Hạ Tê Kình thích xem phim điện ảnh, gout thưởng thức khá giống mấy cô cậu học sinh cấp hai, đặc biệt yêu thích coi các loại có hiệu ứng bùng nổ, bạo kích, tạo cảm giác hưng phấn vui vẻ là được.
Trước kia Hạ Tê Kình hay đi cùng Lâm Dữ Thiên nhưng kể từ khi kết hôn, quyền lợi này đã bị Thời Tự chiếm dụng, không những thế, lần nào cũng phải mua ghế tình nhân mới chịu.
Hạ Tê Kình hỏi hắn, “Cậu bảo mấy dạng phim thế này quá nhàm chán còn gì?”
“Có chút chút.”
“Vậy sao còn đi theo?”
Thời Tự cây ngay không sợ chết đứng, hắn nói, “Cậu xem phim, tớ xem cậu, không ai đυ.ng chạm tới ai nha.”
Hạ Tê Kình cạn lời.
Rạp chiếu phim mà bọn họ thường đến nằm ở gần trường học, khu trung tâm mua sắm tuy rằng có hơi cũ nhưng rất nhộn nhịp, mỗi buổi tối đều sẽ có bố mẹ dẫn con cái tới nơi này ăn cơm; các bà, các dì cũng sẽ đi dạo hóng gió ngay tại quảng trường trước trung tâm.
Mười phút trước khi bộ phim bắt đầu, cả hai ngồi bên ngoài và chờ đợi.
Hạ Tê Kình giương mắt lên nhìn thì thấy có một người thanh niên mặc chiếc áo len màu xanh xám, trông khá là quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời cậu lại không thể nhớ ra mình đã gặp người ta ở đâu. Sau khi lục tung trí nhớ, Hạ Tê Kình mới giật mình thảng thốt… Đây chẳng phải là chàng trai trong phòng vệ sinh lần trước sao? Cái người nhân viên mà ông ngoại Thời Tự phái tới để theo dõi bọn họ?!
Khi ấy, hai người còn chưa yêu đương, Thời Tự vì muốn che giấu tai mắt nên mới đè cậu lên tấm ván cửa rồi cố tình tạo ra một vài tiếng động mờ ám.
Hiện tại người thanh niên này lại xuất hiện, hiển nhiên không thể nào là trùng hợp được, có đến hơn phân nửa là do ông ngoại vẫn chưa yên tâm, muốn theo dõi xem họ có nói dối hay không. Trông cái dáng vẻ thụt thò lấm la lấm lét kia là biết ngay trên mặt viết bốn chữ giấu đầu hở đuôi rồi.
Hạ Tê Kình của bây giờ nay đã mặt dày hơn xưa, dù có trêu cậu thì cậu vẫn sẽ rộng rãi cho qua.
Mắt thấy người thanh niên cầm điện thoại di động đi tới, Hạ Tê Kình bèn chủ động chào hỏi, “Xin chào, anh cũng tới đây xem phim à?”
Người thanh niên tựa hồ không nghĩ tới việc cậu sẽ bắt chuyện với hắn, “… Xin chào.”
Hạ Tê Kình ân cần hỏi han, “Thứ Bảy mà vẫn phải đi làm? Vất vả cho anh quá, ông ngoại có trả gấp ba lần tiền tăng ca không?”
Người thanh niên sửng sốt, “Ông ngoại nào?”
Hạ Tê Kình, “…?”
Người thanh niên cau mày, cảnh giác nhìn cậu, “Tôi là nghiên cứu sinh của trường đại học Kim Hồ, tôi chưa đi làm, cậu nhận nhầm người rồi.”
Hạ Tê
Kình quay lại dòm Thời Tự.
Thời Tự thản nhiên như không có việc gì cúi xuống nhìn di động, trên tay hãy còn cầm ly trà hoa quả, tuy nhiên động tác thì đã hoàn toàn cứng ngắc.
“… Không sao.” Hạ Tê Kình nghiến răng nói, “Tôi nhận nhầm người, xin lỗi nhé.”
Thẳng cho đến khi bộ phim kết thúc, Hạ Tê Kình vẫn không thèm ơi hỡi lấy một tiếng.
