Nghe đến đó, Sở Vân Miểu cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Không uổng công nàng muốn dẫn Thôi Thù về Chính Nhất Tông. Với tâm tính này, nếu tìm được danh sư chỉ điểm, chưa biết chừng thực lực của Thôi Thù có thể phát triển, tiên lộ của nàng có thể còn đi xa hơn nữa...
Nhưng Tiết Giang, cái tên này nghe quen quen nhỉ?Sở Vân Miểu vừa mới thả lỏng, lập tức lại căng thẳng.
Những người xung quanh vừa rời ánh mắt đi, giờ lại lặng lẽ quay lại, căng tai chờ đợi Thôi Thù nói tiếp.
Quen tai?
Theo như hiểu biết của Thôi Thù, nếu một người bị nàng nhận ra, thì thường không phải là chuyện tốt.
Chẳng lẽ Tiết Giang cũng đã làm điều gì đê hèn như Thẩm Hành Giản?
Trong lòng nàng nửa mong chờ Thôi Thù nói ra sự thật, nửa lại hy vọng chuyện mất mặt này đừng để nhiều người biết.
...
Thôi Thù tuy đã đọc nguyên tác, nhưng chỉ mới đọc đến vài trăm chương đầu. Có vài chi tiết chưa được khai thác sâu, nàng chỉ nhớ qua loa cái tên, còn nội dung cụ thể thì phải tra cứu thêm.
Tuy nhiên, một cái tên đủ để khiến nàng lưu ý giữa câu chuyện dày đặc, chắc chắn không phải kẻ tầm thường, rất có thể là đối thủ của Thẩm Hành Giản.
【Ta vẫn chưa gặp Tiết Giang, ta có thể tìm hiểu về ông ấy không?】
【Từ từ? Gì chứ? Tiết Giang và Thẩm Hành Giản có liên hệ? Chẳng lẽ việc bái sư của Thẩm Hành Giản thực sự có uẩn khúc?】
Cái gì?
Chẳng lẽ đúng như nàng nghĩ, đạo lữ của nàng cũng là một tên đê tiện sao?
Sở Vân Miểu tuy ngoài mặt không tỏ vẻ, nhưng hô hấp đã nặng thêm vài phần. Trong lòng nàng không ngừng lật lại mọi chuyện về Tiết Giang và Thẩm Hành Giản.
Đúng là, Tiết Giang bao nhiêu năm nay chưa từng giới thiệu ai cho nàng. Nhưng vì lý do gì?
Lúc này, Thẩm Hành Giản đã từ từ bò dậy, sửa sang lại y phục, khuôn mặt tỏ vẻ sầu thảm:
“Nếu sư phụ muốn, có thể gọi Tiết tiền bối tới hỏi. Đồ nhi nói hoàn toàn là sự thật!”【Ách! Trời ơi, Sở trưởng lão đừng để hắn lừa! Thì ra hắn dám nhắc đến Tiết Giang là vì như thế này! Quá kí©h thí©ɧ!】
Kí©h thí©ɧ cái gì?!
Ngươi nói tiếp đi chứ!
Trong lòng Sở Vân Miểu giờ đã hiểu được phần nào tâm trạng của Kim Bách Vạn khi nãy.
Ngoài mặt nàng giả vờ suy tư, nhưng thật ra đã quên bẵng Thẩm Hành Giản, chỉ chăm chú nhìn Thôi Thù, mong đợi một kết luận.
Dù là rút đầu hay rụt cổ, cứ đâm lao thì phải theo lao thôi, hoặc nhanh chóng trốn đi cũng được!
【A a a a, ta không thể tin nổi mắt mình!】
【Ta thật ngây thơ! Ban đầu ta cứ tưởng Thẩm Hành Giản vội vã từ hôn là do thông đồng với muội muội ta, nhưng không ngờ, hắn còn thông đồng cả đạo lữ của sư phụ mình, dựa vào ông ta để thăng tiến!!】
【Trời đất ơi!! Ngươi còn dám để hắn giới thiệu ngươi cho sư phụ nữa ư? A???】
Rắc.
Tảng đá dưới chân Sở Vân Miểu dường như cũng phản chiếu tâm trạng của nàng, vỡ tan thành từng mảnh.