Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cả Tu Chân Giới Nhờ Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta Mà Được Ăn Dưa No Nê

Chương 5: Như đi đại tiện ấy

« Chương TrướcChương Tiếp »
【Tốt quá! Kim lão bản thật hào phóng! Người trong Tu Tiên Giới cũng không nguy hiểm như trong lời đồn! Quả nhiên trên đời vẫn là người tốt nhiều hơn! Nếu lúc này không có ai nhìn thì tốt rồi, ta tranh thủ ăn vài miếng.】

Mọi người sắc mặt khác nhau, ào ào lảng tránh ánh mắt.

Kim Bách Vạn nhìn trời, Sở Vân Miểu nhìn đất, trong lúc ánh mắt mọi người đang đảo loạn, Thôi Thù cuối cùng cũng nắm được cơ hội, cầm lấy một ly linh tửu uống.

【Oa! Thật thanh mát! Còn được ướp bằng linh lực thuộc tính băng -- Thơm quá!】

【Haizzz... Đều là tu sĩ Trúc Cơ, nhìn Kim Bách Vạn xem, sao Thẩm Hành Giản lại lưu lạc đến mức ăn bám nhiều phụ nữ thế nhỉ? Năm đó Thôi gia rốt cuộc đã phải lựa chọn kỹ càng thế nào mới chọn trúng tên tiểu tử này?】

Ăn bám phụ nữ?! Còn là "nhiều phụ nữ"!

Vừa rồi nghe thấy "thích bị cắm sừng", Sở Vân Miểu còn có thể miễn cưỡng giữ bình tĩnh, tự an ủi bản thân đây chỉ là sở thích kỳ lạ.

Nhưng hiện tại, sắc mặt nàng liền trở nên khó coi.

Mà trong lòng Kim Bách Vạn chỉ có một suy nghĩ, linh tửu linh thực này thật đáng giá!

Được lắm, được lắm, cái tên thiên tài thiếu niên của Thẩm gia này, vậy mà lại ăn bám phụ nữ?

Chuyện bị cắm sừng vừa rồi ngươi không nói, chuyện ăn bám này ngươi nhất định phải kể rõ ràng cho ta!

...

Nhìn Kim Bách Vạn sai người mang cả linh tửu linh thực đến, rõ ràng là muốn xem náo nhiệt, muốn làm lớn chuyện.

Sắc mặt Thẩm Hành Giản lạnh lùng, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo.

Sớm muộn gì, hắn ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Kim Bách Vạn.

Bên cạnh hắn ta, Thôi Linh Nhi vẫn luôn im lặng bỗng nhiên khẽ cười.

"Hành Giản ca ca vừa nói với muội, chuyện từ hôn là chuyện lớn, muốn muội đi mời phụ thân đến đây."

【Nếu chuyện từ hôn trong mắt các ngươi là chuyện lớn như vậy, sao không nói trước mặt phụ thân ta luôn đi?】

【Ai mà không biết phụ thân ta là gia chủ Thôi gia, quanh năm bế quan tu luyện, kết quả ba ngày hai bữa bị ngươi gọi ra, mỗi lần xuất quan là để làm công cụ cho ngươi. Tần suất này, biết thì là xuất quan, không biết còn tưởng là đi đại tiện ấy chứ.】

Khụ khụ khụ khụ khụ!

Xung quanh vang lên tiếng ho khan.

Thôi Thù ngẩng đầu, kỳ quái nhìn mọi người, lặng lẽ dịch sang bên cạnh nửa bước.

【 Bọn họ bị sao thế nhỉ? Giới tu tiên cũng có cảm cúm à? Nhiều người thế này, chẳng lẽ là bệnh truyền nhiễm gì đó... Ta phải tránh xa bọn họ ra một chút. 】

Mọi người: ...

Đừng đi mà!

Thôi Linh Nhi thấy thần sắc mọi người khác nhau, ngay cả tiếng xì xầm cũng nhỏ đi, còn tưởng rằng lời mình vừa nói đã có hiệu quả, trong lòng không khỏi có chút vui mừng.

Vừa rồi nàng đã thu hết vào tầm mắt mấy lần Kim Bách Vạn nhìn về phía Thôi Thù, trong lòng bỗng dưng có cảm giác như nắm được nhược điểm gì đó, lúc này cũng nhỏ giọng nói:

"E là tỷ tỷ sắp sửa từ hôn, Kim đạo hữu quan tâm quá mức thôi, vừa rồi cứ nhìn về phía tỷ tỷ, còn sai người mang rượu ngon thức ngon đến nữa."

Lời này vừa nói ra, Thẩm Hành Giản liền tìm được chỗ để vin vào.

Sắc mặt hắn ta cứng đờ một lúc, tức giận nói: "Ra là vậy, trách sao Kim đạo hữu lại quan tâm đến chuyện riêng tư của Thẩm gia và Thôi gia như vậy. Ta xem hai người các ngươi đã sớm thông đồng với nhau rồi."

Thôi Thù ngơ ngác ngẩng đầu, ánh mắt lần lượt lướt qua Thẩm Hành Giản với vẻ ngoài như thể thật sự bị cắm sừng, Thôi Linh Nhi với vẻ mặt vô tội nhưng lại ẩn chứa chút đắc ý, đương nhiên còn có Kim Bách Vạn cũng đang ngơ ngác như nàng. Kim Bách Vạn sốt ruột muốn hét lên.

Khoan đã! Oan uổng quá!

Hắn chỉ là hóng hớt chút thôi, sao lại thành quan tâm quá mức rồi?

Nhìn vẻ mặt cứng đờ của hắn, Sở Vân Miểu cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn hắn với vẻ đồng tình.

【 Muốn hủy hoại danh tiếng của ta đến vậy sao? Cũng đúng, nếu chứng minh được là ta nɠɵạı ŧìиɧ, vậy thì không cần đưa tiền nữa. Tên keo kiệt này thật là giỏi tính toán! 】
« Chương TrướcChương Tiếp »