- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cá Vàng Ao Phấn
- Chương 2
Cá Vàng Ao Phấn
Chương 2
Đêm qua chỉ là lễ bắt đầu công việc vở hí kịch cũ được diễn lại của rạp hát nhà họ Phạm, nhưng náo nhiệt giống như tiệc ăn mừng.
Trước chỗ ngồi có bản vẽ thiết kế tên vở kịch, sau đó là tiếp tục tụm năm tụm ba nói chuyện, đoạn nhạc cũng được chọn từ Côn khúc nghe nhiều nên quen thuộc, biến thành điệu nhạc lười biếng trong lúc mờ tối dao động.
Bắt đầu uống từ chập tối đến rạng sáng mới kết thúc.
Mọi người quay lại rạp hát đã qua rạng sáng, quá lâu không có cơ hội thỏa thích như vậy, suốt đêm lầu túc xá đều có tiếng vang, ồn ào đến mức Trần Tử Dạ không ngủ ngon, vùi đầu ở trong chăn, cả người đổ mồ hôi.
Buổi sáng thức dậy ngược lại giọng nói vẫn nhẹ nhàng khoan khoái, tay chân có chút mất sức, ho mấy tiếng.
Sáu giờ tập thể dục sáng sớm là quy tắc thầy Phạm quy định, tám năm rồi, mỗi ngày đều như vậy.
Chỉ mùng Một đầu năm là có thể trộm lười. Bản thân ông cũng tuân thủ, người ngoài lại càng không nói được.
Cứ luyện công theo lẽ thường, đa số là kiến thức cơ bản, mỗi người luyện của riêng mình, không cho phép cười đùa và đùa giỡn.
Đến chập tối thì kết thúc. Các cô gái chia nhau ra ba hàng mà đứng, chỗ đứng cố định, theo lệ nghe thầy giáo và thầy hướng dẫn dạy bảo.
Ông Phạm đứng ở phía trước, nắn chặt tay áo của áo khoác ngoài, dọc theo nếp gấp là ủi vuốt hướng lên trên, vẻ mặt nghiêm túc: "Trái lại hôm nay tinh thần của mọi người đều không tồi, chắc hẳn cũng không cần tôi nói nhiều về nguyên nhân, Kinh Thoa Ký, Trường Sinh Điện và nhiều tiết mục đều đang chọn vai, tự do đăng ký, điền xong thì tranh thủ nộp lên. Nhưng cũng không phải là để cho các em làm càn, cũng nên cân nhắc trước, xem thử bản thân có đủ tư cách không, đừng lên lôi đài rồi lại làm trò cười cho thiên hạ."
Nói xong thì nhìn sang mấy cô gái không quản được miệng của mình, mỉm cười nói: "Ngoài ra, trước khi đến lúc vai diễn được chọn, mỗi ngày đều phải đo lường ghi chép chiều cao cân nặng, ngược lại thầy phải xem thử vai diễn nào mà ngay cả miệng của bản thân cũng không quản được!"
"A..." Một mảnh xôn xao.
Ông Phạm nghiêm mặt nói: "A cái gì?"
Người kêu lớn tiếng nhất vội vàng im lặng, còn thè lưỡi với Tử Dạ.
Ông Phạm thả ống tay áo xuống, hất mu bàn tay qua bên hông, mạnh mẽ đưa ra sau lưng, sải bước tiến lên, "Quan Diệu, em lớn tiếng như vậy, em có ý kiến à?"
Quan Diệu vội vàng lắc đầu, "Không có!"
"Không có mà em nói nhiều như vậy..." Thầy Phạm nhìn cô ấy, theo thói quen lại phạt cô ấy, "Em và Tử Dạ ở lại quét dọn vệ sinh, những người khác nên ăn cơm thì ăn cơm, đi đi, chẳng qua là đều cân đo phân lượng mà ăn cho thầy —— "
Một chuỗi tiếng thảo luận xì xào, đám người tản đi.
Đám người đi xa, Trần Tử Dạ chỉ lau mồ hôi, bưng chậu chuẩn bị đi ra sân lấy nước.
Quan Diệu vắt chân ngồi một bên, than phiền: "Thầy giáo chỉ biết phạt hai chúng ta!"
Trần Tử Dạ sửng sốt, quay đầu nhìn cô ấy, "Chị còn dám nói..."
