Đồ Ca nghe được nghi hoặc trong lời nói của anh ấy, chớp chớp mắt, cười nói "Anh có thể hỏi đàn chị về trình độ của tôi. Lệ phí mỗi giờ là 200, cứ tính trả cho tôi."
Phó Minh Chu nghe được sự bất mãn trong lời nói của cô, liền cảm thấy thú vị "Nếu cô làm việc khả quan, ngày mai tôi sẽ thuê cô cả ngày. Giá theo giá thị trường, tăng ca sẽ tính là làm thêm giờ."
"Hả..." Đồ Ca sửng sốt "Ngày mai?"
Phó Minh Chu nhàn nhạt gật đầu, ý cười trong mắt khó có thể che giấu.
Còn chưa tới thời điểm thi cử, việc xin nghỉ học của sinh viên đại học thuận tiện hơn nhiều so với thời còn là học sinh. Anh ấy không ngờ tới cô lại cảm thấy khó xử.
"Giá thị trường là 2000 cho 8 giờ, tính phí quá thời gian thì một giờ 300. Anh chắc chắn chứ?" Đồ Ca miễn cưỡng hỏi, tự tin hào phóng nhìn anh ấy "Tôi hứa sẽ không để anh thất vọng."
Cô hẹn Đồ Khải đến gặp một chuyên gia, dự định ngày mai đưa cậu đi khám để xem khối u có nặng thêm hay không, đêm qua cậu bị đau nên thức trắng đêm.
Việc hẹn trước có thể đổi ngày, khối u trên chân của Đồ Khải lại tái phát, lần đầu tiên mổ đau đến chết đi sống lại. Nếu bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền này không biết phải đợi đến lần sau mất bao lâu, hiện tại cô đang cần rất nhiều tiền.
Phó Minh Chu bật cười "Không sao."
Lâu lắm rồi anh ấy mới gặp một cô gái trẻ như này, vừa rồi cô còn do dự nhưng cũng nhanh chóng chấp nhận. Tuy nhiên, hình ảnh của cô quá xa vời so với những phiên dịch viên chuyên nghiệp, sợ sẽ để lại ấn tượng xấu cho khách hàng.
Anh ấy giơ tay lên nhìn xuống đồng hồ, Phó Minh Chu cầm điện thoại di động gửi tin nhắn cho trợ lý, yêu cầu anh ta mang áo sơ mi và chiếc áo khoác size nữ đến.
Khách hàng 9 giờ đến cũng sẽ mang theo một phiên dịch viên, nhưng giọng phổ thông hơi nặng.
Phó Minh Chu yêu cầu một bàn trong quán cà phê của khách sạn Bạc Tước, cùng Đồ Ca đợi khách hàng.
Đồ Ca sau khi thay quần áo trông trẻ hơn hẳn, đặc biệt là sau khi tô son, gương mặt không trắng trẻo nhưng nhìn thế nào cũng rất hút mắt, đẹp đến mức khiến người ta không thể cưỡng lại được ý muốn nhìn.
"Xin lỗi, chúng tôi chỉ dừng lại ở Tân Thành một ngày. Tôi hy vọng chúng ta có thể thương lượng hợp đồng trước khi rời đi." Người phiên dịch của bên kia nói trước "Thỏa thuận hợp tác bên anh cũng đã nhận, anh Phó công ty của anh có vẻ không hứng thú đến dự án này."
"Thật sự không có nhiều hứng thú lắm. An Thuỵ không thiếu khách hàng cung cấp nguyên liệu. Lựa chọn hợp tác hay không quyền vẫn ở phía An Thuỵ." Phó Minh Chu mỉm cười, nhưng lời nói lại sắc bén khác thường "Hãy đặt ở vị trí của mình trước, rồi cùng tôi thảo luận lại một lần nữa."
Phiên dịch viên của bên kia tỏ ra lúng túng khi dịch đoạn này.
Đồ Ca lén lút liếc nhìn Phó Minh Chu, thầm nghĩ bộ dáng vừa rồi anh ấy thật sự rất soái.
Phó Cảnh Dật là người rất đẹp trai, khí chất tựa như không vướng một chút bụi trần, như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc cẩn thận, vẻ đẹp làm động làm người.
Phó Minh Chu lại là người cứng cỏi, đẹp trai góc cạnh sắc nét, có khí chất đặc biệt của một doanh nhân. Anh ấy luôn mỉm cười nhưng lại rất sắc bén.
