Tiễn Dư Tiều xong, cách đêm Giao thừa chỉ còn hơn một tuần.
Năm trước, thời gian này rạp hát đã sớm niêm phong mũ phượng, khăn quàng vai và cành cây ngô đồng đều bỏ vào thùng gỗ, thầy Phạm tự mình dán câu đối cát tường đỏ, theo truyền thống kinh kịch.
Chờ năm mới vừa qua, lại do thầy Phạm dẫn các cô đào làm lễ mở thùng rồi lấy từng món ra, phá cái cũ để chào đón cái mới.
Theo thói quen năm trước, lúc niêm phong thùng gỗ thường thường cho mực lên đó, giống như bông lúa đầy đặn mà cúi đầu xuống, không huyên náo tranh đoạt, mở rương để muốn có may mắn cùng với náo nhiệt, bình thường vào ngày bắt đầu diễn hí kịch thì còn phải mở tiệc để mời những người nghe tại hiện trường cùng ăn một chén bánh trôi, ngụ ý là cả nhà đoàn viên.
Lễ niêm phong thùng gỗ năm nay trễ hơn trước mấy tuần, kể từ khi Lương Thị tiếp quản hoạt động hàng ngày của rạp hát, một vài buổi biểu diễn thông thường sẽ được giảm bớt, rạp hát trang bị thêm lớp bồi dưỡng văn hóa và trò văn, Trần Trì Vũ tuyển dụng người phụ trách mới để quản lý công ty, lại dự thảo một kế hoạch huấn luyện nghệ thuật.
Chuyện này trái ngược với ý muốn trong lòng của thầy Phạm, dặn dò mọi người trong rạp hát tự có trách nhiệm mua đồ Tết nên mua, tự nên đi mua thêm dây pháo câu đối, còn ông ấy xoay người quay về phòng làm việc, chuẩn bị thừa dịp cuối năm nói chuyện với Lương Quý Hòa và Trần Trì Vũ một lần.
Ý định ban đầu của Lương Quý Hoà khi thành lập rạp hát, có lẽ chỉ giới hạn ở phạm vi tài trợ để phát triển của mẹ anh.
Trần Trì Vũ lại xem đây là sự nghiệp kinh doanh lâu dài.
Thầy Phạm giải thích với sắc mặt nặng nề: "Ngài Lương, ngài Trần, các ngài có chỗ không biết. Tuy nói rạp hát nhà họ Phạm là dựa vào mẹ của ngài Lương, đàn em của tôi là bà Khương Như Đinh xây nên, nhưng nhiều năm trước chúng tôi đã đạt được nhận thức chung, tích cực gia nhập kế hoạch nâng đỡ truyền thống văn hóa của Thành Mộ, cùng với Học viện Hí khúc Quốc gia và Đại học Thành Mộ mà thiết lập Ban Liên hiệp Côn khúc, dày công chọn được hơn hai mươi cô đào ở trong phạm vi cả nước."
Lương Quý Hòa vươn tay châm trà thay thầy Phạm, bị ông ấy đưa hai tay đón lấy, ngăn cản, "Không dám làm phiền ngài Lương."
Lương Quý Hòa khách sáo cười cười với ông ấy, tay dùng lực, rót trà Kim Tuấn Mi mới pha cho ông ấy, "Người nói đi."
"Được. Hai mươi mấy cô đào này, nhỏ nhất là chín tuổi đã vào rạp hát, lớn nhất cũng không vượt qua mười ba tuổi, mười năm sau chọn một lần, ăn uống ở học đều ở trong rạp hát, thuở nhỏ đã học hát đọc nhảy đánh [1], bởi vì là lớp học chính phủ liên hiệp bồi dưỡng, cho nên lớp đào tạo văn hóa của chúng tôi vẫn không đứt đoạn, tất cả các cô gái trong rạp hát cũng dựa theo tiêu chuẩn trường học mà thông qua kỳ thi trung học toàn quốc, trong số đó có người xuất sắc thỏa mãn các điều kiện, có thể vào học lớp chính quy của Học viện Hí khúc và Đại học Thành Mộ."