Thời Tự biết tai họa sắp đến, vốn là muốn trong lúc xem phim nắm tay, sờ chân, hôn bạn trai bé bỏng, làm chút chuyện kí©h thí©ɧ này nọ, hiện tại có cho hắn cũng chẳng dám, xem xong phim thì chỉ biết an phận lái xe trở về nhà.
Tuy rằng ngoài mặt thành thật nhưng nội tâm lại được một phen sóng gió, ngay khi vừa bước vào trong, Thời Tự đã vội đè Hạ Tê Kình lên trên cánh cửa.
“Tớ sai rồi.” Thời Tự hôn cần cổ của cậu, cánh tay lần mò theo vạt áo, nhỏ giọng mềm mại, “Lúc đó tớ muốn ôm cậu quá nhưng lại sợ cậu phản cảm thế nên mới phải ra hạ sách ấy.”
Hạ Tê Kình bị hắn hôn đến mức mềm oặt cả người, thân thể của cả hai đã sớm hòa hợp đến tận cùng, chỉ cần âu yếm một chút thôi là đôi chân của cậu ngay lập tức mềm nhũn, nửa thân dưới đều nằm trong trạng thái xụi lơ.
Song, Hạ Tê Kình vẫn cứ mạnh miệng quát, “Diễn, diễn tiếp đi.”
“Tớ thề đấy, chỉ có lần đó thôi à, những thời điểm khác tớ đứng đắn lắm mà.”
Hạ Tê Kình, “Cậu nói vậy, tự dưng làm mình nhớ ra.”
Thời Tự, “?”
“Trước đây, thế quái nào lại trùng hợp như thế? Mỗi khi chúng ta đơn độc ở cùng nhau, tin tức tố của cậu cứ hay bùng phát?”
“…”
“Khi dạy
sinh lý cho cậu mình đã cảm thấy quái quái rồi, cậu thông minh cỡ đó sao lại nghe không hiểu mấy cái lý thuyết đơn giản đến vậy, mỗi lần đều phải để mình nắm tay chỉ từng chút một.
Thời điểm ở bệnh viện, lúc mình xoa bóp cho cậu, ấn ấn một hồi, ấn luôn mình vào trong l*иg ngực cậu.
Còn cả cái lần thu dọn đồ đạc trong ký túc xá…”
Hạ Tê Kình càng nói càng chắc chắn, những manh mối chưa lần ra trước đây dần dần trở nên rõ ràng và liên kết với nhau.
Thời Tự biết mình đã lộ tẩy thế nên chẳng thèm giấu nữa, hắn vòng tay ra phía sau, hung tàn véo mông cậu.
Hai phiến mông cong tròn trịa mới vừa bị người hôn cắn vào đêm hôm qua, dấu dâu tây cho tới tận bây giờ vẫn chưa tan hết, Hạ Tê Kình bất thình lình kêu lên.
“Tối hôm qua cắn cái mông rồi, đêm nay cắn chỗ nào đây ta?”
Hạ Tê Kình, “Cắn cái đầu cậu ấy!”
“Muốn cắn đầu tớ hả?” Thời Tự cười nhẹ, “Được nha, đến đây.”
“…”
“Sinh hoạt vợ chồng có cái gì đâu mà thẹn thùng.” Thời Tự vuốt ve khóe môi phiếm hồng của Hạ Tê Kình, sau đó nói, “Chỉ sợ miệng cậu bé quá, ngậm không hết thôi.”
Thời Tự kéo khóa quần của Hạ Tê Kình xuống rồi thò tay vào bên trong, cách một lớp qυầи ɭóŧ màu trắng, khẽ khàng vân vê.
Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© vốn đang ngủ say nay lại trở nên hưng phấn chỉ sau vài lần đυ.ng chạm.
Thời Tự quỳ xuống kéo hai bên mép của chiếc qυầи ɭóŧ ra, há miệng nuốt vào.
