Chương 22

Buổi tối hôm đó, Trần Tử Dạ không ở trong rạp hát tập luyện thêm, mà quay về phòng luyện tập của rạp hát cũ.

Đúng lúc gặp Trần Kinh Trập tìm cô.

Bà ấy ngồi dựa lưng vào tường, lật vở kịch sân khấu “Diêm Mai” mà Trần Kinh Trập đưa cho cô xem. Đây là vở kịch sân khấu đầu tiên Trần Kinh Trập đóng vai chính, cũng coi là thử nghiệm mới để phát triển thêm sự đa dạng, kể về câu chuyện tình yêu thê lương của một người kiếp trước nhảy cổng thành, kiếp này lại vì tình yêu chết trên đài cao.

Bà ấy đưa cho Trần Tử Dạ xem, đơn thuần là nhìn trúng vẻ ngoài và năng lực thả chữ rõ ràng của cô.

Sân khấu kịch khác điện ảnh và phim truyền hình, hiệu quả im lặng tại hiện trường cũng dựa vào năng lực của chính diễn viên nhiều hơn.

Diễn theo kịch bản, diễn viên hí kịch có xuất thân tương đối chiếm ưu thế.

Trần Kinh Trập giúp cô phân tích nhân vật, "Sự trưởng thành trải qua và cung bậc cảm xúc của nhân vật này không hề phức tạp, chỉ có mấy cảnh, kiếp trước đóng vai thanh mai trúc mã của nam chính, còn bé thì rời Giang Nam để vào cung tham gia tuyển tú, lúc trên kiệu cung mới cần vén rèm lộ mặt, một ánh nhìn thoáng qua."

"Kiếp này là người dưng."

Mặc dù chuyện này không phải do cô quyết định, nhưng Trần Tử Dạ vẫn cẩn thận đọc vở kịch, cầm bút đỏ đánh dấu phần diễn hí kịch của bản thân.

Trần Kinh Trập rất hào hứng, "Đúng rồi! Kiếp này chính là một ánh mắt sau vạn năm trong biển người, tập trung vào phản ứng của nam chính, tái sinh, anh ta không còn nhớ mọi chuyện, chỉ cần lễ phép dịu dàng đối mặt, cuối cùng từ từ để lộ một tia hời hợt là được."

"Được." Trần Tử Dạ nghiêm túc ghi nhớ, viết xong thì ngẩng đầu lè lưỡi với Trần Kinh Trập, "Cô Trần, em còn chưa nhất định là người thích hợp để biểu diễn."

"Thích hợp, ngoài em cô không tìm thấy ai thích hợp hơn nữa." Trần Kinh Trập không chút che giấu thưởng thức đối với cô, ngồi bên cạnh cô, nhéo cánh tay mịn màng của cô, cảm khái nói, "Em tốt hơn cả nữ diễn viên trước kia Trần Trì Vũ đề cử cho cô đấy, cô ta diễn thử hí kịch mà nát bét, chân sau còn để lộ video bên lề là nụ hôn nóng bỏng giữa đường phố, cô tránh cũng không kịp, cô dàn dựng kịch, không nói là vì danh vì lợi, ít nhất là vì vui vẻ."

Trần Tử Dạ không quan tâm nhiều đến những tin đồn giải trí trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình cho lắm, chỉ nghe Mai Đinh nhắc tới vài câu, không dám loạn đánh giá.

"Thầy giáo bên kia của em thì để cô nói, Tổng giám đốc Trần bên kia, em cũng không cần quan tâm, tuy nói là Lương Thị làm phim, nhưng bản thân cô cũng đầu tư tiền vốn."

Ngụ ý là bà ấy có thể quyết định chuyện này, ít nhất là tám chín phần mười.

"... Vâng, cảm ơn cô Trần, em nhất định sẽ cố gắng hết sức."

Trần Kinh Trập xem thời gian, nhìn cô nở một nụ cười khích lệ, nói không còn sớm nữa, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Trần Tử Dạ đưa bà ấy tới cửa, trên người còn mặc quần áo luyện công không tiện đi ra ngoài, cung kính đợi ở cửa.