[1] Hát đọc nhảy đánh là bốn loại hình nghệ thuật biểu diễn hí khúc. "Nếu không thể, cũng sẽ lấy thân phận chuyên khoa Học viện Hí khúc, thông qua hạng mục sàng lọc đặc biệt để vào học các đơn vị ngành nghề hí kịch."
Lương Quý Hòa hỏi thẳng mà không kiêng kỵ, "Đại khái chiếm tỷ lệ bao nhiêu?"
"Cực ít." Trên gương mặt của thầy Phạm tỏ vẻ xấu hổ, lắc đầu liên tục than thở, "Không nói dối với các anh, thừa kế văn hóa truyền thống là một trong số thiết lập mà ban đầu rạp hát đã dự tính, năm đó tôi thương lượng với đàn em Như Đinh, Kinh Trập, cũng hi vọng mượn tên tuổi rạp hát mà cho đông đảo các cô gái không được đi học có một chỗ an thân."
Cách làm người của thầy Phạm thiên về cảm tính, trong mắt lóe lên một tia nước mắt, ông ấy cầm danh sách trúng tuyển của mấy năm trước, đẩy ra trước mắt hai người Lương Trần, từ từ lật từng trang, "Những năm qua không có một đứa trẻ nào bằng lòng rời rạp hát, cũng là như vậy, đây là tài liệu khảo hạch của bọn họ nhiều năm trước, con gái đến đây vì nhiệt tình từ gia đình viên mãn, chẳng qua là chỉ có một hai người thôi, tất cả số còn lại đều là có nỗi khó xử riêng..."
Trần Trì Vũ còn đang nhắn lại WeChat, lúc nghe thấy những chuyện này, cũng phải khóa màn hình điện thoại di động, tiếp tục gia nhập thảo luận.
Nhưng có vài người vô cùng yếu kém trong việc đồng cảm đối với sự cực khổ, anh ta chỉ gặp ốc đảo, không cách nào tưởng tượng ra hoang mạc, Trần Trì Vũ thử hiểu rõ cảm giác đó, đành tiếc nói, "Sao giống rạp hát cổ đại vậy..."
Miệng Thầy Phạm đắng ngắt, "Chắc hẳn nên nói kinh doanh từ xưa hí khúc đã là như vậy, hí kịch khổ, người càng khổ hơn."
Lương Quý Hòa như có điều suy nghĩ, cẩn thận lật tài liệu của tất cả mọi người, dừng ở tờ của Trần Tử Dạ.
Đó là dáng vẻ cô mười tuổi, cô đứng ở bên cạnh Khương Như Đinh, ngoan ngoãn bị mẹ anh nắm tay, cô cột đuôi ngựa đơn giản, có vài sợi tóc rơi bên tai, gương mặt không đẹp giống như giờ đây, ngược lại, giống như trước kia thầy Phạm nói, lúc nhỏ gương mặt cô tròn nhỏ, ánh mắt vẫn sạch sẽ như vậy, giống như chưa bao giờ bị tổn thương, cô không nhìn vào ống kính, mà là ngốc nghếch kiêu ngạo mỉm cười với phía bên kia.
Lương Quý Hòa suy nghĩ chắc hẳn hướng kia là bà ngoại đã đưa cô đến rạp hát để ghi danh.
Là bà ngoại Trần Tử Dạ yêu thương nhất.
Trong lòng Lương Quý Hòa dao động, cơn thuỷ triều sóng lớn ấm áp sinh ra, hỏi thầy Phạm, "Cho nên ông mới không hi vọng bọn họ chuyển sang quản lý điện ảnh và truyền hình hóa?"
"Ừm." Thầy Phạm nói, "Tôi hiểu, tôi vốn không nên tham dự quản lý rạp hát, cũng có lẽ là tôi thật sự không theo kịp trào lưu thời đại nữa rồi, có lẽ chỗ này quả thật không có tương lai rực rỡ, tôi không phải là không buồn rầu, mỗi ngày tôi buồn mà ngủ không yên giấc, tôi sợ có một ngày rạp hát đóng cửa rồi, bọn họ không chỗ có thể đi nữa, tôi càng sợ cả đời bọn họ đứng trên sân khấu nhỏ của nơi này, hôm nay hát xong rồi, ngày mai lại hát. Nhưng ngài Lương, ngài Trần, đối với tôi, đối với những cô gái này, thậm chí đối với chú Dương mà nói, sự tồn tại của rạp hát giống như nhà vậy, nếu đổi thành kiểu quản lý công ty điện ảnh và truyền hình như vậy..."
