Chương 47

Trên bục giảng, giáo viên vẫn đang kiên nhẫn giảng giải đề tài cho học sinh, Lâm Mộc Nhuận để cây bút trong tay xuống, dùng hai tay gõ chữ hỏi: "Không phải cậu ấy thường xuyên đến quán cà phê gần tiệm đàn piano Tinh Nguyệt sao?"

“Nó cũng không thường xuyên tới đó.” Cao Viễn đáp: “Chỉ trong kỳ nghỉ hè cuối năm thứ nhất trung học, nó mới đến quán cà phê đó để xin thẻ thành viên.”

“Cậu muốn tặng cà phê cho nó sao?” Cao Viễn lại gửi thêm một tin nhắn mới.

"Kế hoạch ban đầu vốn là như vậy." Lâm Mộc Nhuận đáp: "Nếu cậu ấy không thích, tôi cũng sẽ không tặng nữa."

"Muốn tặng cũng không sao, thỉnh thoảng nó vẫn uống." Cao Viễn nói.

Lúc này giáo viên trên bục đã giải thích xong câu hỏi, các học sinh cảm ơn rồi trở về chỗ ngồi với giấy nháp và vở bài tập. Lâm Mộc Nhuận cúi đầu, nhanh chóng trả lời: “Được, cảm ơn.” Nói xong, cậu nhét điện thoại trở lại bàn học.

Sau khi đặt điện thoại di động xuống, Lâm Mộc Nhuận dùng thời gian tự học buổi tối để viết lại tất cả những ghi chú đã bỏ lỡ trong hai ngày qua, trước khi tan học, Dư Thiến Di ngồi ở hàng sau vỗ nhẹ vào lưng cậu, thấp giọng nhắc nhở: "Đừng quên đàn anh còn ở quán trà sữa chờ cậu."

Lâm Mộc Nhuận gật đầu và trả lại cuốn sổ cho Chu Hiên.

Đúng như Tư Bân dự liệu, buổi tối tự học kết thúc, mưa vẫn chưa tạnh, Lâm Mộc Nhuận nhìn bầu trời, cầm ô đi ra khỏi trường.

Mưa đã tạnh, nhưng sau một trận mưa mùa đông, nhiệt độ lại giảm mạnh, mặc dù mặc áo khoác mùa đông và khăn quàng cổ nhưng Lâm Mộc Nhuận vẫn tái nhợt vì lạnh.

Vì trời mưa nên quán trà sữa buôn bán không được như mọi khi, Lâm Mộc Nhuận vừa đến cửa quán đã nhìn thấy Bối Phàm đang ngồi trong góc.

Bối Phàm đang quay mặt ra cửa quán trà sữa, nhìn thấy cậu đi tới liền mỉm cười chào hỏi: "Em tới rồi à?"

Lâm Mộc Nhuận cất ô đi vào cửa hàng.

"Cơ thể cảm thấy tốt hơn chưa?" Bối Phàm quan tâm hỏi.

Lâm Mộc Nhuận đáp: “Tốt hơn nhiều rồi.”

Lâm Mộc Nhuận không nhìn thấy Ngô Sở Sở nên hỏi Bối Phàm: “Đàn chị không có ở đây sao?”

"Cô ấy vốn muốn đến cùng nhau." Bối Phàm kéo ghế ra hiệu cho Lâm Mộc Nhuận ngồi xuống.

“Nhưng thời tiết quá lạnh, lại lo lắng con ở nhà một mình nên ôm con ở nhà.” Bối Phàm nói xong liền đẩy thực đơn cho Lâm Mộc Nhuận và hỏi: “Em muốn ăn gì? Anh sẽ thay đàn chị của em mời khách. "

Lâm Mộc Nhuận lắc đầu nói: "Cám ơn đàn anh, nhưng tôi còn đang uống thuốc, không thể uống trà sữa."

Bối Phàm gật đầu và cũng không khách sáo nữa.

“Đàn chị của em trước đó đi ngang qua hiệu sách, thấy những bài tập này rất hay nên nhờ anh mua cho em.” Gã lấy ra mấy cuốn bài tập từ trong ba lo và đưa cho Lâm Mộc Nhuận.

Lâm Mộc Nhuận cầm lấy bộ bài tập, phát hiện mình đã làm hết những bài tập này.

“Cảm ơn.” Lâm Mộc Nhuận cất bài tập, nói: “Cảm ơn đàn chị luôn nhớ tới tôi.”“Chắc là vậy.” Bối Phàm nói: “Sở Sở nói rằng nếu không có em, cô ấy sẽ không có ai để nói chuyện khi khó chịu nhất.”

Lâm Mộc Nhuận lễ phép nói: “Tôi cũng không giúp được gì nhiều.”

Bối Phàm mỉm cười, "Đôi khi, nỗ lực nhỏ bé của em lại mang lại lợi ích to lớn cho người khác."

Cái này có chút quá tâng bốc, Lâm Mộc Nhuận sửng sốt, không hiểu Bối Phàm vì cái gì lại muốn tâng bốc mình, sau đó cậu liền lắc đầu nói: "Đàn anh, anh quá lời rồi."

Lúc này, điện thoại di động của Bối Phàm reo lên, gã lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn ID người gọi, nói với Lâm Mộc Nhuận: “Xin lỗi, anh nghe điện thoại một chút.”

Lâm Mộc Nhuận gật đầu: “Anh cứ tự nhiên.”

Bối Phàm đứng dậy và bước ra khỏi cửa hàng.

Lâm Mộc Nhuận không biết khi nào Bối Phàm mới trở lại, liền lấy ra một cuốn sách bắt đầu đọc.

Bối Phàm gọi điện rất lâu, Lâm Mộc Nhuận giải được hai đề khó thì gã mới trở lại.

“Thật xin lỗi, ở công ty xảy ra chuyện, anh phải về tăng ca." Gã thu dọn đồ đạc nói.

Lâm Mộc Nhuận lễ phép đáp: “Đàn anh đi thong thả.”

Bối Phàm thanh toán hóa đơn, sau đó mở WeChat và nói với Lâm Mộc Nhuận: "Nếu em không phiền, thì thêm bạn với anh nhé. Luôn nhờ bạn học truyền lời đến em thì không quá tiện."

Lâm Mộc Nhuận nói "Được", mở WeChat và quét mã QR của Bối Phàm.

Sau khi Bối Phàm kết bạn xong, gã nhét điện thoại vào túi áo khoác và nói: "Anh phải đi ngay bây giờ. Trời lạnh rồi, em nên quay lại trường sớm đi."

"Được rồi, tạm biệt đàn anh." Lâm Mộc Nhuận đứng dậy nói.

Bối Phàm mỉm cười với Lâm Mộc Nhuận, trước khi rời đi, hắn không quên nói: "Nếu có thắc mắc gì, em hãy liên hệ với anh qua WeChat."

Lâm Mộc Nhuận gật đầu, đứng trước cửa hàng nhìn gã lái xe rời đi, cuối cùng cậu cầm bài tập trở lại trường học.