
một
mình,” Percy
nói.
Leo chạy xuống lầu vẫy
một
cái cờ lê. “Chàng trai, cậu phải phá hủy hệ thống ống nước à?”
Percy lờ cậu ta
đi. Nước chảy xuống cầu tàu. Thân tàu rung ầm ầm khi nhiều ống nước hơn phát nổ và bồn rửa bát tràn nước. Piper đoán chừng Percy
không
cố ý gây ra nhiều thiệt hại đến thế, nhưng biểu
hiện
giận dữ của cậu khiến
cô
muốn rời con tàu càng nhanh càng tốt.
“Bọn tớ
sẽ
ổn thôi,” Annabeth
nói
với cậu. “Piper
đã
thấy trước hai bọn tớ
đi
xuống đó, vậy đấy là điều cần xảy ra.”
Percy nhìn chằm chằm Piper như thể đó là lỗi của
cô. “Và gã Mimas này? Tớ đoán
hắn
là
một
tên khổng lồ?”
“Có lẽ,”
cô
nói. “Porphyrion
đã
gọi
hắn
là người
anh
em của chúng ta.”
“Và
một
bức tượng đồng bị lửa vây quanh,” Percy
nói. “Và chúng… những thứ khác em
đã
đề cập. Mackies à?”
“Makhai,” Piper
nói. “Em nghĩ từ đó có nghĩa là những cuộc chiến theo tiếng Hy Lạp, nhưng em
khôngbiết chính xác điều đó có hiệu quả như thế nào.”
“Đó là ý của tớ!” Percy
nói. “Chúng ta
không
biết điều gì ở dưới kia. Tớ
sẽ
đi
với các cậu.”
“không.” Annabeth đặt tay lên vai cậu ta. “Nếu những tên khổng lồ muốn máu của chúng ta, điều cuối cùng chúng ta muốn là
một
nam và
một
nữ
đi
xuống đó với nhau. Nhớ chứ? Chúng muốn
một
trong số chúng ta cho cuộc hiến tế lớn của chúng.”
“Vậy tớ
sẽ
đi
với Jason,” Percy
nói. “Và hai bọn tớ -”
“Óc Tảo Biển, cậu
đang
muốn
nói
rằng hai chàng trai có thể giải quyết điều này tốt hơn hai
cô
gái
à?”
“không. Ý tớ là…
không. Nhưng –”
Annabeth hôn cậu. “Bọn tớ
sẽ
trở lại nhanh thôi.”
Piper theo
cô
lên lầu trước khi toàn bộ những boong thấp hơn có thể bị ngập với nước nhà vệ sinh.
một
tiếng sau, hai người bọn họ đứng
trên
một
ngọn đồi nhìn qua đống tàn tích của Sparta Cổ. Họ
đã
đido thám thành phố
hiện
đại rồi, nơi mà, lạ thay, làm Piper nhớ về Albuquerque -
một
loạt những tòa nhà thấp, vuông vức, quét vôi trắng trải dài
trên
một
vùng đồng bằng dưới chân vài ngọn núi đỏ tía. Annabeth
đã
khăng khăng kiểm tra bảo tàng khảo cổ, sau đó bức tượng kim loại khổng lồ của chiến binh Sparta ở quảng trường công cộng, rồi
thì
Bảo tàng Quốc gia của Cây Ô-liu và Dầu Ô-liu (đúng, đó là
một
thứ có
thật). Piper
đã
biết nhiều hơn về dầu ô-liu hơn
cô
từng muốn biết, nhưng
không
có người khổng lồ nào tấn công họ. Họ
không
tìm thấy bức tượng của vị thần bị xích nào.
Annabeth dường như miễn cưỡng kiểm tra đống tàn tích bên rìa thị trấn, nhưng cuối cùng họ chạy đến những nơi khác kiểm tra.
Chẳng có gì nhiều để xem. Theo Annabeth, ngọn đồi họ đứng
trên
đã
từng là thành phòng ngự của Sparta – nơi cao nhất và là pháo đài chính của nó – nhưng nó chẳng có gì giống như vệ thành đồ sộ của Athen Piper từng thấy trong những giấc mơ của
cô.
Sườn dốc phong hóa phủ bởi cỏ chết, đất đá và những cây ô-liu còi cọc. Phía dưới, đống tàn tích trải dài khoảng bốn trăm mét: những khối đá vôi,
một
số bức tường vỡ và vài cái hố được lát lại
trên
mặt đất như những cái giếng.
