Chương 18: Bọn Họ Là Chịu Quá Chuyên Nghiệp Huấn Luyện, Nói Như Vậy... Xác Thật Bất Chấp Mọi Giá (1)

Tiết Giang quả nhiên không phải hạng người tầm thường! Người bình thường ai có thể nghĩ ra được mưu mô như vậy?

【Hắn làm ra chuyện gì, ta cũng không thấy ngạc nhiên... Quả nhiên, sau khi hắn vất vả nhờ Sở Vân Miểu cấp linh dược để đột phá Kim Đan, nhận ra mình cả đời này không thể kết Anh, và vĩnh viễn không vượt qua được Sở Vân Miểu, hắn bắt đầu lên kế hoạch đưa nàng vào chỗ chết.】

【Ai, ba năm sau, Sở trưởng lão ngã xuống, chắc chắn là do tên ăn bám đáng chết này hạ độc, dẫn đến mất nhiều thực lực, sau đó lại bị chính đệ tử của mình hãm hại đến chết. Thật sự là một cảnh giả vờ thương tâm, người nghe phải rơi lệ!】

Gì cơ?

Hóa ra, trong tương lai chính mình sẽ ngã xuống, và tất cả đều có liên quan đến hai người này?

Sở Vân Miểu nghiến chặt răng, tay nắm chặt chuôi kiếm.

Thế nhưng Thôi Thù lại lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, như đang âm thầm thở dài trong lòng.

【Thật đáng thương, đường đường là một tu sĩ Nguyên Anh lại chết một cách không minh bạch, thi thể và linh cốt đều bị Tiết Giang luyện hóa thành Linh Khí. Hắn còn ra ngoài khoe khoang rằng đó là món quà mà đạo lữ của hắn trước khi qua đời đã tự tay làm cho.】

【Rốt cuộc là hạng người nào mới có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy?】

Súc sinh! Thật là đồ súc sinh!

Kim gia lão tổ nhìn Tiết Giang, ánh mắt tràn đầy tức giận.

Lão vốn không phải người có tính kiên nhẫn, và lúc này, cơn giận đã lên đến đỉnh điểm. Lão từ bỏ bùa chú thường dùng, chỉ dùng sức mạnh cơ thể, tiến tới tung cho Tiết Giang một cước.

“A!!”

Tiết Giang không kịp đề phòng, đập đầu xuống đất.

Kim lão tổ còn không quên dùng giày đạp thêm một cái.

【Ai? Kim gia lão tổ sao lại bất ngờ ra tay đánh hắn? Chẳng lẽ là...】

Mọi người trong lòng đều căng thẳng.

“Suốt ngày rêи ɾỉ, kêu la làm người ta phiền lòng muốn chết.”

Kim lão tổ phản ứng cực nhanh, lại tung thêm một cước mạnh mẽ vào người Tiết Giang, khiến tiếng rên của hắn tắt nghẹn trong cổ họng.

【Tuyệt vời! Tên này đúng là đáng bị xử lý vật lý như vậy!】

Hô!

Bầu không khí căng thẳng lập tức dịu đi.

Chỉ là, Tiết Giang bị đá hai cước, mặt mày đẫm máu, ngước đầu lên đầy đau đớn.

“Vân Miểu, ngươi đừng nghe hắn nói bậy! Hắn đang vu khống ta đó! Ngươi làm sao có thể không tin ta chứ?”

Tiết Giang thấy việc cãi cọ với Thẩm Hành Giản chẳng đi đến đâu, liền chuyển hướng sang Sở Vân Miểu.

Hắn tiến lên vài bước, định kéo tay áo Sở Vân Miểu.

“Vân Miểu, ngàn vạn lần đừng để hắn làm hỏng tình cảm của chúng ta!”

Nhưng Sở Vân Miểu chẳng muốn nghe, nàng tránh né bàn tay của Tiết Giang.

Nhìn Thẩm Hành Giản và Tiết Giang la hét ầm ĩ, đổ lỗi cho nhau, nàng cảm thấy mệt mỏi.

Hóa ra, tình cảm nàng từng cho là chân thật, chỉ là vỏ bọc mà người này dựng lên vì lợi ích cá nhân.

Hóa ra, đồ đệ mà nàng dành hết tâm huyết để dạy dỗ, cuối cùng lại chính là kẻ gϊếŧ chết mình.

May thay, nhờ cơ duyên gặp được Thôi Thù.

Dù không rõ vì sao Thôi Thù biết những bí mật này, hay vì sao lại tiết lộ những chuyện liên quan đến tương lai.

Nhưng điều đó còn quan trọng gì nữa?

Từ những suy nghĩ của nàng ấy, có thể thấy Thôi Thù tuy có tu vi thấp, nhưng lại có tấm lòng ngay thẳng, còn lo lắng cho số phận người khác, thậm chí còn cân nhắc cách nào để nhắc nhở mà không lộ ra thân phận.

Nếu không nhờ Thôi Thù, có lẽ nàng đã bị hai người này lừa gạt, cuối cùng mất mạng mà không hay biết gì.

Nghĩ đến việc thi thể và linh cốt của mình bị người bên gối luyện hóa thành pháp khí, Sở Vân Miểu cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

Nàng âm thầm cảm ơn Thôi Thù, cả Kim gia lão tổ đã vội vàng tới giúp đỡ, đều nợ nàng ấy một ân tình lớn.

Đang khi nàng suy tư, bên kia Thôi Thù đã sốt ruột đến mức muốn phát điên.

【Không được tha thứ cho bọn họ! Bọn họ trong lòng đầy ý xấu! Nếu ngươi tha thứ, thì thật sự ngươi trở thành Bồ Tát sống mất!】

【Làm ơn, Sở trưởng lão, ngàn vạn lần đừng mềm lòng. Nếu lần này ngươi bỏ qua, bọn họ nhất định sẽ không thay đổi, và cuối cùng người chịu khổ vẫn là ngươi đó!】

【Nếu không phải lúc này ta không thể mở miệng, ta nhất định sẽ khuyên Sở trưởng lão cẩn thận!】