"Đừng tiễn nữa, bên ngoài lạnh." Trần Kinh Trập suy nghĩ chờ một lát sắp phải lên xe, hệ thống sưởi ấm phà vào làm nhức cả đầu, cầm áo để ở trên tay cũng lười mặc vào, đi được hai bước mới sực nhớ ra điều gì, quay đầu lại hỏi cô, "Đúng rồi, tối thứ Sáu này em có rảnh không?"

"Có."

"Vậy nói một tiếng với thầy của em, ‘Diêm Mai’ có một bữa tiệc nhỏ nội bộ khai máy, đều là người trong ngành nghề, đến lúc đó em cũng đến đi."

Trần Tử Dạ không lập tức đồng ý, "... Cái này em phải hỏi thầy."

"Sao em ngoan vậy." Trần Kinh Trập đến gần mấy bước, lòng bàn tay nhẹ nhàng đυ.ng gương mặt của Trần Tử Dạ, quyết định thay cô, "Không cần em mở miệng, cô nói một tiếng với thầy của em, đến lúc đó bảo tài xế đón em, em có quần áo thích hợp chứ?"

Trần Tử Dạ suy nghĩ một chút, hỏi cô ta, "Vậy váy dài một màu thông thường có được không?"

"Cũng không cần quá dài." Trần Kinh Trập nhìn lướt eo của cô một ánh mắt, "Em mặc bao bố chắc hẳn cũng đẹp mắt, đơn giản một chút là được."

"Vâng..."



Trần Kinh Trập đi rồi, Trần Tử Dạ cũng không lập tức quay về phòng luyện tập, đứng ở cạnh cửa đưa mắt nhìn xe của bà ấy ra rạp hát.

Cô nhân tiện đi phòng văn thư bên kia để nhìn một ánh mắt, muốn nhìn rõ người mở cửa thay Trần Kinh Trập là ai, để tiện trả lại mấy ngàn đồng mà chú Dương và Dư Tiều đã gom góp. Tặng và trả là tâm cảnh hoàn toàn khác nhau, người tặng hoa hồng kiêng kỵ quá gấp, người trả lễ lại sợ quá muộn.

Qua mấy ngày rồi, chuyện Trần Tử Dạ tự tập luyện thêm xong thì cũng sẽ lượn quanh phòng văn thư xem thử, luôn không đợi được Dư Tiều.

Thừa dịp hôm nay anh ta ở đây, Trần Tử Dạ vội vàng trùm áo măng tô, chạy ngược chiều gió trở về túc xá, chuẩn bị cầm lấy khoản tiền mặt kia đến.

Lúc cô đi tới trước phòng văn thư, đồng hồ treo trên vách tường đúng lúc gõ vang tiếng chuông 12 giờ.

Tiếng ngáy của chú Dương truyền từ phòng văn thư ra, Dư Tiều đang ở bên ngoài kiểm điểm một vài tờ tiền mặt rải rác, Trần Tử Dạ cơ hồ là theo bản năng đi vào, khép cửa lại, loáng thoáng cảm thấy không đúng, "... Sao gần đây anh trễ vậy mới về thế."

"Sắp thi đại học rồi, buổi tối tự học được kéo dài, anh cũng có chút chuyện riêng." Lúc Dư Tiều nói chuyện, đã dọn dẹp mặt bàn sạch sẽ, một lần nữa lấy mấy tờ bài thi trong balo ra, ngước mắt lên, giọng điệu tùy tiện hỏi cô, "Sao em cũng trễ như vậy?"

"Em đang tập luyện thêm, chuẩn bị cho vòng cuối."

"Cũng quên chúc mừng em rồi!" Dư Tiều đưa tay vào trong túi, vốn còn muốn xem trong balo của mình, không thể nghĩ ra cái gì để tặng, có chút ngượng ngùng mở lòng bàn tay trống trơn, "Đành thiếu em một bữa cơm chúc mừng."

Trần Tử Dạ cũng cười, ung dung nói: "Cảm ơn, cũng chúc mừng anh thông qua việc được cử đi thi."