"Xin lỗi, chúng tôi không yêu cầu ông bà hợp tác với chúng tôi, nhưng chúng tôi hy vọng đạt được sự đồng thuận thông qua lần gặp mặt này. Công ty chúng tôi rất hài lòng với chất lượng nguyên liệu của ông bà."
Đồ Ca dịch chính xác những lời kia.
Phó Minh Chu liếc cô một cái, khóe miệng nở nụ cười "An Nhuỵ cũng hy vọng đạt được sự hợp tác. Nếu có thành ý chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện với nhau, thay vì đưa ra yêu cầu quá khích."
Đồ Ca nhìn thấy sắc mặt của người phiên dịch kia càng thêm xấu, khóe miệng cong lên.
Cuộc thảo luận kéo dài đến gần sáng mới kết thúc, Đồ Ca nhận lương từ tài khoản WeChat của Phó Minh Chu, nhận xong liền cởϊ áσ khoác trả lại cho anh ấy, mặc quần áo của mình rồi lên xe điện về nhà.
Phó Minh Chu sững sờ nhìn chiếc xe điện nhỏ đang phóng đi, trong lòng không khỏi buồn cười lắc đầu.
Cô bé này có kỹ năng chuyên nghiệp rất mạnh mẽ, cô cũng chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Đồ Ca trở về nhà đã lúc một giờ sáng, cô tắm rửa xong liền lên giường. Cô không định trả lại áo sơ mi, dù sao cô cũng mặc nó lên người, bên kia cũng không tính toán tiền. Ai đưa ra yêu cầu thì người đó trả tiền, rõ ràng là phiên dịch viên bên kia ăn mặc xuề xòa hơn cô, áo khoác
cởi ra rồi thì có thể trả lại.
Thu nhập hôm nay đủ trả tiền thuê nhà, nhưng khoảng cách tiền bạc vẫn còn lớn, cô mong rằng Phó Minh Chu sẽ gọi cho cô, bảo cô tiếp tục làm vào ngày mai.
Ánh sáng trên màn hình điện thoại tắt, căn phòng nhanh chóng trở nên tối tăm.
Ở bên kia tấm màn đen, Đồ Khải buông lỏng hai tay đang nắm chặt, nước mắt lặng lẽ thấm ướt gối. Khối u trên chân cậu rất đau, nhưng trái tim cậu càng đau hơn.
Kể từ khi rời khỏi nhà, từng ngày trôi qua Đồ Ca sống cũng không dễ dàng, cậu là một người đàn ông nhưng cậu lại không thể giúp gì được cho cô, đã vậy còn kéo cô xuống.
Năm giờ sáng, Đồ Ca thức dậy đúng giờ.
Đi ra ngoài tắm rửa nhẹ nhàng, cô nhìn lại cửa phòng, cầm điện thoại xuống lầu chạy bộ. Bệnh của Đồ Khải cần rất nhiều tiền, sợ không kham nổi, cách tốt nhất là tập thể dục để bản thân khỏe mạnh hơn.
Ăn sáng xong, cuối cùng Phó Minh Chu cũng gửi tin nhắn yêu cầu cô đến trực tiếp An Nhuỵ lúc chín giờ.
Đồ Ca thở phào nhẹ nhõm, cất điện thoại tiễn Đồ Khải xuống lầu. Khối u ở chân cậu phình to, toàn bộ chân cứng đơ, chỉ có thể gắng chống nạng đi lại.
"Đừng lo lắng cho em, thứ sáu em có thể tự mình trở về." Đồ Khải cúi đầu, cố gắng không để cô thấy cậu đang buồn "Chị cũng nên chú ý an toàn."
Đồ Ca mỉm cười gật đầu "Đừng lo lắng."
Cô đưa Đồ Khải lên xe, Đồ Ca quay người bắt xe điện trở về trường xin nghỉ phép.
Cô đến An Nhuỵ sớm hơn nửa tiếng, trợ lý của Phó Minh Chu đã chờ sẵn ở sảnh với nụ cười chuyên nghiệp trên môi. Đồ Ca chào anh ta, cùng anh ta đi thang máy lên lầu.