Piper nghĩ về bộ phim nổi tiếng nhất của cha
cô, Vua của Sparta, và làm sao những người Sparta được miêu tả như những siêu nhân
không
thể bị đánh bại.
cô
nhận ra
thật
buồn khi di sản của họ
đã
bị biến thành
một
cánh đồng gạch vụn và
một
thị trấn
nhỏ
hiện
đại với
một
bảo tàng dầu ô-liu.
cô
lau mồ hôi
trên
trán. “Chị có cho là nếu có
một
tên khổng lồ cao chín mét xung quanh chúng ta
sẽthấy nó.”
Annabeth nhìn chằm chằm hình dáng con tàu Argo II ở xa xa trôi
trên
thành phố Sparta.
cô
sờ mặt san hô đỏ
trên
dây chuyền của mình –
một
món quà của Percy khi họ bắt đầu hẹn hò.
“Chị
đang
nghĩ về Percy,” Piper đoán.
Annabeth gật đầu.
Từ khi
cô
trở về từ Tartarus, Annabeth
đã
kể cho Piper rất nhiều điều đáng sợ xảy ra ở dưới đó. Đứng đầu trong danh sách của
cô: Percy điều khiển
một
ngọn thủy triều độc tố và bóp chết nữ thần Akhlys.
“anh
ấy dường như
đang
điều chỉnh,” Piper
nói. “anh
cười thường xuyên hơn. Chị biết
anh
ấy quan tâm chị nhiều hơn bao giờ hết.”
Annabeth ngồi xuống, gương mặt
cô
đột ngột tái nhợt. “Chị
không
biết tại sao nó đột nhiên làm chị cảm thấy khó khăn đến thế. Chị
không
thể loại bỏ ký ức đó khỏi đầu mình… Percy trông như thế nào khi cậu ấy
đang
đứng ở rìa của Chaos.”
Có lẽ Piper vừa chạm vào nỗi lo lắng của Annabeth, nhưng
cô
cũng bắt đầu cảm thấy xúc động.
cô
nghĩ về điều Jason
đã
nói
đêm hôm qua:
một
phần của tớ muốn nhắm mắt lại và ngừng chiến đấu.
cô
đã
cố gắng hết sức để cam đoan với cậu, nhưng
cô
vẫn lo lắng. Giống như người thợ săn Cherokee biến thành
một
con rắn, tất cả các á thần có những phần linh hồn xấu bên trong. Những lỗ hổng chí tử.
một
vài
sự
khủng hoảng lôi chúng ra.
một
vài phòng tuyến
không
nên bị vượt qua.
Nếu điều đó đúng với Jason, sao nó
không
thể đúng với Percy? Chàng trai này về nghĩa đen
đã
đi
xuống địa ngục và trở lại. Thậm chí khi cậu ta
không
cần cố gắng, cậu làm những nhà vệ sinh nổ tung. Percy
sẽ
trở nên thế nào nếu cậu ta muốn cư xử đáng sợ?
“Cho
anh
ấy thời gian.”
cô
ngồi cạnh Annabeth. “anh
ấy rất quan tâm chị. Hai người
đã
cùng nhau trải qua rất nhiều điều.”
“Chị biết…” Đôi mắt xám của Annabeth phản chiếu màu xanh lá cây của những cây ô-liu. “Chỉ là… Titan Bob, ông ấy cảnh báo chị là
sẽ
có nhiều
sự
hy sinh hơn phía trước. Chị muốn tin bọn chị có thể có
mộtcuộc sống bình thường
một
ngày nào đó… Nhưng chị
đã
cho phép bản thân mình hy vọng với mùa hè cuối cùng đó, sau Trận chiến Titan. Sau đó Percy biến mất hàng tháng trời. Và rồi bọn chị rơi xuống cái hố đó…”
một
giọt nước mắt rơi
trên
má
cô. “Piper, nếu em từng thấy gương mặt của vị thần Tartarus, tất cả những
sự
tối tăm cuộn xoáy, những con quái vật hau háu và làm chúng bốc hơi – Chị chưa từng cảm thấy vô dụng như thế. Chị cố
không
nghĩ về nó…”
Piper nắm lấy hai tay bạn
cô. Chúng
đang
run cầm cập.
cô
nhớ ngày đầu tiên của mình ở Trại Con Lai, khi Annabeth dẫn
cô
đi
tham quan. Annabeth
đã
rất run sợ về
sự
biến mất của Percy và, mặc dù bản thân Piper khá bị mất phương hướng và sợ hãi, việc an ủi Annabeth
đã
làm
cô
cảm thấy mình có ích, giống như cuối cùng
cô
có thể có
một
vị trí giữa những á thần quyền năng điên rồ này.