Thầy Phạm xụ mặt, bất đắc dĩ lắc đầu, "... Vậy rạp hát còn tồn tại ư?"
"Thầy Phạm, ông nói nặng rồi, tôi giải thích một chút, tôi dẫn người quản lý vào là bởi vì những diễn viên rạp hát này, tính dẻo dai của họ vô cùng mạnh, đã vượt qua phần lớn người nổi tiếng trên thị trường." Trần Trì Vũ tuỳ việc mà xét, không rảnh rỗi lĩnh hội tâm trạng của thầy Phạm, "Ông cũng nói rồi, không ca diễn hát hò cả đời được, đi học lại cũng không có mấy người, để một vài hạt giống tốt chuyển sang lĩnh vực điện ảnh và truyền hình thì cũng không phải chuyện gì xấu."
Trần Trì Vũ chủ động nâng ly trà lên, không chờ thầy Phạm phản ứng, trực tiếp cụng ly với ông ấy, "Hơn nữa, người nổi tiếng rồi, có lưu lượng rồi, mới có người hâm mộ bởi vì bọn họ mà chú ý đến Côn khúc, đến lúc đó nhất cử lưỡng tiện, không phải chuyện gì xấu."
"Lời này không phải nói như vậy đâu..." Thầy Phạm không có sức lực gạt bỏ câu này, "Ngài Trần, hí kịch không phải để chọc cười, không phải dùng sự giả dối để đổi lấy sự tung hô, đó là nơi các cô gái luyện tập ngày này qua ngày khác rạng sáng năm giờ, liên tục mười năm, bọn họ kiên trì ở trong hoàn cảnh như vậy đấy..."
Trần Trì Vũ nhún vai, "OK, nếu ông nói như vậy, cũng có người thực tập đã luyện tập bảy tám năm mà còn sống ở căn phòng dưới đất kìa..."
Lương Quý Hòa xua tay, cho anh ta một ánh mắt cảnh cáo, khiến cho Trần Trì Vũ im miệng, tiếp đó chuyển sang thầy Phạm, kính ông ấy một ly trà, "Thầy Phạm, phương diện hí khúc nghe ông, là tôi cân nhắc không chu toàn, ý ban đầu của tôi chỉ là muốn cho các ông có thêm một vài lựa chọn."
Trần Trì Vũ còn muốn nói nữa, nhưng cộng sự với anh không phải một lần hai lần, là người đã nói là làm lúc đàm phán tràng.
Nhưng vào thời khắc này lại nói bản thân cân nhắc không chu toàn.
Không nhìn được dáng vẻ quá mức ôn hòa của anh, không nhịn được trực tiếp nói: "Lỡ như những người khác cũng bằng lòng thì sao? Các ông hỏi Trần Tử Dạ chưa?"
"... Thành tích lớp văn hóa của cô ấy tương đối tốt." Đúng như ông ấy nói, những năm qua thầy Phạm ngày đêm xoay quanh rạp hát, ông ấy không khước từ ngay mặt, ông ấy thật lòng nhiều lần suy xét thay mỗi cô gái, "Từ nhỏ Tử Dạ đã thích đọc sách, ông ngoại, bà ngoại của cô ấy đều là kỹ sư từng du học, trước khi mất, bà ngoại cô ấy nhiều lần nhờ tôi nhất định phải để cho cô ấy m được đi học, được người ta ủy thác thì cố gắng hết sức làm xong chuyện, mặc dù tôi là người có địa vị thấp kém, lời nói không có sức thuyết phục, nhưng chưa bao giờ quên chuyện đó."
Thầy Phạm đứng lên, đi đến tủ kiếng lấy ra một phần sách tài liệu thi vào học viện hí kịch, "Năm nay Tử Dạ không dự thi là vì trong số người đặc biệt tuyển chọn lần này, cô ấy đã để lại cho Quan Diệu, cô ấy biết Quan Diệu muốn đi học văn hí kịch, chỉ là sau này xảy ra biến cố..."