Chú Cá Voi nhỏ nhắn yếu ớt chậm rãi phồng lên, cứng ngắc bên trong khoang miệng, gò má Hạ Tê Kình đỏ lựng vì được người khẩu giao, cậu đành phải nắm lấy tóc của Thời Tự mới có thể ổn định cơ thể, “Đừng ở chỗ này…”
“Tớ nhịn hết nổi…” Thời Tự hàm hồ nói.
Vừa rồi ở rạp chiếu phim, hắn thật sự rất muốn sờ cậu, bạn trai bé bỏng xinh đẹp ngồi ở ngay bên cạnh mà hắn lại chẳng thể xơ múi được gì, đến cả Thánh nhân cũng biến thành Phật luôn rồi.
Thời Tự bóp mông cậu, hàng loạt vết tích chằng chịt nay càng thêm thê thảm.
Phía dưới của Hạ Tê Kình ướŧ áŧ muốn chết, còn chưa có bắn mà dịch thể bên trong hậu huyệt đã nhớp nháp chảy dọc theo bắp đùi.
“Ưm…”
Hạ Tê Kình xấu hổ không thôi, cậu gần như đã thút thít bật khóc vì sợ làm bẩn tấm thảm trải hành lang.
Thời Tự miết nhẹ thứ chất lỏng trong suốt dính đầy trên tay mình sau đó cười khúc khích, “Cậu mẫn cảm quá đi.”
“Nhanh lên…” Hạ Tê Kình nức nở thúc giục hắn.
Ngay trước khi cậu chuẩn bị phóng thích, Thời Tự đột nhiên bóp đỉnh qυყ đầυ của cậu, “Mới nãy nói cái gì, chắc là cậu còn nhớ chứ hả?
“…”
“Cậu bảo là cậu muốn cắn cái đầu của tớ.” Thời Tự liếʍ chất lỏng trong suốt trên đầu ngón tay của mình, cong cớn khóe môi, “Sung
sướиɠ lêи đỉиɦ một mình hình như không được công bằng cho lắm.”
Thời Tự lật người Hạ Tê Kình lại, bàn tay trái vẫn như cũ chặn lấy đỉnh qυყ đầυ, tay kia đè cậu lên cánh cửa, từ đằng sau tiến vào.
“Trước tiên hưởng dụng nơi này cái đã.”
Đương lúc Thời Tự sáp nhập, Hạ Tê Kình gần như đã khuỵu xuống, vòng eo triệt để mềm nhũn, cả thắt lưng lẫn mông đều bi người siết chặt không tài nào phản kháng.
Thời Tự vừa va chạm vừa liếʍ mυ"ŧ sống lưng của Hạ Tê Kình, cậu sở hữu một chiếc lưng tuyệt mĩ với đường cong mảnh khảnh, xương cốt rõ ràng, da dẻ trắng mịn, chỉ một nụ hôn khẽ thôi cũng đủ để lưu lại dấu vết.
Ngay tại khoảnh khắc phun trào, Hạ Tê Kình suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh, bên trong hậu huyệt chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, chỉ cần thoáng hé ra là sẽ chảy xuôi xuống dưới, thế nhưng nếu vẫn riết chặt thì lại trông có vẻ lẳиɠ ɭơ, cứ như thể cố tình quấn lấy vật nóng bỏng kia, sống chết không chịu thả.
Thời Tự đạt tới kɧoáı ©ảʍ cao trào nhưng vẫn không muốn buông tha Hạ Tê Kình, cây hàng cao ngất ngưởng tiếp tục biếng nhác cắm sâu vào trong, nơi đó triệt để ướŧ áŧ mềm mại, hắn có thể tiến vào mà chẳng cần bỏ công sức.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cứ như vậy tràn khỏi hậu huyệt, tí
tách rơi xuống.
Hạ Tê Kình xoắn xuýt đến mức ngay lập tức khép chặt hai chân, có điều cậu không nghĩ tới hành động này càng thêm kí©h thí©ɧ Alpha ở phía sau lưng mình.
“Hóa ra cậu lưu luyến không muốn để tớ ra ngoài.” Thời Tự kề tai nói nhỏ, “Vậy đêm nay giữ lại nha, tới sáng rồi hẵng rút.”
“…”
“Miệng hay là bên dưới, cậu tự chọn đi.”
Hết ngoại truyện 1