Cuối cùng còn không quên chỉ vào trong phòng, bổ sung một câu: "Chú Dương nói đang trong thời kỳ công bố rồi."

"Chú Dương cũng quá thích đi khắp nơi để nói rồi, khó trách dì của cửa tiệm trong ngõ hẻm kia đều đang chúc mừng anh, kêu anh một tiếng, khiến anh ngượng ngùng."

Tiệm bán đồ phòng tránh thai ở đầu hẻm mà thích phát nhạc tiếng Quảng địa phương ư?

Dư Tiều bất đắc dĩ gãi đầu, Trần Tử Dạ nhẹ nhàng cười anh, "Mọi người đều vui vẻ thay anh, có thể thi đậu Đại học Thành Mộ là chuyện không dễ dàng."

"Còn sớm mà, lớp Mười hai còn gần nửa năm nữa, trân trọng mỗi một bài thi vật lý trong thời gian đếm ngược."

Trần Tử Dạ hâm mộ lại không hiểu mà nói, "Sao hình như anh rất hưởng thụ lớp Mười hai..."

Quay lại suy nghĩ một chút, đối với anh thì có lẽ quả thật là như vậy.

"Lúc nhỏ cố gắng đi học là bởi vì gánh rất nhiều kỳ vọng của người nhà, có lẽ bọn họ không đọc hiểu đề bài, nhưng nhìn thấy bài thi điểm tối đa thì sẽ vui vẻ, sẽ thêm một chút hi vọng với cuộc sống khó khăn của bọn họ."

Dư Tiều nghiêm túc nói, "Lớn lên cố gắng đi học là phát hiện chuyện mà bản thân có thể nắm giữ là cực ít, có thể đi học thì coi là một chuyện rồi, học rồi chính là cho bản thân, nỗi nghi ngờ anh có ở hiện tại, người xưa cũng đều trải qua cả rồi, trong sách có câu trả lời của phần lớn sự việc."

"Ừm." Trần Tử Dạ cũng nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.

Trò chuyện đến đây.

Dư Tiều thuận miệng nói: "Sau này nếu như có cơ hội, anh cũng muốn đi nước ngoài học, dù sao thì rất nhiều định luật vật lý cũng là người ngoại quốc phát hiện."

"Đúng rồi..." Nói đến chỗ này, Trần Tử Dạ nhớ đến chuyện tiền bạc.

Cô siết chặt túi văn kiện trong túi quần áo, y nguyên không thay đổi mà đặt lên mặt bàn, "Em không thể nhận số tiền này, anh cũng cần sử dụng."

"Hiện tại anh không cần."

"Vậy em cũng không thể nhận." Trần Tử Dạ cắn chữ rất nặng, "Anh tích góp hữu dụng, em cầm rồi cũng để lấp vào cái động không đáy giúp gia đình."

Dư Tiều đẩy túi văn kiện về, "Em cầm đi, tuần tới anh còn có thể có một khoản nữa, có thể gom góp cho em, tạm thời anh không có việc dùng đến."

"Tuần tới anh ở đâu ra..." Trần Tử Dạ không có thói quen hỏi kỹ, dừng ở chỗ này, im lặng mấy giây.

"Cũng không thể trơ mắt nhìn em bị những người đó quấy rầy, anh và chú Dương cũng không yên tâm, chờ qua một thời gian ngắn em trả lại bọn anh là được."

Trần Tử Dạ không gật đầu.

Dư Tiều trực tiếp nhét túi văn kiện vào túi giúp cô, an ủi nói, "Nếu em áy náy thật, mời anh ăn một chén mì thịt bò đầu hẻm đi, thêm một cái trứng chiên."

"Vậy cũng được..."

Hai chân mày đang nhíu chặt của Trần Tử Dạ giãn ra, lại nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn mà nói cảm ơn, "Cảm ơn! Em nhất định mau trả cho các anh."

Hoa không chết hẳn, tháng cũng không tròn, tình nhân có bảy phần nhu tình, bạn bè có ba phần xương cốt nghĩa hiệp.