Trước mắt Mai Đinh có thành tựu cao nhất, mặc dù chỉ xuất thân từ rạp hát nhà họ Phạm, cũng không coi là kế nghiệp danh môn của thầy, nhưng trước mắt là người vừa tròn hai mươi tuổi trong nước là có thể được chọn diễn chính cho vai Đỗ Lệ Nương, quả thật có thể đếm được trên đầu ngón tay, gia cảnh cô ấy giàu có, tâm tư trong sạch, một lòng chỉ muốn lấy giải Hoa Mai.
Đối với cô ấy mà nói, đi học và những chuyện tương tự cũng là chuyện nhỏ nhặt.
Trần Tử Dạ cũng thế, mặc dù cô không tạo được thành tựu trong ngành nghề, nhưng đây chỉ giới hạn ở sự biểu diễn trên sân khấu quá nhỏ, đặt trong mắt người có vị trí cao nhất trong rạp hát như Trần Kinh Trập, mời cô tham dự vở kịch "Diêm Mai" được diễn trên sân khấu đầu tiên trong đời người đã là có thể nhìn ra sự khen thưởng.
Lúc này, mới vào tháng Mười năm ngoái, trước khi hạng mục "Mộng Cũ Sắc Mới" bắt đầu.
Lúc thầy Phạm thương lượng nội bộ, Trần Tử Dạ mới nhường cơ hội tuyển chọn đặc biệt cho Quan Diệu.
... Chỉ không ngờ Quan Diệu đã dùng cách riêng của mình để kết thúc mối quan hệ với nhà hát.
"Đây là con đường Quan Diệu đã chọn, cũng là mạng của cô ta." Ánh mắt thầy Phạm bay xa, "Rạp hát giống như xã hội, mỗi một người đều có con đường bản thân phải đi, Trần Tử Dạ cũng thế, sang năm cô ấy có tham gia tuyển chọn đặc biệt hay không, rồi cô ấy có thật sự muốn tiếp tục học hí kịch hay không, đều là số mệnh đã được định trước..."
Người ngoài nói nhiều đi nữa thì cũng chẳng thể kháng cự lại sự thay đổi triệt để của số mệnh.
...
Chờ đi từ rạp hát ra, trong lòng Trần Trì Vũ còn tức giận, luôn cảm thấy chưa bao giờ bực bội như vậy trong công việc, luôn cúi đầu bấm bừa ứng dụng trong điện thoại di động, hỏi với giọng điệu giễu cợt, "Sao em không đi tìm Trần Tử Dạ? Mà đã đi rồi hả? Đến cũng đến rồi, không đi xem thử?"
Lương Quý Hòa buồn cười trả lời anh ta, "Anh ở đâu ra mà nhiều lời vậy."
"Được được được, trách anh lắm mồm, những năm qua là ai dạy anh sử dụng não cho mọi việc, không động đến tình cảm, hôm nay lại là ai bị ma quỷ ám ảnh?" Trần Trì Vũ quở trách, "Nếu em muốn tiêu ít tiền nuôi rạp hát này, vậy em đừng kêu anh xử lý, để vậy là được."
"Cái gì gọi là nuôi rạp hát này?" Lương Quý Hòa không vui nhướng mày.
Trần Trì Vũ chú ý tới vẻ mặt anh thay đổi, xem anh là anh em ruột mới nói ngụ ý, "Một đóa hoa mai mà đã khiến cho em mê đắm rồi? Không đến mức đó chứ, cho dù là ngày đông, hoa đó cũng có thể nở khắp nơi, không được nữa thì còn có chim chóc mà, em nuôi một con thì tốt thôi, còn thật sự để ý ư? Em già à —— em và anh là xuất thân gia đình gì, bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào chỉ để đánh ngã chúng ta, trong cuộc đời em, không có Trần Tử Dạ, thì cũng sẽ không có thôi."
"Trần Trì Vũ." Lương Quý Hòa quay đầu.
