Chương 5: Ôm bắp đùi

Cam Tuyền Điện, Vân Lâu cung

Bao năm không về, nơi ở của hắn vẫn không có gì thay đổi, giống hệt như lúc rời đi, có lẽ là mẫu thân vẫn luôn cố ý giữ nguyên như vậy.

Có lẽ bởi vì sát khí trên người hắn quá nặng, các tiên nga e sợ, hận không thể cách xa hắn tám trượng.

Na Tra cũng không để ý, sau khi trở về tẩm cung phất tay một cái, chậu gốm màu tím đựng cá nhỏ liền rơi xuống bàn vuông.

Hắn lại gần nhìn, đuôi cá nhỏ rủ xuống, uể oải nổi trên mặt nước.

Na Tra thấy vậy, đưa tay chọc chọc vào đầu nó.

Thấy cá nhỏ bơi đi để tránh né hắn, liền lẩm bẩm một mình: "Cá nhỏ, đợi ta gϊếŧ Lý Tịnh, sẽ đưa ngươi về hồ sen Linh Sơn, ngươi tạm thời cứ ở trong... cái chậu này vậy?"

...

Trong bóng tối, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Ngư Thanh Chỉ nghe được cuộc trò chuyện giữa cây đào tinh và một người khác, biết được cây đào tinh đã được cứu, người nọ còn gϊếŧ hồ yêu trả thù cho Thuần Vu Thanh.

Nhưng người nọ dường như có chút ý tứ với nàng, muốn mang nàng đi.

Ban đầu Ngư Thanh Chỉ còn muốn duy trì tỉnh táo trong bóng tối vô tận, nhưng dòng chảy thời gian trong bóng tối chậm lại, trong đầu nàng lại vô số lần hiện lên cảnh tượng cái chết của Thuần Vu Thanh, khiến nàng đau đớn tột cùng. Không biết đã qua bao nhiêu năm tháng, nàng được kim quang chiếu rọi, bỗng nhiên tỉnh táo trở lại.

Vừa tỉnh lại, nàng đã bị một khuôn mặt phóng đại thu hút sự chú ý, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, tuy thiếu niên thần sắc lãnh đạm, nhưng thật sự rất xinh đẹp, mà ấn ký hoa sen đỏ tươi giữa trán lại càng khiến hắn thêm phần thiền ý.

Ngư Thanh Chỉ nhìn chằm chằm vào hắn không chớp mắt, trong lòng lại dậy sóng.

Chính là người mang nàng đi sao?

Nhưng trông hắn giống như một đóa hoa chỉ có thể nhìn từ xa, Ngư Thanh Chỉ có chút khó có thể tưởng tượng nổi hắn đánh bại được Hồ Yêu đáng sợ hung ác kia.

Đang lúc Ngư Thanh Chỉ còn đang kinh ngạc trước dung mạo của hắn, thiếu niên bỗng nhiên đưa tay chọc vào đầu nàng, lực đạo không hề kiêng dè khiến nàng đau đớn, mà điều đáng sợ nhất chính là lời lẩm bẩm của thiếu niên.

Muốn gϊếŧ ai? Lại còn muốn đi đâu nữa?

Ngư Thanh Chỉ xoay đầu với tốc độ chóng mặt.

Thế giới này có yêu quái, tự nhiên cũng sẽ có thần tiên, sau khi liên hệ Lý Tịnh với Linh Sơn, nàng lập tức nghĩ đến cuốn sách Tây Du Ký.

Bộ tiểu thuyết được chuyển thể thành phim truyền hình này có thể nói là rất nổi tiếng ở thế kỷ 21, Ngư Thanh Chỉ đương nhiên cũng đã xem qua, vì tò mò, nàng còn tìm đọc cả tiểu thuyết gốc.

Mà thiếu niên trước mặt có ấn ký hoa sen đỏ, lại muốn gϊếŧ Lý Tịnh này chắc chắn là Na Tra rồi. Chỉ có điều hình tượng của hắn có chút khác biệt so với miêu tả trong tiểu thuyết, Na Tra trong tiểu thuyết chỉ là một đứa trẻ, còn người này trông ít nhất cũng phải mười bảy, mười tám tuổi.

"Sao không động đậy nữa?" Ngón tay thon dài của thiếu niên thỉnh thoảng lại gõ lên đầu Ngư Thanh Chỉ, trong miệng phát ra âm thanh khó hiểu.

Sức lực của thiếu niên này thật sự rất lớn, gõ thêm vài cái nữa, có lẽ đầu nàng sẽ nở hoa mất, Ngư Thanh Chỉ vội vàng quẫy đuôi bơi xuống đáy chậu, cố gắng giải cứu cái đầu của mình.

Na Tra lại thò tay vào nước chọc vài cái, thấy cá không phản ứng, liền cảm thấy mất hứng thú.

Chờ đến khi thiếu niên rời đi, Ngư Thanh Chỉ mới dám bơi từ dưới đáy lên, mở to đôi mắt đen láy quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Bên trong điện ánh vàng lấp lánh, mặt đất lát gạch lưu ly, khảm ngọc trai, đối diện là một tấm bình phong bằng bạch ngọc, tinh xảo mà lạnh lẽo, không nằm ngoài dự đoán chính là tẩm cung của Na Tra.

Nàng bị Na Tra mang về Thiên cung, từ những lời hắn vừa nói có thể đoán được, hắn ta đại khái là coi nàng như thú cưng. Nếu là trước đây, Ngư Thanh Chỉ nhất định sẽ không chịu, nhưng trải qua mấy tháng làm cá, nàng đã hoàn toàn thấu hiểu.

Na Tra là nhân vật phụ trong sách, tuy miêu tả không nhiều, nhưng cũng có thể nhìn ra được hắn ta vừa có thực quyền vừa có thực lực trên Thiên đình, nếu ôm chặt lấy bắp đùi của hắn, nàng sẽ càng tiến thêm một bước trên con đường biến thành người.

Ngư Thanh Chỉ hưng phấn bơi một vòng trong chậu gốm sứ tím không đến "mười mét vuông", mong muốn thoát khỏi thân cá càng thêm mãnh liệt.

Nghĩ đến việc ôm chặt lấy bắp đùi Na Tra, Ngư Thanh Chỉ bắt đầu mong chờ hắn ta quay lại.

Na Tra sau đó cũng quay lại vài lần, nhưng đều không đến xem cá, hơn nữa mỗi lần đều mang vẻ mặt lạnh nhạt, không chút thay đổi.

Na Tra này chẳng lẽ là người mặt đơ sao?

Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không được, nhỡ đâu Na Tra mặc kệ nàng, chẳng phải nàng sẽ phải ở trong chậu gốm này đến chết sao?

Vừa nghĩ đến khả năng này, Ngư Thanh Chỉ liền cảm thấy lạnh sống lưng, quyết định lần sau Na Tra quay lại, nàng phải nghĩ cách thu hút sự chú ý của hắn.