Cánh tay của đàn chị bị gãy xương, phải mất ít nhất một tuần mới có thể tháo nẹp ra, may mắn thay, bên kia hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Cuộc thương lượng vào buổi sáng rất bế tắc, khách hàng không hài lòng về phương thức thanh toán và phương thức vận chuyển, không khí rất căng thẳng. Phó Minh Chu vẫn luôn bình tĩnh, nụ cười vẫn nở trên môi, nhưng có chút lạnh lùng.
Tạm nghỉ buổi trưa để đi ăn, Đồ Ca vừa mong được làm thêm giờ lại vừa lo làm hỏng công việc của đàn chị.
Từ vựng chuyên môn được dịch trong cuộc đàm phán này vượt quá tầm hiểu biết của cô.
"Buổi chiều lại tiếp tục. Lát nữa có thể ngủ ở công ty một lát." Phó Minh Chu đặt đũa xuống, lấy khăn giấy lau khóe miệng, "Tôi về nhà, hai giờ rưỡi lại tới."
Đồ Ca mỉm cười gật đầu.
Văn phòng của Phó Minh Chu rộng lớn, chiếc ghế sofa đặc biệt mềm mại. Đồ Ca nghiêng đầu dựa vào tựa lưng, điều hoà tản khí ấm áp, cô nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi.
Chưa đến hai giờ liền bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Đồ Ca bừng tỉnh, đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn xuống. Hoạt động kinh doanh chính của An Thuỵ là bán các nguyên liệu mỹ phẩm khác nhau, cũng như cung cấp các nhãn hiệu cho nước ngoài. Công ty cũng có các thương hiệu trang điểm và chăm sóc da của riêng mình, là một trong những công ty lâu đời được thành lập ở Tân Thành.
Đàn chị thuộc bộ phận hỗ trợ phiên dịch nước ngoài của An Thuỵ, mọi hợp tác đều được giải quyết ngay trong ngày, các cuộc họp hay hoạt động có chu kỳ dài đều được giải quyết hàng tháng, giờ làm việc rất linh hoạt.
Bị ảnh hưởng bởi chị ấy, Đồ Ca hiện đã vượt qua kỳ thi phiên dịch cấp hai và dịch thuật viết, cô sẽ có thể lấy chứng chỉ sau Tết Nguyên Đán.
Cuộc đàm phán buổi chiều so với buổi sáng căng thẳng hơn, Đồ Ca khi phiên dịch có chút khó khăn, may mắn thay có thể vượt qua.
Cuộc họp kéo dài từ hai giờ rưỡi đến tám giờ tối, cuối cùng khách hàng cũng đồng ý với những điều kiện mà An Thuỵ đưa ra rồi ký kết thỏa thuận hợp tác. Đồ Ca đói bụng, sau khi uống hai ly nước ấm xuống, bụng vẫn còn đau.
Miễn cưỡng ăn được nửa bát cơm, Đồ Ca đau đến mức phải tìm lý do rời khỏi bàn ăn sớm hơn.
Phó Minh Chu yêu cầu trợ lý đưa cô trở lại công ty lấy xe, nhưng Đồ Ca từ chối.
Nhà hàng đang ăn cách An Thuỵ không xa, khi Đồ Ca ngồi lên xe điện, cô suýt nữa không cầm được tay lái vì đau dạ dày, vì vậy cô liền dừng lại gửi tin nhắn cho Phó Cảnh Dật.
Anh vẫn ở trong phòng trưng bày tranh.
Đồ Ca gửi tin xong lại lên đường, đi ngang qua hiệu thuốc mua một hộp viên thuốc nhai, phóng xe đi đến phòng trưng bày.
Phó Cảnh Dật đợi ở cửa, như thể đã đợi rất lâu, má và mũi đỏ bừng vì lạnh.
Đồ Ca giật giật khóe miệng, vừa liếc mắt liền ngồi phịch xuống ghế "Em sẽ nghỉ ngơi một lát, bụng vẫn cảm thấy đau."
Cái bóng lơ lửng trên đầu cô rời đi, một lúc sau, trên tay cô có thêm một cốc nước ấm.
Đồ Ca mở to mắt cười với anh, mở hộp thuốc ra, cho vào miệng hai viên nhai rồi nghiền thật mạnh.
Phó Cảnh Dật kéo ghế ngồi đối diện với cô, cầm điện thoại gõ vào ghi chú: Anh đưa em về nhé.
"Anh có thể lái xe điện sao?" Đồ Ca cười khổ.