Trên gương mặt để lộ nụ cười trong sáng đã không gặp nhiều năm, giống như thiếu niên lúc đó gắng sức cướp bóng rổ từ anh ta, trong lời nói đúng là sự trịnh trọng dị thường, "Cô ấy đã ở trong cuộc đời của em rồi, em có thể tính kế cả đời, nhưng dù sao cũng phải giữ lại một nơi sạch sẽ, hoàn chỉnh để cho người yêu của em."
Trần Trì Vũ kinh ngạc rất lâu, rất nhanh cười cười tựa như hiểu rõ, khinh miệt mà xùy một tiếng, "Nhìn em có tiền đồ thế này lại không học thêm một chút nào từ anh và Lục Cẩn Ngôn, muốn kết hôn thì kết hôn với người phụ nữ cứng đầu nhất hoang dã nhất, khi dễ một cô gái như người ta thì tính là đồ chơi gì..."
Từ đầu đến cuối trên gương mặt của Lương Quý Hòa đều mang theo nụ cười.
Anh nhìn kính chiếu hậu, bảng hiệu của rạp hát nhà họ Phạm càng lúc càng xa, mới chợt nói với Trần Trì Vũ, "Chuyện rạp hát, xin lỗi, biết anh dụng tâm rồi, chẳng qua là về quyết định thì vẫn phải nghe em."
Bởi vì chỗ này là nhà của Trần Tử Dạ.
Bởi vì có nơi này, cô mới có thể trưởng thành khỏe mạnh như vậy, trong sáng như vậy, dịu dàng như vậy.
"Bị ma quỷ ám ảnh rồi, không có tiền đồ ——" Trần Trì Vũ cười quở trách anh, nhớ đến bản thân, "Kiếp này lần đầu tiên nghe em xin lỗi anh, giỏi lắm, vì một người phụ nữ, anh cũng không xứng nói em, mười mấy tuổi đã muốn kết hôn với chị em, đến hôm nay ly hôn, anh vẫn thích cô ấy, hai anh em chúng ta giỏi lắm!"
Lương Quý Hòa cười một cái, thần linh ở trên cao, trong lòng có người, thì ra thật sự sẽ có một nguồn sức mạnh cam tâm tình nguyện.
—
Đến đêm Giao thừa, tất cả mọi người trên dưới rạp hát đều vô cùng bận rộn, nhất là Trần Tử Dạ và Thẩm Thời Diệc, trước kia là Quan Diệu, ở trong một đám đàn chị đàn em, ba người bọn họ có chiều cao cao nhất, toàn bộ việc leo trèo giăng đồ vật trên cao đều giao cho hai người bọn họ.
Thẩm Thời Diệc treo lồ ng đèn ở cửa rạp hát, Trần Tử Dạ ở sau bếp hỗ trợ, cô xắt rau rất cẩn thân, nhưng tốc độ quá chậm, bị Mai Đinh đẩy qua một bên, "Em đến phòng khách hỗ trợ đi, đừng phá đám chị nữa, nhìn thôi mà chị cũng gấp gáp muốn chết rồi!"
Trần Tử Dạ thè lưỡi với cô ấy, "... Em vẫn xắt rất nhỏ nhé."
Cô cầm mấy trái dưa leo bào sợi mà giơ lên, bị Mai Đinh giơ dao xắt rau hù dọa, "Còn không mau đi!"
"Đi đi đi, em đi ngay —— "
Thầy Phạm đi đến chỗ sủi cảo vừa gói kĩ, trừ phần được đưa đi, cười nói Trần Tử Dạ giúp đỡ mà thêm phiền, vui vẻ hô to một tiếng, là tuyệt kỹ kinh kịch của ông ấy, "Ta có sánh với chim nhạn bị bắn trúng mà bay lạc đàn! Ta có sánh với hổ rời núi rồi rơi trên đồng bằng!"
Khiến cho mọi người cười ầm lên.
Trần Tử Dạ cũng không thèm để ý, hát tiếp: "Trơ mắt nhìn người mẹ hiếm khi được gặp gỡ, hỡi người mẹ già của con ơi! Mẹ con muốn gặp nhau, trừ phi là đoàn viên trong mộng." Hát "Tứ Lang thăm mẹ" rồi lén lút chiếm tiện nghi, thầy Phạm kịp phản ứng, suýt bị một cước của ông đá vào bắp chân cô.