Trần Tử Dạ đi thong thả ở trong viện, đột nhiên cảm thấy dường như bão tuyết mùa đông này cũng không lạnh như vậy nữa.



Tối thứ Sáu.

Trần Tử Dạ thay sang mặc một chiếc váy dài khéo léo ôm sát người không soi được lỗi, cùng kiểu nhưng khác màu với chiếc váy trong bữa tiệc hạng mục khởi động "Mộng Cũ Sắc Mới" hôm đó.

Đổi thành màu đen, cả người càng để lộ khí chất trưởng thành, tô điểm thêm một chút cảm giác trong sáng lạnh lẽo.

Thầy Phạm vẫn ở trong sân chờ cô, trước khi đưa cô lên xe lại dặn dò mấy lời nói nhàm tai, bảo cô thà không nói chuyện thì cũng không đừng nói sai, gặp người thì cười, gặp phải chuyện gì không biết rõ thật thì giả vờ nghe không hiểu, không tự làm chủ được.

Trần Tử Dạ đồng ý từng chuyện.

Bị Thẩm Thời Diệc cất giọng cắt ngang: "Cô ấy đều ghi nhớ những gì người nói rồi! Lỗ tai em cũng nghe sắp mọc kén rồi!"

"Có chuyện gì của em chứ, em bớt đi trước mặt thầy đi."

Tâm trạng của thầy Phạm không tồi, lấy giọng điệu giáo huấn người ta ra nói đùa.

Thẩm Thời Diệc đứng sau lưng ông ấy, không nhịn được trừng mắt với ông ấy, chỉ vào Trần Tử Dạ nói, "Xinh đẹp cũng không cần nói rồi, nhưng có chút quá tao nhã rồi, sao có thể đọ sắc với những nữ diễn viên kia được! Nếu không thì để cho bé Tử Dạ đeo một vài món trang sức đi, thầy giáo, thầy thấy thế nào?"

"Em thì biết cái gì." Thầy Phạm vạch trần, "Càng là trường hợp đọ sắc thì càng phải đòi hỏi cái mới, đòi hỏi thay đổi."

"Có tác dụng ư..."

Thầy Phạm đẩy Trần Tử Dạ lên xe, nhìn Thẩm Thời Diệc với vẻ ghét bỏ, "Em có thể hiểu đàn ông bằng thầy ư?"

Không chờ nghe bọn họ nói xong, Trần Tử Dạ đã lên xe.

Thật ra thì không cần thầy Phạm dặn dò, lấy tính cách của cô, đi vào loại trường hợp bữa tiệc linh đình này, ban đầu cũng sẽ không nói chuyện nhiều. Cô được sắp xếp ngồi ở bàn chính, cạnh Trần Kinh Trập, suốt đêm bà ấy cụng ly và trò chuyện cả buổi tiệc, không rãnh chiếu cố chuyện khác.

Tiệc rượu đi theo nghi thức quy trình như trước, có sáng tạo tiết mục lên sân khấu chụp ảnh chung, cũng có đại diện đầu tư và hãng phim lênphát biểu.

Phần lớn là quy trình thông thường, chờ sau khi mở tiệc thì ngược lại ánh đèn mờ tối, cũng là chờ truyền thông ở hiện trường ngồi xuống dùng bữa ở sảnh ngoài, Lương Quý Hòa mới đến, lúc anh nhìn thấy Trần Tử Dạ, ngược lại không bất ngờ, trước đó đã xem danh sách khách của bàn chính.

Nhưng lúc Trần Tử Dạ nâng tầm mắt nhìn thấy anh, thoáng ngẩn ra mấy giây, mới động khóe miệng một cái, nhưng anh không có phản ứng gì.

Cho dù cách một chiếc bàn, muốn chào hỏi cũng là có thể chào hỏi, nhưng rất nhanh sau đó nhìn thấy lại có người ngồi xuống bên người Lương Quý Hòa.