"Cùng lắm là bị phạt trồng cây chuối, tập luyện thêm, quét dọn vệ sinh, ra cửa chạy vặt, từ nhỏ đến lớn cũng chưa quen à?"
Nhìn thấy cô ấy không coi xử phạt ra gì, Trần Tử Dạ bất đắc dĩ cười cười: "Em chịu phạt với chị cũng quen rồi..."
"Vậy ai bảo hai chúng ta là tám năm qua đều là chị em ruột ở cùng phòng chứ!"
Trần Tử Dạ thoải mái cười với cô ấy một cái, quả thật là vậy. Tính ra cô là đàn em của Quan Diệu, nhỏ hơn cô ấy một tuổi, cũng vào rạp hát muộn một năm. Nhưng Quan Diệu cao, luôn hát thế vai, tiến bộ nhanh, cũng không ai có thể thay thế được.
Cô gái trong rạp đều luyện đán hành (1), duy nhất Quan Diệu là thế vai.
(1) Đán hành là một vai trong kinh kịch, chủ yếu dùng để chỉ hình tượng phái nữ.
Vai diẽn quan trọng, nhưng người không nổi tiếng, Quan Diệu nghẹn một hơi trong lòng, những chuyện này tốt nhất chỉ có Tử Dạ biết là được.
Nhìn thấy Trần Tử Dạ đàng hoàng nằm bò ở trên mặt đất lau đệm trong phòng luyện tập, Quan Diệu cũng ngồi dậy, cầm một chiếc khăn lông bẩn cùng cô, bàn tay bị nước lạnh kí©h thí©ɧ co rúc một cái, "Nước lạnh vậy..."
"Tay chị dễ bị lạnh, em làm là được."
Quan Diệu không nghe cô, mấy ngón tay nắm giẻ qua loa lau đất, hỏi cô dự định đăng ký nhân vật gì.
Giọng điệu Trần Tử Dạ như thường, "Không đăng ký."
"Không đăng ký?" Quan Diệu lấy bả vai đυ.ng cô, "Cơ hội hiếm có đấy! Nếu bàn về lý lịch, tuổi tác và điều kiện mà xếp hàng, đến khi nào hai chúng ta mới có thể ra mặt? Chị có thể còn đỡ hơn một chút, nhưng em đừng lãng phí gương mặt đẹp này của mình."
Trần Tử Dạ thờ ơ mỉm cười.
Quan Diệu dừng động tác trong tay, chỉ ra ngoài cửa sổ, "Tương lai sẽ có một ngày chị phải đi ra khỏi chỗ này, biến thành nhân vật nữ chính nhà nhà đều biết, nếu có người vừa ý chị, bằng lòng cưới chị về nhà làm phu nhân giàu có cũng được!"
"Được —— vị phu nhân giàu có này, làm phiền nhường đường nào, em còn phải tiếp tục dọn dẹp."
"Qua loa là được rồi, quét dọn vệ sinh lại quan trọng cái gì, em đấy..." Quan Diệu chậc chậc hai tiếng, tiếc nuối nói, "Dáng vẻ và tư thái tốt biết bao, rõ ràng là thân thể tiểu thư, nhưng ngày ngày làm chuyện của nha hoàn! Hôm qua ở trong yến hội em không làm quen thêm mấy người bạn phải không?!"
"Không."
"Cũng không bắt chuyện với em hả? Không thể chứ? Chẳng qua là tối hôm qua hình như chị cũng không nhìn thấy em."
Mi mắt Trần Tử Dạ mất tự nhiên nháy mắt, nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, một loại mong manh ngắn ngủi, khó mà miêu tả, tạm dừng mới trả lời: "Chỉ quen biết một người, chẳng qua là cũng không coi như là quen biết, nói là bạn bè của thầy."
"Ây da, ai không phải là bạn bè của thầy, có một người thì tính một người, tối hôm qua người có thể đến buổi tiệc đều là không giàu thì sang!" Quan Diệu kéo bàn tay của Trần Tử Dạ, trịnh trọng bóp một cái, "Chị cũng không nói đùa với em, cũng không có mấy người trong số những người này nghe hiểu Côn khúc đâu, mỗi người có mưu mô của riêng mình, đàn ông thường đến để chiếu cố rạp hát càng không phải là đồ vật gì tốt... Không sao cả, bằng lòng nâng đỡ chúng ta là được, gặp được một người thật tâm thật ý đó chính là kiếm lời lắm đấy!"