Thầy Phạm cười gập cả người, một vừa hùng hổ nói, "Hay cho em Trần Tử Dạ! Để xem thầy có đánh gãy chân em không!"
Trần Tử Dạ chạy đi như một làn khói, liên tục quay đầu vì sợ thầy Phạm thật sự đuổi kịp trong mảnh sân, ôm một chồng câu đối xuân suýt tông vào Trần Kinh Trập, cô vội vàng nói xin lỗi, "Xin lỗi! Cô Trần! Em quả thực không chú ý..."
"Không sao, đêm Giao thừa vui mà!" Trần Kinh Trập vươn tay vỗ cánh tay cô, "Năm nay cô ở lại Thành Mộ ăn Tết, tối nay chung với các em, đúng lúc sau lễ được nghỉ ngơi mấy tuần, tháng Ba cô dẫn em cùng tham gia buổi lưu diễn toàn cầu, lần đầu tiên em ra nước ngoài nhỉ?"
Trần Tử Dạ haiz rồi một tiếng, cũng chưa nghe thầy đề cập tới những chuyện này.
Trần Kinh Trập nói: "Xem cô này, suýt quên mất, có lẽ thầy em còn chưa nói với em, "Diêm Mai" kéo dài mà diễn ở trong Thành Mộ hai tuồng thì nhận được lời mời biểu diễn từ nhiều rạp hát Châu Âu, hạng mục của chúng ta đúng lúc cũng có ý muốn đi lưu diễn, đầu năm đã đang soạn hợp đồng chi tiết, chờ chắc chắn rồi mới nói với em một tiếng."
"Vậy... có phải em phải đi rất lâu không?" Thời khoá biểu của Trần Tử Dạ được lên lịch kín kẽ, đây là thói quen bà ngoại dạy cho cô từ khi cô còn nhỏ, mỗi ngày trước khi ngủ cũng sẽ đơn giản liệt kê những việc phải hoàn thành vào ngày mai và của tuần này, chính xác đến mức đọc đến một trang của quyển sách nào đó, "Em lo lắng sẽ làm chậm trễ buổi diễn của rạp hát."
"Em cũng không có buổi diễn gì cả." Trần Kinh Trập giải thích, "Tiếp đến các em phải bận bịu cho buổi biểu diễn "Mộng Cũ Sắc Mới", người biểu diễn còn phải có ba bốn tháng huấn luyện khép kín, thầy giáo bên kia của em có nhân lực rồi lại tiến hành việc dàn dựng kịch thường ngày của rạp hát."
Trần Tử Dạ nhỏ giọng nói, "Em đăng ký Mai Phi rồi..."
"À —— cái này cho Thẩm Thời Diệc hát rồi." Trần Kinh Trập nghiền ngẫm dùng ngón trỏ chấm vào cô, "Không tồi, vở kịch trân quý không công diễn với bên ngoài như "Mai Phi Lễ" này mà cũng cầm được, em hát không tệ thật, đáng tiếc vở kinh kịch này thích hợp phái Trình hơn, không thích hợp với giọng của em lắm."
"A..." Trần Tử Dạ nhàn nhạt hụt hẫng nói, "Thầy còn chưa nói với em."
Trần Kinh Trập nói: "Phỏng chừng năm sau rồi nói, dù sao thì người được lựa chọn đã được định rồi, trong góc của rạp hát không có card âm thanh, bộ lọc, phải dựa vào bản lĩnh trên sân khấu thật, lần này mất Mai Phi, lần sau hát Dương Ngọc Hoàn là được, em hát lên chỗ cao cũng không phải là không được."
"Ừm!" Vẻ mặt Trần Tử Dạ rất nhanh khôi phục, nghiêm túc nói cảm ơn Trần Kinh Trập, nói sau này sẽ chăm chỉ luyện tập, thỉnh giáo bà ấy nhiều hơn.
Bị Trần Kinh Trập cười cắt ngang, "Cô phát hiện đứa bé như em quả thật giống thầy em nói, có lòng cầu tiến, không có tâm sự nghiệp, cô nói như vậy để an ủi em thôi, bé ngốc à, lúc cô trẻ tuổi, mất vai diễn rồi thì có lẽ cô sẽ khóc lóc mấy đêm liền đấy."