Annabeth Chase là người dũng cảm nhất mà
cô
biết. Thậm chí nếu
cô
ấy cần
một
bờ vai để khóc chỉ
một
lần… ừm, Piper rất vui lòng đưa vai mình ra.
“Này,”
cô
nhẹ
nhàng. “Đừng cố gắng ngăn cản cảm xúc. Chị
sẽ
không
thể. Hãy để nó nhấn chìm chị và lại rút
đi. Chị
đang
sợ.”
“Thần thánh ơi, đúng, chị
đang
sợ.”
“Chị
đang
giận dữ.”
“Với Percy vì làm chị lo sợ,”
cô
nói. “Với mẹ chị vì cử chị làm cuộc tìm kiếm kinh khủng đó ở Rome. Với… ừm, tất cả mọi người. Gaia. Những tên khổng lồ. Những vị thần vì trở nên ngớ ngẩn.”
“Với em?” Piper hỏi.
Annabeth cố gắng
một
tiếng cười run run. “Đúng, vì trở nên quá bình tĩnh
một
cách phiền phức.”
“Nó là
một
lời
nói
dối.”
“Và vì là
một
người bạn tốt.”
“Ha!”
“Và vì có đầu óc thẳng thắn về những chàng trai và những mối quan hệ và –”
“Xin lỗi. Chị từng gặp em rồi à?”
Annabeth đấm vào cánh tay
cô, nhưng chẳng hề có lực. “Chị
thật
ngu ngốc, ngồi đây
nói
về cảm giác của mình khi chúng ta có
một
cuộc tìm kiếm cần hoàn thành.”
“Nhịp tim của vị thần bị xích có thể đợi.” Piper cố gắng nở
một
nụ cười, nhưng nỗi sợ của bản thân dâng lên bên trong
cô
– cho Jason và những người bạn của
cô
trên
tàu Argo II, cho bản thân
cô, nếu
côkhông
thể thực
hiện
điều mà Aphrodite
đã
khuyên. Cuối cùng, con
sẽ
chỉ có sức mạnh cho
một
từ. Nó phải là từ chính xác, hoặc con
sẽ
mất tất cả.
“Dù cho chuyện gì xảy ra,”
cô
nói
với Annabeth, “Em là bạn của chị. Chỉ là… hãy nhớ điều đó, được chứ?”
Đặc biệt nếu em
không
quẩn quanh để nhắc nhở chị, Piper nghĩ.
Annabeth bắt đầu
nói
gì đó. Đột nhiên
một
tiếng gầm đến từ đống tàn tích.
một
trong những cái hố lát đá, cái mà Piper
đã
nhầm lẫn rằng là những cái giếng, phun ra
một
mạch lửa cao ba tầng và nhanh chóng tắt ngấm.
“Cái quái gì thế?” Piper hỏi.
Annabeth thở dài. “Chị
không
biết, nhưng chị có
một
cảm giác nó là thứ gì đó chúng ta nên kiểm tra.” Ba cái hố nằm sát nhau như những lỗ ngón tay
trên
một
cái máy ghi
âm. Mỗi cái đều tròn trĩnh, có đường kính khoảng sáu mươi xăng-ti-mét, đá vôi lát vòng xung quanh; mỗi
một
cái đâm thẳng xuống bóng tối. Cứ mỗi vài giây, dường như ngẫu nhiên,
một
trong ba cái hố bắn
một
cột lửa lên bầu trời. Mỗi lần màu sắc và cường độ của những ngọn lửa khác nhau.
“Chúng chưa hề làm thế trước đây.” Annabeth
đi
một
đường vòng cung rộng quanh những cái hố.
côvẫn trông run rẩy và nhợt nhạt, nhưng đầu óc
cô
giờ
rõ
ràng
đã
bắt đầu tập trung vào vấn đề trước mắt. “Dường như
không
có bất cứ kiểu mẫu nào. Thời gian, màu sắc, độ cao của ngọn lửa… Chị
khônghiểu.”
“Có phải chúng ta
đã
kích hoạt chúng bằng cách nào đó?” Piper tự hỏi. “Có lẽ làn sóng sợ hãi mà chị cảm thấy
trên
đồi… Ừm, ý em là cả hai chúng ta
đã
cảm thấy.”
Annabeth
không
có vẻ nghe thấy
cô. “Hẳn có vài loại cơ cấu nào đó…
một
miếng áp suất,
một
chuông báo hẹn giờ.”
Lửa bắn lên từ cái hố ở giữa. Annabeth đếm thầm. Lần tiếp theo,
một
cột lửa phun lên bên trái.
cô
cau mày. “Điều đó
không
đúng. Nó mâu thuẫn. Nó phải tuân theo thứ logic nào đó.”