Là một người phụ nữ mặc váy hai dây dài màu xanh đậm, chị ta trông có vẻ cao gầy, trong mắt giống như căn bản không nhìn thấy những người khác, tùy tiện dựa vào ghế, cúi đầu nhìn điện thoại di động, nhưng mu bàn tay tùy ý vỗ bả vai Lương Quý Hòa.

Trần Tử Dạ không nghe cụ thể bọn họ đang nói gì.

Nhưng nhìn thấy Lương Quý Hòa cau mày nghiêng người sang nghe, cô cũng nhíu mày theo, bất giác gắp một miếng củ cà rốt chua bỏ vào trong miệng.

"Chị tới làm gì."

Lương Vận lười nâng mắt nhìn anh, "Chị đến xem thử các em có bao tiền đồ." Khoé mắt chị ta nhìn lướt cả bàn, không nhìn thấy bóng dáng Trần Trì Vũ, chỉ nhìn thấy tầmmắt Lương Quý Hòa đang ở đâu. Chị ta không nhịn được hỏi, "Trần Trì Vũ còn dẫn theo con gái chị ở nhà các em ư?"

Lương Quý Hòa chỉnh lại lời nói của cô ấy, "Là ăn vạ ở nhà em."

"Vậy em đuổi anh ta đi đi, khiến cho anh ta ngủ ngoài đường." Lương Vận ồ một tiếng, đưa một tay ra, "À, anh ta có thể ngủ với bé hot girl."

Lương Quý Hòa lười để ý chị ta, chuẩn bị ngồi trở về thì lại bị chị ta kéo cà vạt, gương mặt sáp lại gần, chứa đầy vẻ khó chịu hỏi, "Em và Trần Trì Vũ thật có tiền đồ, anh ta thích nâng đỡ hot girl tuyến mười tám, em thì sao, muốn nâng đỡ con hát không có danh tiếng không có tác phẩm kinh điển nào à."

Lương Quý Hòa lạnh lùng cười một cái, dùng sức đẩy tay chị ta ra, "Quản tốt bản thân chị đi."

"Chị là chị em! Hỏi cũng không thể hỏi ư." Lương Vận để mắt tới Trần Tử Dạ, cô quá nổi bật, trừ sáng loáng xinh đẹp, dáng vẻ cô cúi đầu lơ đãng ăn mấy món ăn phối hợp trang trí, rất dễ bị một ánh mắt của chị ta nhìn thấu.

Lương Vận đưa mắt hỏi Lương Quý Hòa, nhìn thấy anh không phản ứng, dùng lời nói chế nhạo, "Sao? Hiện tại hướng gió của vốn mạo hiểm và đầu tư tư nhân đổi rồi à? Khi nào mà hướng của chảy tiền vốn vào hạng mục truyền thống văn hóa rồi, sự hoàn vốn còn rõ ràng hơn cả của tính toán em sao... Hình như em đã quên những gì thầy cô dạy rồi, đầu tư là một cuộc cạnh tranh trong đấu trường, ván cờ sinh tử, thắng hay thua luôn có một kết luận, em có bệnh hả, gây khó dễ tiền hả."

Lương Quý Hòa quay đầu, cười trả lời: "Vậy em lại dạy chị một điều nhé —— thắng lợi mang tính áp đảo, sử dụng tiền của người khác làm chuyện của mình là định nghĩa của luật sư hạng nhất, muốn có thì bất cứ lúc nào có, nhưng gia tài bạc triệu khó mua sự tình nguyện của em."

Lương Vận cười khan hai tiếng, ánh mắt rơi trên người Trần Tử Dạ, "Thôi đi, chị thấy là gia tài bạc triệu để đổi lấy một nụ cười của người ta thì có."

Lương Quý Hòa không nói chuyện, đưa mắt cảnh cáo chị ta đừng nhắm đến trên người Trần Tử Dạ.

Lương Vận mới không rảnh quản người em trai không cần người khác bận tâm của chị ta, muốn nói đùa tổn thương anh vài câu mà thôi, "Cũng không phải là chị muốn nhắm đến cô ấy, em xem xem, cả sân đang có bao nhiêu ánh mắt đang quan sát cô ấy chứ, nếu là thiện ý thì muốn đào nhân viên của em, nếu là thô bỉ thì muốn đào góc tường của em."