Trần Tử Dạ không tỏ vẻ gì, tiếp tục cúi đầu lau nhà.
Quan Diệu quả thực không kiên nhẫn chờ cô làm xong việc, biết thúc giục cô cũng vô dụng, bèn nói có thể chu kỳ kinh nguyệt của bản thân sắp đến, bụng có chút không thoải mái rồi chạy về phòng ký túc xá trước như một làn khói.
—
Kể từ tuần đó, Trần Tử Dạ vẫn hoàn thành từng bước cân đo thức ăn rồi huấn luyện, trừ cô ra, những người khác lục tục nộp giấy đăng ký, như cảm ứng được lẫn nhau, tất cả mọi người chìm vào sự lúng túng ăn ý không đề cập tới.
Chỉ có Trần Tử Dạ còn ổn, tờ giấy đăng ký của cô còn để trên bàn trong phòng ký túc xá, luôn trống không.
Ông Phạm cũng đã sớm dự liệu được, thừa dịp thời gian luyện công dạy bảo kết thúc, dặn dò hôm nay Tử Dạ đi in một vài đoạn phim thử của vở hí kịch mới, để cho cô sớm luyện tập nhuần nhuyễn phần lời kịch của mình, để tiện diễn tập với những người khác.
Trần Tử Dạ nói: "Biết rồi ạ."
Hôm nay tâm trạng của ông Phạm khá tốt, trên gương mặt từ đầu đến cuối luôn nở nụ cười, nói là thứ Sáu rồi, bảo buổi tối các cô gái đừng huấn luyện nữa, đi ra ngoài thả lỏng một chút, "Một ông chủ công ty điện ảnh và truyền hình hẹn thầy ăn cơm nói chuyện, thầy không rảnh quản các em, hôm nay để cho các em buông xõa đi."
Kết thúc huấn luyện trước thời hạn, xấp xỉ năm giờ chiều. Ông Phạm ra phòng luyện tập, đi thẳng đến xe.
Sắp lên xe còn không quên sai bảo Trần Tử Dạ, nói là có một ngọn đèn của phòng luyện tập thường xuyên chớp tắt bởi vì bị hỏng, tối nay bảo chú Dương gác cổng đi sửa. Có thể còn có một kiện hàng gửi hoả tốc đến, nói là trà Kim Tuấn Mi khách quý tặng, là lá trà thượng đẳng, dặn dò cô nhận rồi thì lập tức để ở chỗ khô ráo.
"Có thể không sửa đèn, nhưng nhất định phải lấy lá trà."
Trần Tử Dạ gật đầu, đồng ý từng chuyện một.
Ông Phạm còn muốn mở miệng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cô tỉ mỉ đồng ý, cũng không có ý quở trách người khác, cất giọng lên xe, "Đi đi, đi đi, tất cả giải tán đi, chú ý an toàn một chút."
Đèn không sửa xong được, chú Dương gác cửa nhìn rồi nói là vấn đề của đường dây điện, đổi bóng đèn cũng vô dụng, chân ông ấy bị phong thấp nghiêm trọng nên không trèo cao được, phải chờ Dư Tiều hết giờ học về đổi.
Nghe thấy tên của Dư Tiều, trong lòng Tử Dạ cũng dao động rối loạn, viên kẹo trong suốt có vị ngọt nhẹ rơi xuống.
Lo Tử Dạ không biết, giải thích: "Dư Tiều là một họ hàng của chú, nửa năm này cũng ở phía sau phòng văn thư của chú, học lớp Mười hai, sắp thi đại học rồi, chẳng qua là phương diện thành tích này thì ngược lại người nhà không lo lắng, từ nhỏ nó chính là học sinh trọng điểm, trước giờ không thi rớt khỏi top ba, gần đây còn đang tranh thủ cơ hội được cử đi học..."
Trần Tử Dạ cẩn thận nghe chú Dương nói, ngón tay nắm vạt áo không tự chủ đánh vòng, nhàn nhạt nói: "Thật tốt..."
Chú Dương vỗ bụi bặm trên tay, đi ra ngoài, "Chờ hơn chín giờ Dư Tiều tan lớp tự học quay về, chú bảo nó đến đổi, nếu chú quên thì con thúc giục ở trong nhóm chat "Đại viện nhà họ Phạm", chú cũng kéo Dư Tiều vào."
