Hạ Chi Vũ 25 tuổi, là một nhân viên văn phòng làm công ăn lương. Xui xẻo bước hụt chân ngã từ cầu thang xuống chết.
Khi tỉnh lại phát hiện mình đã trọng sinh vào một người cũng tên Hạ Chi Vũ, 10 tuổi. Là ấu tử của một phú hào thiện lương.
Ồ! Hạ Chi Vũ phát hiện mình không chỉ trọng sinh mà còn xuyên không. Nhưng xuyên vào đâu thì y không biết.
Tuy hơi hoang mang nhưng Hạ Chi Vũ cảm thấy cuộc sống này không tệ. Phụ thân nguyên chủ rất tốt với y.
Bất quá thời gian đầu Hạ Chi Vũ khá chật vật để làm quen với môi trường xuyên không và học chữ.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!
Vốn tưởng sẽ cứ thế ăn no chờ chết thì vào năm nguyên chủ 12 tuổi, một vị huynh đài anh tuấn tiêu sái xuất hiện tự xưng là huynh trưởng hỏi y: "Muốn đi thi hay đi tu?"
Hạ Chi Vũ thân là người hiện đại, từng trải qua 12 năm đèn sách, thêm 5 năm đại học, sớm đã thấu hiểu cõi đời, không ngần ngại đáp ngay: "Đi tu."
Vị huynh đài kia gật đầu, kéo Hạ Chi Vũ vác hành lí từ biệt phụ thân. Sau đó đưa Hạ Chi Vũ tới cửa lớn của một tông môn.
Hạ Chi Vũ thấy chỗ y sắp đi tu có nhiều nam thanh nữ tú. Ai da còn cả cả mấy tiểu cô nương tóc dài. Y tặc lưỡi, đi tu cạo đầu sẽ tiếc lắm.
Hạ Chi Vũ chưa kịp cảm thán thì vị huynh đài kiêm huynh trưởng đã không nương chân đá y lăn xuống rồi phủi tay áo rời đi.
Mà hắn cũng không nói cho Hạ Chi Vũ biết đi tu ở đây là tu tiên.
“Ồ. Hóa ra đi tu ở đây là tu tiên nhal” Hạ Chi Vũ mừng thầm, không phải cạo trọc đầu.
“Tu gì cũng được miễn đừng đi thi.” Nhưng Hạ Chi Vũ bắt đầu hoang mang. “Tu tiên là tu như thế nào?”
Hạ Chi Vũ nhanh chóng làm quen với vị huynh đệ bên cạnh hỏi thăm một chút.
Ồ hóa ra thế giới này là tu chân giới.
Chỗ y đứng là Thiên Sơn môn, một trong tứ đại tông môn ngự trị tu chân giới. Ba tông môn còn lại là Tử Sinh môn, Thanh Tâm môn và Địa Linh môn. Ngoài tứ đại tông môn ra còn có rất nhiều các môn phái nhỏ lẻ khác.
Hạ Chi Vũ nhìn cửa đại môn mà giật giật khóe mắt: “Huynh trưởng à huynh đề cao ta quá rồi.”
Hạ Chi Vũ vốn là một người bình thường, tư chất cũng bình thường nốt, nhìn trước ngó sau thế nào cũng đều thấy bình thường, chỉ có cái mặt nhìn tàm tạm. Cũng là một tiểu hài tử nộn nộn đáng yêu. Nhưng cái này căn bản không xài được.
Nhìn đoàn người lũ lượt xếp hàng vào đại môn ghi danh để tham gia tuyển chọn vào Thiên Sơn môn mà Hạ Chi Vũ thầm tặc lưỡi: "Giờ quay về có được không?". Y không có cửa vào đâu.
Nhưng khổ nỗi y mù đường. Muốn về cũng không về được. Lại sợ về thì bị bắt đi thi. Không! Hạ Chi Vũ thà cạo đầu đi tu chứ không muốn đi thi.
Thôi kệ tới đâu tính tới đó đi!