Hai tai Piper bắt đầu kêu o o. Điều gì đó về những cái hố này…
Mỗi lần
một
cái bắt lửa,
một
sự
rùng mình khủng khϊếp xuất
hiện
trong
cô
– sợ hãi, khủng hoảng, nhưng cũng có
một
mong muốn mạnh mẽ đến gần ngọn lửa hơn.
“Nó
không
phải dựa
trên
lý trí,”
cô
nói. “Nó là xúc cảm.”
“Làm sao những cái hố lửa có xúc cảm?”
Piper giữ tay
trên
cái hố bên phải. Ngay lập tức, lửa phun lên. Piper chỉ có vừa đủ thời gian để rút những ngón tay mình ra. Những móng tay của
cô
bị hấp nóng.
“Piper!” Annabeth chạy qua. “Em
đang
nghĩ gì vậy?”
“Em
không. Em
đang
cảm nhận. Điều chúng ta muốn ở dưới kia. Những cái hố này là lối vào. Em
sẽphải nhảy xuống.”
“Em điên à? Thậm chí nếu em
không
bị dính vào đường ống, em
không
hề biết nó sâu như thế nào.”
“Chị
nói
đúng.”
“Em
sẽ
bị thiêu sống!”
“Có thể.” Piper rút thanh kiếm ra và ném nó vào cái hố bên phải. “Em
sẽ
cho chị biết nếu nó an toàn. Chờ em.”
“Em dám,” Annabeth cảnh báo.
Piper nhảy xuống.
Trong
một
khoảnh khắc
cô
cảm thấy mình
không
trọng lượng trong bóng tối, những mặt bên của cái hố đá nóng bỏng thiêu đốt hai cánh tay
cô. Sau đó
không
gian mở ra xung quanh
cô. Theo bản năng
côcuộn lại và lăn
đi, tiếp nhận tất cả những va chạm khi
cô
va vào nền đá.
Ngọn lửa bắn lên trước
cô, làm cháy xém lông mày
cô, nhưng Piper tóm ngay lấy thanh kiếm của mình, rút nó ra và vung nó lên trước khi
cô
ngừng lăn.
một
cái đầu rồng bằng đồng, bị chặt gọn ghẽ, lắc lư
trên
nền.
Piper đứng dậy, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
cô
nhìn xuống cái đầu rồng rơi và cảm thấy
một
khoảnh khắc tội lỗi, như thể
cô
đã
gϊếŧ Festus. Nhưng nó
không
phải là Festus.
Ba bức tượng rồng bằng đồng xếp thành hàng, thẳng hàng với những cái lỗ ở
trên
nóc. Piper
đã
chém cái đầu ở giữa. Hai cái đầu rồng còn nguyên mỗi cái cao gần
một
mét, mõm của chúng chĩa lên
trên
và cái miệng phun hơi của chúng mở ra.
rõ
ràng chúng là nguồn gốc của ngọn lửa, nhưng chúng dường như
không
có vẻ là máy tự động. Chúng
không
di chuyển hay cố gắng tấn công
cô. Piper bình tĩnh cắt đầu của hai bức tượng còn lại.
cô
chờ đợi.
không
còn ngọn lửa nào bắn lên
trên
nữa. “Piper?” giọng Annabeth vang vọng từ xa xa ở
trên
giống như
cô
đang
hét vào
một
cái ống khói.
“Vâng!” Piper hét lên.
“Cảm ơn các vị thần! Em ổn chứ?”
“Vâng. Đợi
một
chút.”
Thị lực của
cô
điều chỉnh với bóng tối.
cô
lướt nhìn qua căn phòng. Ánh sáng duy nhất đến từ lưỡi kiếm tỏa sáng của
cô
và những lỗ hổng phía
trên. Trần nhà cách khoảng chín mét phía
trên. Công bằng mà
nói, Piper phải gãy cả hai chân với cú nhảy vừa rồi, nhưng
cô
không
có ý định phàn nàn.
Bản thân nó là
một
căn phòng hình tròn, khoảng kích thước của
một
cái trực thăng. Những bức tường được làm bằng những khối đá đẽo tròn được chạm trổ với những câu tiếng Hy Lạp – hàng ngàn những thứ đó, giống như graffiti.
Ở phía cuối căn phòng,
trên
một
cái bục đá,
một
bức tượng đồng của
một
chiến binh có kích thước con người đứng đó – vị thần Ares, Piper đoán – với những sợi dây xích nặng nề quấn xung quanh cơ thể ông, neo giữ ông vào nền nhà.