"... Anh ấy ở trong đó ạ."
Chú Dương cầm điện thoại di động, lướt xem nhóm chat lớn, "À... Đúng ha, có lẽ là trước kia từng kéo vào... Không sao, các con cũng đừng khách sáo, có cần gì thì nói một tiếng ở trong nhóm chat là được, không trả lời thì con gửi tin nhắn riêng."
"Được, cảm ơn chú Dương."
Chú Dương đi rồi, hàng hỏa tốc mà thầy dặn đi dặn lại vẫn chưa được đưa đến.
Trần Tử Dạ ở lầu bảy, lười leo lên lầu chờ, dứt khoát ngồi luyện tập gần phòng·bảo vệ trong phòng tập để chờ, dựa vào máy sưởi, cô đang xem tiểu thuyết Trường Hận Ca của Vương An Ức. Tình cờ nhìn thấy ở trong tiệm sách đầu hẻm, đúng lúc cô cũng đã diễn vở hí kịch này, bèn không do dự mua về.
Nhìn điện thoại di động, mới hơn tám giờ, còn chưa tới thời gian tan học.
Đầu ngón tay Trần Tử Dạ dừng ở trên một ảnh đại diện là khung bóng trong bãi tập, mở ra rồi lại trượt xuống dưới.
Đọc sách mệt mỏi rồi, cô chậm rãi hạ thấp eo xuống, luyện tập kỹ năng cơ bản để kéo giãn gân cốt.
Hai tay cô trở ngược đỡ bắp chân, vùi đầu ở giữa hai chân, mượn lực thăng bằng.
Vừa mới mười mấy phút gương mặt đã đỏ ửng, nhưng Trần Tử Dạ vẫn bất động, ánh mắt đối diện cánh cửa.
"Két ——" Cánh cửa bị đẩy ra.
Trần Tử Dạ ngay lập tức ngã đập đầu xuống đất, cô giống như con chim biển nhón chân trên mặt băng chuẩn bị chạy lấy đà để bay lượn, nhưng bước vào hố băng, tim đập như đánh trống, đôi cánh như đông cứng lại.
"... Lương, ngài Lương." Trần Tử Dạ hoảng hốt lập tức đứng lên, bổ sung một câu, "Chào ngài Lương."
Trong lúc vội vàng cô lại té trên đệm.
Ưỡn ngực đồng thời không nhịn được sờ đỉnh đầu của bản thân.
Lương Quý Hòa bị chọc cười, hỏi cô: "Những người khác đâu?"
"Hôm nay thứ Sáu, cũng giải tán trước thời gian rồi."
Lương Quý Hòa nhìn gara bên kia, hỏi: "Thầy em thì sao?"
"Thầy g hẹn người ta nói chuyện, đi ra ngoài rồi."
"À..." Lương Quý Hòa đưa tay ra, dòng chữ “thượng hạng” được mạ vàng in trên túi đóng gói trà xanh, "Vậy em cất thay thầy giáo em đi, mấy hộp lá trà, đem cho ông ấy nếm thử."
Thì ra khách quý thầy nói chính là ngài Lương...
Trần Tử Dạ đưa hai tay ra nhận lấy, "Làm phiền ngài tự mình đưa đến, ban đầu thầy còn cho rằng là giao hàng hỏa tốc."
"Tôi giao hàng hỏa tốc một lần."
Trần Tử Dạ không biết đây là ý gì, lưng cứng đờ, đứng đó với vẻ quy củ.
Lương Quý Hòa cười, nhìn cô một ánh mắt, ung dung hỏi: "Thích hí khúc?"
"Tạm được."
"Vậy còn tự luyện thêm?"
Trần Tử Dạ ngượng ngùng trả lời: "Ngài đừng thấy kỳ lạ, đối với người hàng năm luyện tập như chúng tôi mà nói, trồng chuối, duỗi thẳng chân thật ra thoải mái thật, giống thả lỏng gân cốt."
Lương Quý Hòa lễ độ nhìn một chút, quả thật tứ chi thon gọn, mảnh khẳnh nhưng không hè lộ vẻ mỏnh manh, ôn hòa nói: "Hôm qua không phát hiện, thì ra em cao thật."