Trần Tử Dạ xấu hổ sờ lỗ tai, "... Quả thật em cảm thấy Thẩm Thời Diệc hát vô cùng tốt."
Cô giống Quan Diệu, giọng hát thiên về dày dặn và hồn hậu, tướng mạo cũng khí khái anh hùng, có thể hát thế vai, có thêm ba phần hào hùng khi non sông của đất nước bị mất.
"Thua bởi cậu ấy... thật ra thì cũng không oan uổng." Trần Tử Dạ bổ sung.
Trần Kinh Trập không nói đùa với cô, nghiêm túc an ủi cô, "Trạng thái tâm lý của em như vậy cũng vô cùng tốt, nhìn thoáng, xem nhạt, ngược lại lơ đãng dễ dàng có được nhiều hơn, huống hồ cũng chưa chắc em muốn hát đồ vật như hí kịch này cả đời."
Trần Tử Dạ không tiếp lời, khẽ gật đầu với Trần Kinh Trập, rồi đi qua bà ấy mà làm việc trước.
Trên đường đi, Trần Tử Dạ có chút thất thần.
Ngược lại không phải là do chuyện không trúng tuyển vòng cuối, thật ra thì trong lòng cô không phải không có tính toán, lâu như vậy mà luôn không nghe được phong thanh, đại khái là bởi vì bản thân không trúng tuyển, cạnh tranh giữa đàn chị đàn em là lành mạnh, dĩ nhiên là không cần tranh lấy sự loá mắt ở trước mặt đối thủ mạnh có sức cạnh tranh.
Điểm cô thất vọng là ở chỗ, đối với cô mà nói, hí khúc giống như quà tặng của bà ngoại và vận mệnh.
Năm đó cô chỉ là bạn nhỏ mười tuổi, căn bản không có quá nhiều lựa chọn, thậm chí không hiểu rõ cái gì là hí khúc, điểm chú ý đều ở trên những trang phục và đạo cụ hoa lệ, thậm chí không phân rõ Dương Ngọc Hoàn, lúc đó cô chỉ nhớ cô thích nhất Tình cách cách trong Hoàn Châu cách cách.
Những năm qua cô cố gắng một ngày lại một ngày, nhưng hình như càng hướng tới việc đi học đại học.
Học gì đây?
Học biểu diễn hí kịch hay học cái gì khác đây, thật ra thì cô chưa bao giờ chân chính suy nghĩ chuyện đó, cũng không có quá nhiều khái niệm. Chỉ vào lúc Lương Quý Hòa nói đến luật pháp và vật lý, cô sẽ rất động tâm, những thứ lý tính, môn học xa lạ mà cô không biết đốt cháy càng nhiều sự hướng tới của cô đối với Lương Quý Hòa.
Mang theo cảm xúc như vậy, ăn xong bữa cơm đêm Giao thừa.
Trần Tử Dạ còn cầm bao lì xì mà thầy Phạm, cô Trần, Mai Đinh bọn họ cho, ngay cả Lưu Quế Vũ ở dưới quê cũng không quên gửi mấy hộp quà vặt và bánh kem bông lan cô, còn biết chọn món không đường, khiến đêm nay trong lòng của Trần Tử Dạ lập tức ấm áp.
Lặp đi lặp lại mà nhìn điện thoại di động, nhưng vẫn không nhìn thấy cuộc gọi đến của Lương Quý Hòa.
Chỉ có lúc ăn bữa cơm Giao thừa, anh gửi một tấm ảnh chào hỏi cô, nói bản thân đang đón Giao thừa tại nhà ông nội bà nội.
Giống như chắc chắn tối nay anh nhất sẽ đến ăn tết với bản thân, dù là không phải cùng nhau ăn bữa cơm Giao thừa, cũng nhất định sẽ đến đón năm mới với cô, nghĩ như vậy, lúc không nhận được đáp lại thì càng bắt đầu loáng thoáng tủi thân.
... Sẽ không thật sự không đến chứ?
Suy nghĩ như vậy vừa quét qua, cũng vừa lúc Lương Quý Hòa gọi tới.