"..."

Lương Quý Hòa đã sớm nhìn thấy rồi.

Trong mười mấy phút anh ngồi xuống đã không ngừng có người đến tìm Trần Tử Dạ bắt chuyện.

Cô không uống bất kỳ ly rượu nào, chỉ cầm ly thủy tinh đựng nước chanh cụng một cái, nhưng vẫn ngốc nghếch uống một hớp lớn. Người hỏi cô WeChat, cô sẽ tỏ vẻ khó xử một cách rõ ràng, nhưng vẫn bất đắc dĩ bấm mở mã QR.

Lúc này lại có một người đến.

Cười ngu ngốc với Trần Tử Dạ thì không nói, còn giơ điện thoại di động muốn chụp chung với cô.

Bàn tay đã nâng lên nhiều lần, muốn mượn việc cầm máy mà đặt tay lên vai cô, đều bị Trần Tử Dạ tránh né. Nhìn thấy cô không phối hợp, lại chỉ vào điện thoại di động của Trần Tử Dạ rồi bảo cô chụp ảnh, người ta nói nữ minh tinh sợ nhất chính là không chỉnh ảnh được đã bị phát tán, liên tục nói hiểu rõ, hiểu rõ mấy lần.

Lương Quý Hòa không nhịn được đứng lên, lại bị Lương Vận kéo cánh tay, "Làm gì? Muốn lên hotsearch có phải không?"

"..."

"Trường hợp công cộng cô ấy lại không thua thiệt gì, chờ kết thúc rồi, chị giúp em gõ những người này một chút." Lương Vận thế này ngược lại là đang cân nhắc thay Lương Quý Hòa thật, hiện trường đông đảo truyền thông, e sợ không chụp được tư liệu sống tốt, anh ít khi lộ mặt, không thích hợp đi lên.

Lương Vận nhìn thấy sắc mặt anh trầm hơn, lại khuyên bảo một câu, "Dù sao thì em cũng am hiểu đầu tư thu mua nhất, thật sự không thích thì thu mua bọn họ là được, dây dưa với họ cũng là hạ thấp thân phận của em, không cần thiết, có tiền đồ chút đi."

Lương Quý Hòa nhướng mày liếc nhìn chị ta, "Em không mua rác rưởi."

Nhưng nhìn thấy người đàn ông kia lại vươn tay ôm vai Trần Tử Dạ, Lương Quý Hòa vẫn đứng lên.

Anh trực tiếp đi đến, kéo Trần Tử Dạ ra sau người, trở tay đẩy người kia ra.

Trần Tử Dạ không nhìn rõ ràng sau lưng có người đến, miễn cưỡng đứng vững, đếm ngược thời gian trong máy chụp hình của điện thoại di động cũng đúng lúc kết thúc, một tiếng tách chụp hai người bọn họ.

Cô còn chưa lấy lại tinh thần, kinh hoảng nhìn sang anh, trong lòng sợ hãi bởi vì lực ly tâm đột ngột.

"Ngài Lương..."

Lương Quý Hòa bảo vệ cô trong lòng, Trần Tử Dạ ngẩng đầu nhìn bả vai rộng khỏe của anh, cảm giác an toàn đến từ mọi phía.

Trần Tử Dạ cúi đầu nhìn điện thoại di động.

Đang dừng ở trong bức ảnh.

Trong hình, đôi mắt Trần Tử Dạ ngây thơ và trong sáng, mấy sợi tóc loà xà rơi xuông đuôi mắt và dán vào gò má, mái tác ngắn được vén sau một bên ta, bàn tay đặt trên ghế ngồi, cơ thể nghiêng về trước, hướng ánh sáng sai lệch khiến cho cô giống như tựa vào vai Lương Quý Hòa.

Cô giống như một con thỏ nhung bông bị ôm trong ngực.

Rung động

Một đóa thược dược không ngừng biến thành mây, biến thành biển, cô đưa bàn tay ra, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Lương Quý Hòa.