Trần Tử Dạ biết lai lịch của anh, là người trên đỉnh kim tự tháp, không dám nói chuyện bừa, cẩn thận trả lời: "Trong sân nhiều đàn chị em, tôi đứng ở trong nhóm người thì không cao lắm ạ."
Anh cười một tiếng, không nói chuyện nữa, đứng ở cửa chưa vào, cánh cửa rộng mở.
Tùy ý chỉ gara bên kia: "Tôi nhớ trước kia chỗ đó hình như còn có một cây cầu..."
Trần Tử Dạ có chút bất ngờ, vậy phải là thật nhiều năm về trước, "Đúng, sau này thành phố cổ được sửa đổi, cây cầu bị tháo rồi ạ."
Lương Quý Hòa khẽ gật đầu, có nhiều hứng thú, "Vậy sông hộ thành còn không? Tôi nhớ trước kia dưới cầu có sông."
"Còn ạ, còn vòng lại một khu đất lớn để trồng hoa sơn trà, đó là một điểm tham quan của Thành Tây." Trần Tử Dạ cũng đi tới cạnh cửa, "Lúc tôi mới tới còn chưa nổi tiếng, hiện tại hình như tên Thẩm Tuyết Phố."
Lương Quý Hòa ồ một tiếng, nhìn sang cô, "Biến hóa nhiều thật, tôi đã vài năm chưa tới, đi xem thử?"
Trần Tử Dạ có chút mất tự nhiên, nhưng Lương Quý Hòa nói chuyện không nhanh không chậm, thiên về trầm lạnh nhưng không có cảm giác bị áp bách, nghĩ đến là "khách quý" thầy giáo nói, cô đi ra ngoài cửa rồi giơ tay, "Được... Vậy tôi dẫn ngài đi."
Rạp hát không lớn, quy mô không so được với ký túc xá trường học thông thường, nhưng lắp đặt thiết bị cần bố trí nên có thì đều có, chỉ là cũ kĩ một chút.
Trần Tử Dạ dẫn Lương Quý Hòa đi theo hướng của Thẩm Tuyết Phố, chậm rãi giới thiệu, "Bên kia là căn-tin, ba bữa ăn đều có, tất cả đều do là dì hậu cần làm tại chỗ. Rạp hát không nhiều người, bình thường không cần xếp hàng."
"Ăn ngon không?" Lương Quý Hòa dùng lời nói trêu chọc cô, "Để em đói đến bất tỉnh rồi."
Trần Tử Dạ đứng đắn trả lời: "Tạm được, chính là thịt bò tương đối ít, bình thường đều là thịt gà, không mùi vị gì cả."
Lương Quý Hòa ừ một tiếng.
Đi ngang lầu túc xá, không có mấy ngọn đèn sáng.
Trần Tử Dạ nói: "Đây là lầu túc xá, có nhà vệ sinh riêng, mỗi tầng cũng có phòng nước, có chung hai máy giặt quần áo."
Lương Quý Hòa hỏi: "Mỗi tầng hai máy?"
"Đều để ở tầng một."
"Có những thứ máy sấy khô này không?"
Trần Tử Dạ bị kẹt một chút, không trả lời thẳng, "... Ở nơi này của chúng tôi có sân, nếu thời tiết tốt, dì hậu cần sẽ kéo sợi dây qua hai cái cây, phơi quần áo phơi chăn gì đó."
"Bình thường mặc quần áo trực tiếp không lạnh sao..."
Trần Tử Dạ khẽ cười, giống như hiểu rõ phản ứng của anh, "Từ nhỏ đến lớn cũng mặc như vậy, cũng không lạnh."
Lương Quý Hòa nhíu mày, thần sắc rõ ràng nặng nề hơn trước một chút, không mở miệng.
Lần này ở khoảng cách gần, Trần Tử Dạ nhìn anh, mới phát hiện sống mũi anh rất cao, cằm rõ nét, là người duy nhất cô đã gặp trong đám người có thể sử dụng thanh quý tinh xảo để miêu tả một người.
Lo lắng nói nhiều sẽ sai, Trần Tử Dạ không nói gì nữa, dẫn Lương Quý Hòa đi qua gara bỏ hoang, đi từ cánh cửa sau ra ngoài, năm phút đã đến Thẩm Tuyết Phố.
