Chương 4: Ân phu nhân

Bên trong Vân Lâu cung, Lý Tịnh đang cùng phu nhân bàn luận về đứa con trai thứ ba.

Na Tra sinh ra được ba ngày, liền đạp đổ Thủy Tinh Cung, quấy phá biển cả, rút gân rồng làm đai lưng. Lý Tịnh sợ sinh ra họa lớn, liền quyết định gϊếŧ con để tránh hậu hoạn.

Nhưng sau khi Na Tra tự sát bằng cách lóc thịt gọt xương, một tia thần thức đã đến Tây Thiên tìm Phật Tổ. Phật Tổ bèn dùng cành sen làm xương, lá sen làm áo, niệm chú hồi sinh, cho Na Tra sống lại. Na Tra sau khi tái sinh pháp lực cao cường, một mình hàng phục chín mươi sáu động yêu ma, danh tiếng vang xa. Giờ đây trên thiên đìnhcó không ít vị thần tiên khen chê lẫn lộn về hắn.

Nhưng điều khiến Lý Tịnh phiền muộn nhất chính là, gần đây ông ta thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy Na Tra đến tìm ông ta báo thù.

"Phu nhân, Na Tra là kẻ thù dai, e rằng sẽ đến tìm ta tính sổ, nàng nói xem phải làm sao bây giờ?"

Ân phu nhân cười lạnh một tiếng, "Lúc trước ông muốn gϊếŧ nó sao không nghĩ đến ngày hôm nay?"

Lúc trước bà hết lòng ngăn cản Lý Tịnh, nhưng Na Tra lại thất vọng tự sát, bà cũng vì thế mà oán hận Lý Tịnh.

"Ai ngờ nó lại có tạo hóa như vậy." Nếu biết Na Tra sẽ được cứu sống, ông ta cũng sẽ không làm ra chuyện tuyệt tình như vậy.

Lời nói của Lý Tịnh không hề có chút hối hận nào về việc đã ép Na Tra đến chết, ngược lại còn đang cảm thán cơ duyên của hắn. Ân phu nhân cực kỳ thất vọng về người đàn ông trước mắt, buông chén trà xuống đứng dậy rời đi.

"Phu nhân, nàng..."

Lý Tịnh vừa đưa tay muốn giữ Ân phu nhân lại, kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm khiến ông ta nhận ra sát ý nồng đậm, chỉ đành vội vàng rụt tay lại, đồng thời nắm chặt bảo kiếm trong tay, cảnh giác quan sát xung quanh.

Không lâu sau, mái nhà của đại điện Vân Lâu cung bị phá tan, một bóng người màu đỏ tay cầm trường thương bay đến trong màn sương.

Hắn mặc một bộ chiến giáp kim quang lấp lánh, ánh sáng chói mắt, giống như một vị thiếu niên tướng quân, nhưng trên người lại mang theo sát khí không thể bỏ qua, đôi mắt lạnh lùng đáng sợ, khiến người ta kinh hãi trong lòng, không dám nhìn thẳng.

Dù khuôn mặt xa lạ, nhưng khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ người hắn khiến Lý Tịnh không thể nào xem nhẹ, ông ta cố gắng giữ bình tĩnh, "Kẻ nào dám to gan xông vào Vân Lâu cung?"

"Na Tra!"

Ân phu nhân chưa kịp rời đi, nhìn thấy thiếu niên xa lạ, bước chân khựng lại, lập tức gọi tên hắn.

"Na Tra?!" Lý Tịnh nghe vậy, sắc mặt đại biến, cảnh giác nắm chặt bảo kiếm.

"Câm miệng!" Na Tra nổi giận, trường thương như lưỡi dao sắc bén xé gió, mang theo khí thế hung hãn, phát ra ánh lửa màu tím chói mắt trong không trung.

Lý Tịnh không dám xem thường, vội vàng bay người né tránh. Đối mặt với những đợt tấn công liên tiếp không ngừng nghỉ sau đó, Lý Tịnh không thể tránh né, chỉ đành khó khăn chống đỡ.

Chưa đầy mười hiệp, Lý Tịnh đã lộ rõ

thế bại, sơ sẩy một chút đã bị bàn chân mang giày chiến đạp bay, ngã nhào trước cửa cung với vẻ mặt nhếch nhác.

"Thiên Vương cẩn thận!"

Ngay khi trường thương sắp đâm vào cổ họng Lý Tịnh, gia tướng Cự Linh Thần kịp thời chạy đến, khó khăn đỡ đòn cho ông ta, rìu của hắn lập tức gãy làm đôi.

Cự Linh Thần nhìn vũ khí của mình với vẻ mặt đau lòng.

"Na Tra, ta là cha con!" Lý Tịnh ôm ngực, chật vật nấp sau lưng Ân phu nhân vừa chạy đến, lớn tiếng quát thiếu niên đầy sát khí.

"Lúc này còn dám nhận là cha ta, xem ra ông chán sống rồi." Đôi mắt đen kịt của Na Tra dần chuyển sang màu đỏ, nụ cười mang theo vài phần điên cuồng, còn đáng sợ hơn cả ác quỷ, "Hôm nay ta sẽ cho ông nếm thử mùi vị lóc thịt gọt xương."

Vừa dứt lời, hồng lăng trên người Na Tra hóa thành hàng ngàn sợi, hung hãn tấn công Lý Tịnh từ bốn phương tám hướng.

Ân phu nhân bay người chắn trước Lý Tịnh, dang rộng hai tay, "Na Tra đừng!"

Hồng lăng đang lao tới với khí thế không thể ngăn cản bỗng khựng lại, nhân cơ hội này, Lý Tịnh vội vàng cưỡi mây, chạy về Linh Sơn Tây Thiên cầu xin Phật Tổ.

Na Tra nhìn Ân phu nhân một cái, thu hồi Hồng Lăng thương, nếu không phải khí thế trên người đáng sợ, thì hắn trông như một thiếu niên tuấn tú bình thường.

Lý Tịnh nhát gan sợ phiền phức lại ham hư vinh, hắn cứ việc ở Vân Lâu cung, không sợ ông ta không quay về.

Nghĩ đến đây, Na Tra gật đầu với Ân phu nhân, rời khỏi đại điện đổ nát.

Nhìn theo bóng lưng Na Tra rời đi, Ân phu nhân lệ rơi như mưa, bà sao có thể không hiểu nỗi đau của con trai, nhưng nếu nó thật sự gϊếŧ cha, sau này sẽ có vô vàn rắc rối.