Chương 11: Tiểu đồ đệ 5

50.

Điệp Chi Lan nhìn Mạnh Huy hồi lâu. Khóa mắt nàng hơi ửng đỏ. Hóa ra sự thật bấy lâu nay là thế này. Lần đó nghe tên sư huynh kia nói Mạnh Huy chạy. Lại nghe đại sư huynh nói bị thương nặng. Nên nàng đã nghĩ Mạnh Huy bỏ chạy vì trước đó bị thương.

Nhưng hóa ra...

Mạnh Huy lại còn... Hút sạch độc tố cho nàng. Còn ngốc tới nỗi nuốt luôn. Bảo sao lúc đó nàng ngại ngùng hỏi tên sư huynh về độc thì hắn tỏ ra không biết. Nàng còn nghĩ hắn ngại không nói vì... Độc đó ở đùi nàng mà.

Điệp Chi Lan đỏ mặt. Tay nắm chặt bình đan dược bước tới gần ba người Mạnh Huy. Chỉ khẽ gọi:

"Mạnh... Mạnh Huy ca ca."

Mạnh Huy: "..."

Hạ Chi Vũ: "..."

Triệu Lâm: "..."

Bầu không khí trùng xuống. Triệu Lâm hiểu ý kéo tiểu sư đệ ra ngoài. Nhường lại không gian riêng cho họ. Còn nhiệt tình đánh mắt nói với Điệp Chi Lan: "Nhờ Điệp cô nương giúp sư huynh ta băng bó vết thương.". Sau đó lại hào hứng lôi kéo sư đệ và các sư muội Điệp Chi Lan rời đi.

Điệp Chi Lan bước tới. Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Mạnh Huy. Tay run run tiếp tục băng bó vết thương cho y.

"Điệp... Điệp muội muội. Ta..."

"Huynh... Không cần nói. Mọi chuyện là do chúng ta hiểu lầm huynh. Thật xin lỗi."- Điệp Chi Lan mím môi.- "Bọn ta... Thậm chí còn không cho huynh nói. Nếu không phải sư đệ huynh... Thì chắc bọn ta sẽ mãi không bao giờ biết."

Giọng nàng run run. Khóe mắt cũng dần có lệ. Nguyên lai nàng đã hiểu lầm người này rất lâu. Lại còn tỏ ra chán ghét người ta. Mà hoàn toàn không biết người này từng vì cứu mình mà suýt mất mạng. Thậm chí dù bị Điệp Chi Lan dùng thái độ chán ghét đối đãi, nhưng Mạnh Huy vẫn ngốc nghếch dùng chân thành đối đãi nàng.

Mạnh Huy bình thường sôi nổi nhiệt huyết hay nói hay cười. Nhưng đối diện với người thương, lại thấy người ta đang rưng rưng suýt khóc. Nhất thời thấy không đau nữa, cũng lúng túng không thôi. Không biết lấy đâu ra bản lĩnh. Mạnh Huy khẽ cúi đầu hôn trán Điệp Chi Lan một cái, đưa tay lên nhẹ nhàng chùi khóe mắt nàng một cái.

"Đừng khóc..."

...

Mà bên này Triệu Lâm đang vui vẻ vì bản thân mình đã thành công cùng tiểu sư đệ làm nguyệt lão. Triệu Lâm hào hứng vỗ má sư đệ dụ dỗ: "Đi thôi. Để sư huynh và sư tẩu ở riêng đi. Ta và đệ đi cạo đầu chó. Sau đó dẫn đệ đi săn ma thú. Chịu không?"

Hạ Chi Vũ nghe thấy. Hai mắt sáng lên. Cả hai nhất thời không hẹn mà gặp đồng loạt đưa mắt nhìn về một đệ tử của Thanh Tâm môn. Nụ cười trên môi không ngừng cong lên. Nhưng lại khiến kẻ kia ớn lạnh không ngừng.

Sau đó mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường. Tình đoàn kết tương trợ giữa môn đồ hai tông môn lại thêm hoà hợp. Nhưng vẫn nhìn ra sự khác biệt nhé. Tỉ như. Mạnh Huy rõ ràng bên má có in dấu tay năm ngón nhưng miệng vẫn cười rạng rỡ. Còn Điệp cô nương nào đó. Hai má đỏ bừng bừng, trên tóc nàng xuất hiện một sợi dây cột tóc là lạ.

Nhưng ấn tượng nhất là Thanh Tâm môn xuất hiện một đệ tử đầu trọc! Tác phẩm của hai đệ tử Thiên Sơn môn đó!