Gọi như vậy cũng không phải là vì có tuyết bao phủ vào giữa đông, ngược lại, mùa tuyết của Thành Mộ rất ngắn, phần lớn là mưa tuyết, không trắng mềm dày dặn giống phương Bắc. Kêu Thẩm Tuyết Phố là có liên quan đến mùa hoa.
Thược dược vào xuân hạ như tuyết, sợi bông nhỏ bay đầy khe nước.
Đến ngày đông chỉ còn một con đường sỏi đá chênh vênh, không đều đặn.
Chim sâu ẩn núp, mặt nước giống như cát mịn chảy trong đồng hồ cát, đá nhỏ có hình thù kỳ lạ quanh co theo con sông, quanh năm suốt tháng bị nước chảy mài cho trơn bóng, một vài cọng rêu, một vài thực vật thuỷ sinh mọc loạn.
Đến mé sông, đổi thành Lương Quý Hòa ở phía trước, Trần Tử Dạ đi theo.
Cô ôm chặt quần áo, đi không nhanh, nhưng có đường không đi, thích sải bước vượt qua mấy hòn đá giống như đang tránh né cạm bẫy, ánh mắt rơi ở một chỗ có hòn đá tương đốikỳ quặc.
Thật ra thì bản thân anh lúc nhỏ cũng không thích đi đường đàng hoàng, nên nhìn thấy Tử Dạ như vậy thì không khỏi cười một tiếng.
Nghe thấy anh cười, bước chân đã bước lên, liền bị phân tâm.
Cô có thể đứng vững, nhưng hơi tốn sức khi đặt cả hai chân lên, nhất là hòn đá kì lạ này sắc nhọn hơn tưởng tượng, càng muốn tìm trọng tâm thì càng cảm thấy có chút đau đớn, theo bản năng "ôi" một tiếng.
"Cẩn thận." Bàn tay đưa ra trước mắt, ngón tay mảnh thẳng, da nhẵn nhụi, hoàn toàn không giống là dáng vẻ bị gió đông thổi qua, Trần Tử Dạ có một chút do dự, nhưng chần chừ thì chỉ khiến cho sự trợ giúp đơn giản trở nên lúng túng.
Cho nên lập tức vươn tay mượn lực nhảy xuống.
Hai tay chỉ nắm một cái rồi nhanh chóng thả ra, nhưng vừa lạnh vừa nóng, hơi ấm còn dư lại trên tay Trần Tử Dạ khiến cô có cảm giác an toàn.
Đứng vững rồi mở điện thoại di động, tùy tiện dùng ánh sáng màn hình chiếu vào hòn đá kia, cúi đầu mới phát hiện màn hình đã hiển thị chín giờ hai mươi.
Dư Tiều chắc hẳn tan lớp học tự học buổi tối rồi...
Cô nhanh chóng gửi tin nhắn WeChat, không chậm trễ mấy giây, nắm chặt điện thoại di động rồi cho vào túi quần áo.
Lương Quý Hòa cũng nhìn điện thoại di động, "Không còn sớm, về thôi."
"Được."
Ánh trăng đúng lúc, tâm trạng của Lương Quý Hòa không tồi, nhớ đến vừa rồi, thuận miệng hỏi: "Hôm nay ăn chưa? Lần nào gặp tôi thì cũng té một cái."
Trần Tử Dạ chưa bao giờ nói dối. Nhưng giờ phút này cô cũng không muốn trả lời "Chưa ăn", vẫn chưa ăn.
Không cần nói Lương Quý Hòa cũng có thể hiểu ý.
Anh nhìn bên ngoài, "Ăn chút gì không?"
Trần Tử Dạ không nghĩ tới cái gì cả, chần chờ hỏi: "... Hoành thánh ạ?"
"Ở gần rạp hát có không?"
"Có, ở đầu hẻm."
Lương Quý Hòa cười khẽ, "Được, vậy thì hoành thánh."
Trần Tử Dạ ngẩn người, hít thở chốc lát mới nhỏ giọng hỏi: "... Ngài cũng đi?"
Lương Quý Hòa bị biểu cảm ngây ngốc của cô chọc cười, đến gần một bước, cố tình với cô, nói một chữ thì tạm ngừng một lát, chắc chắc nói: "Tôi cũng đi."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cá Vàng Ao Phấn
- Chương 2