Anh hỏi cô bằng giọng nhẹ nhàng, "Ăn xong bữa cơm vào đêm Giao thừa rồi à?"
"... Ừ." Trần Tử Dạ buồn bực đáp một tiếng.
"Vậy chạy từ Thẩm Tuyết Phố bên kia ra đi."
Trần Tử Dạ khó hiểu nhìn cửa sau gara bên kia, xác nhận không có ai, "... Anh đang ở Thẩm Tuyết Phố sao?"
"Mau lên."
"Muốn làm gì..."
Lương Quý Hòa không nói "Đến thì biết", cười với giọng điệu tán tỉnh.
"..."
Giống như ánh sáng mặt trời và lăng kính tam giác, trông có vẻ vĩnh viễn không tiếp xúc nhau, lại có thể đọc hiểu bí mật dưới đáy lòng bởi vì một ánh mắt.
Trần Tử Dạ giống như bị lực hấp dẫn dẫn dắt, chạy đến Thẩm Tuyết Phố nơi có ánh trăng đang lặn, khi khoảng cách chưa đến mười bước, cô nhìn thấy bóng dáng Lương Quý Hòa đứng trên cầu, bóng dáng gầy mà khí thế hòa với vẻ viên mãn của tối nay, anh đúng lúc xoay người, giơ hai cánh tay ra đón cô.
Trần Tử Dạ đón gió đêm Giao thừa, chạy như điên đến chỗ anh, mỗi một bước chạy đều có tiếng nước chảy xao động, đều có điệu nhảy của bèo trôi.
Giống như diễn tấu pháo hoa vì bọn họ.
Cô vọt vào cái ôm vững vàng ấm áp của anh, lồ ng ngực phập phồng thở hổn hển, khẽ ngẩng đầu lên, đuổi kịp pháo bông rực rỡ xông lên chân trời được đốt ở chỗ xa lúc mười hai giờ, đánh nát câu "năm mới vui vẻ" cô vừa định nói, trực tiếp bị Lương Quý Hòa dùng nụ hôn để tỏ tình.
Anh vươn tay kéo eo của cô, bàn tay đệm sau gáy của cô, để cô mượn lực ngẩng đầu lên.
Cô thích ôm chặt cổ của anh, cô thích nghe hơi thở nhẹ nhàng mà dồn dập của anh, cô thích núp trong áo măng tô và trong ngực của anh.
Pháo bông đỏ vàng lóe lên, hơi thở một sâu một nặng ở giữa sắc trời khi sáng khi tối, bông tuyết chậm rãi bay đầy trời, bóng dáng ở trên cầu của bọn họ trùng khớp nhau, một phần của chiếc bóng rơi trên mặt nước, lá sen khô héo rộng rãi bao phủ ánh trăng, đốm lửa nhỏ và bông tuyết, kẹp trong thơ ca, dung hợp với cay đắng và niềm vui, đè nén nỗi tương tư.
Hiến tặng cho tình yêu tốt đẹp nhất.
Lúc nụ hôn rời đi, tiếng chuông chúc phúc được gõ vang, "Năm mới vui vẻ, bạn nhỏ của anh."
Trần Tử Dạ trong trẻo ừ một tiếng, "... Năm mới vui vẻ, chú Lương."
Lương Quý Hòa đã chuẩn bị một bao lì xì, nhét thẳng vào túi của cô, nắm chặt tay cô trong túi.
Trần Tử Dạ vội vã nhìn một ánh mắt, nhìn thấy được mặt trên có chữ, không nhịn được lấy ra xem, giọng nói của Lương Quý Hòa rơi trên đỉnh đầu của cô: "Thỉnh thoảng thất vọng, thường xuyên lãng mạn, vĩnh viễn khỏe mạnh."
Ý muốn trong lòng của anh, một nét một chữ, một câu tạm ngừng một lát đều ở trong cuộc đời của anh trong tương lai.
Anh một lần nữa ôm Trần Tử Dạ vào lòng, "Đi thôi."
"Đi, đi đâu?"
Lương Quý Hòa xoa xoa lỗ tai đang nóng lên của cô, cơn gió hoang dã quấy nhiễu sự kinh động trong quyết định của anh, "Đêm Ba mươi, dẫn em bỏ trốn."