Bên phía kia của bức tượng
hiện
lờ mờ hai cánh cửa tối, cao ba mét, với
một
gương mặt đá khủng khϊếp được khắc
trên
mỗi cái cổng tò vò. Những gương mặt nhắc Piper nhớ về những gorgon, trừ việc chúng có bờm sư tử thay vì mái tóc rắn.
Piper đột ngột cảm thấy thực
sự
cô
đơn.
“Annabeth!”
cô
gọi. “Nó là
một
cú rơi dài, nhưng an toàn để xuống đây. Có lẽ… ừm, chị có
một
sợi dây chị có thể buộc chặt để chúng ta có thể trở lên lại?”
“Đến đây!”
Vài phút sau
một
sợi dây rơi xuống từ giữa hố. Annabeth leo xuống.
“Piper McLean,”
cô
càu nhàu, “không
nghi ngờ gì nữa đó là trò liều lĩnh ngu xuẩn nhất chị từng thấy ai đó thực
hiện, và chị hẹn hò với
một
kẻ liều lĩnh xuẩn ngốc.”
“Cảm ơn.” Piper dùng chân đá vào cái đầu rồng bị chém gần nhất. Em đoán chúng là những con rồng của Ares. Đó là
một
trong những con vật thiêng của ông ấy, đúng chứ?”
“Và có vị thần bị xích. Em nghĩ những cánh cửa ở đâu –”
Piper giơ tay lên. “Chị có nghe thấy điều đó
không?”
âm
thanh như
một
tiếng trống… với
một
tiếng vang kim loại.
“Nó đến từ bên trong bức tượng,” Piper quả quyết. “Nhịp tim của vị thần bị xích.”
Annabeth rút thanh kiếm xương drakon của mình ra. Trong ánh sáng lờ mờ, gương mặt
cô
nhợt nhạt ma quái, đôi mắt
cô
không
màu sắc. “Chị - chị
không
thích điều này, Piper. Chúng ta cần rời
đi.”
Phần lý trí của Piper đồng ý. Da của
cô
sởn gai ốc rồi. Hai chân
cô
khao khát bỏ chạy. Nhưng điều gì đó về căn phòng này có cảm giác thân thuộc
một
cách kỳ lạ…
“Ngôi đền này
đang
gia tăng cảm xúc của chúng ta,”
cô
nói. “Giống như ở cạnh mẹ em, ngoại trừ việc nơi này phát ra sợ hãi, chứ
không
phải tình
yêu. Đó là lý do tại sao chị bắt đầu cảm thấy bị lấn áp
trênđồi. Xuống dưới đây, nó mạnh hơn cả ngàn lần.”
Annabeth lướt nhìn qua những bức tường. “Được rồi… chúng ta cần
một
kế hoạch để đem bức tượng ra. Có lẽ kéo mạnh nó lên với dây, nhưng –”
“Chờ
đã.” Piper liếc nhìn hai cái mặt đá càu nhàu
trên
cửa. “một
ngôi đền phát ra sợ hãi. Ares có hai người con thần thánh,
không
phải à?”
“Ph-phobos và Deimos.” Annabeth rùng mình. “Kinh Hoàng và Sợ Hãi. Percy
đã
gặp họ
một
lần ở đảo Staten.”
Piper quyết định
không
hỏi hai vị thần của kinh hoàng và sợ hãi
đã
làm gì ở đảo Staten. “Em nghĩ đó là khuôn mặt của họ
trên
cửa. Nơi này
không
chỉ là
một
đền thờ của Ares. Nó là đền thờ của nỗi sợ hãi.”
Tiếng cười trầm đυ.c vang vọng khắp phòng.
Bên phải Piper,
một
người khổng lồ xuất
hiện.
hắn
ta
không
đến từ cánh cửa nào cả.
hắn
đơn giản
hiệnra từ bóng tối như thể
hắn
ta
đã
ngụy trang vào bức tường.
hắn
ta
nhỏ
con đối với
một
tên
không
lồ - có lẽ cao sáu mét, điều này
sẽ
giúp
hắn
có đủ
không
gian để vung cây búa tạ cỡ đại trong tay mình. Bộ áo giáp của
hắn, da của
hắn
và đôi chân vảy rồng của
hắn
tất cả đều có màu của than. Những sợi dây đồng và những bo mạch vụn lấp lánh trong những bím tóc của mái tóc dầu-đen của
hắn.
“Rất tốt, đứa con của Aphrodite.” Tên khổng lồ cười. “Đây thực
sự
là Đền thờ Sợ hãi. Và ta ở đây để biến các ngươi thành tín đồ.”