Phó Cảnh Dật lắc đầu, dùng đầu ngón tay viết nhanh một dòng trên màn hình: Đi taxi, em đưa địa chỉ anh trả tiền, xe điện đưa vào cửa hàng trước, dù sao cũng không dùng để đến trường học.
"Làm sao anh biết đến trường học em không đi?" Đồ Ca cười cười, khó chịu cuộn người "Anh mau đẩy xe điện vào đi, chúng ta bắt taxi trở về."
Phó Cảnh Dật nhấp khoé miệng gật đầu.
Căn nhà mà Đồ Ca thuê ở trong thôn nhỏ cách nội thành gần trường đại học, có một phòng ngủ và một phòng khách, môi trường không tốt lắm nhưng giá rẻ.
Vừa bước vào, cô khó chịu ngã xuống giường đắp chăn bông lại.
Phó Cảnh Dật ngồi trên giường, vỗ lưng cô qua lớp chăn bông, vỗ đi vỗ lại mấy lần, nhưng vẫn không phát ra âm thanh.
Cô sống ở một nơi rất tồi tàn.
"Anh Cá Voi, anh trở về đi, em ngủ một giấc là khoẻ lại thôi." Đồ Ca quay mặt về phía anh, khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối nhăn lại "Nếu anh không về, gia đình anh sẽ lo lắng đấy."
Phó Cảnh Dật cúi đầu gõ những gì muốn nói, rồi bình tĩnh đưa điện thoại qua.
Anh nói muốn ở lại chăm sóc cho cô. Đồ Ca vẻ mặt xấu hổ "Nhưng đêm nay rất lạnh, trên giường của em trai em đều toàn là thuốc, anh ngủ không quen."
Phó Cảnh Dật mím khóe miệng, gõ thêm một dòng: Anh nằm cạnh em.
Đồ Ca bắt gặp ánh mắt sạch sẽ không có chút tạp niệm gì của anh, mỉm cười gật đầu "Trong tủ vẫn còn một cái chăn bông, em mới giặt lần trước."
Họ đã ngủ với nhau theo cách này khi còn ở quê nhà.
Phó Cảnh Dật lập tức đứng dậy mở tủ quần áo đơn giản của cô, lấy chăn bông ra.
Giường của Đồ Ca rất nhỏ, chăn bông hai người một giường cực kỳ chật chội, Phó Cảnh Dật nằm ở bên ngoài cũng không dám nhúc nhích.
Tác dụng của thuốc bắt đầu phát tác, cơn đau dạ dày của Đồ Ca giảm bớt, cô mệt mỏi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Phó Cảnh Dật không dám ngủ, một tay chống cằm, dựa vào tia sáng chiếu qua cửa sổ nhẹ nhàng nhìn cô, nhịp tim cũng dần dần thay đổi tần số.
Đồ Ca ngủ đến năm giờ, mở mắt ra liền thấy Phó Cảnh Dật cả đêm không thay đổi tư thế, cô ngẩn người, như trở lại thời điểm bốn năm trước.
Anh dạy kèm cho cô, khi cô mệt sẽ nằm trên giường anh ngủ, hoặc cô sẽ quấn chăn vắt vẻo nằm trên giường anh, cô có trách nhiệm nói còn anh có trách nhiệm lắng nghe.
Có lẽ là ý thức được, Phó Cảnh Dật đột nhiên mở mắt ra nhìn cô, ánh mắt mờ mịt.
"Anh ngủ một lát đi, em xuống lầu chạy bộ." Đồ Ca đang định đứng dậy, Phó Cảnh Dật cũng dậy theo, hai người đυ.ng một cái cả hai ngã xuống giường.
Bầu không khí ngại ngùng.
Đồ Ca nằm trên người anh, chớp chớp mắt, trầm thấp cười nói "Em xuống trước."
Phó Cảnh Dật đỏ mặt, hai tay cứng đờ không nhúc nhích.
Đồ Ca định đứng dậy, cô cười ranh mãnh khi thấy anh như vậy "Anh Cá Voi, đừng căng thẳng, em sẽ không làm gì anh đâu."
Phó Cảnh Dật "......"
Đến tám giờ, cả hai quay lại phố đi bộ sau khi ăn sáng xong.
Ánh mắt nhạy bén, Đồ Ca nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi tới ngoài cửa phòng tranh, lập tức chạy tới "Lâm Thanh Phong, tên khốn kiếp, lương của tôi đâu!"+
_Hết chương 3_