Chương 5

Đêm đó, Triệu Hạo viết một bài viết dài, đăng trên mạng xã hội.

Ở trong bài viết dài, Triệu Hạo đã miêu tả một cách sinh động cách một cô gái hám tiền đóng giả con gái nhà họ Thẩm để lừa gạt sự ưu ái của những người xung quanh.

Về việc bản thân hắn muốn dựa vào cô gái giàu có này để được thăng chức nhưng lại bị lừa, anh ta cũng không nhắc đến một chữ nào.

Thẩm Miên Miên muốn phản kích, cô ta ở trên mạng có ý đối chất với Triệu Hạo, nhưng Triệu Hạo chiếm ưu thế hơn trước, cho dù Thẩm Miên Miên có chỉ trích Triệu Hạo cũng không phải người tốt như thế nào, thì cư dân mạng cũng chỉ cảm thấy đây là do Thẩm Miên Miên sau khi bị bại lộ muốn cắn ngược lại một cái.

Tôi thấy Thẩm Miên Miên bị cư dân mạng mắng đến mức bật khóc, lại nhìn bộ dạng ra vẻ chính nghĩa chính trực của bạn học Triệu Hạo, trong lòng thở dài một cái.

Haizz, sức chiến đấu yếu thật.

Dạy dỗ trai đểu, vẫn phải dựa vào bản thân tự ra tay.

Tôi gửi tin nhắn Wechat cho Triệu Hạo: "Tối nay có rảnh không, ra ngoài tâm sự?"

09

Nhờ khả năng diễn xuất trước đây, trong lòng Triệu Hạo tôi vẫn luôn là người yêu cũ khó thể quên, một mình tiêu hóa nỗi buồn sau khi chia tay.

Lần đau lòng này với Thẩm Miên Miên, Triệu Hạo có lẽ cũng đang tính toán tìm lối thoát cho mình, bây giờ tôi gửi tin nhắn, thì quả thật giống như vừa chuẩn bị ngủ đã đưa cho anh ta một cái gối, sao có đạo lý hắn không ra được?

Hai chúng tôi ngồi trên chiếc ghế dài, tôi nói với anh ta, nhà đã xem xong rồi, nhà tôi vẫn sẵn sàng trả toàn bộ số tiền, nhưng chuyện lúc trước tôi phải hỏi cho rõ ràng.

“Anh có từng yêu Thẩm Miên Miên bao giờ chưa?”

Triệu Hạo bắt được cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng bày tỏ lòng trung thành:

“Không có, một ngày cũng không có.”

“Vậy tại sao anh lại đi cùng cô ta?” Tôi hỏi. “Bởi vì cô ta nói dối với anh rằng cô ta là con gái nhà họ Thẩm?” Triệu Hạo vẫn đang tìm lý do tốt nhất, tôi căn bản không cho anh ta thời gian suy nghĩ:

“Em biết sự thật là gì, đừng lừa em, nếu không em không thể kết hôn với anh được.”

Triệu Hạo đã rất cố gắng để có thể đứng tên trong căn nhà, nên cũng đành liều mạng.

Hắn bắt đầu khóc lóc kể lể tố khổ, Thẩm Miên Miên đã nói dối hắn ta thế nào, lại làm sao hắn bị ám ảnh tin nó đến thế.

“Xin lỗi Dao Dao, em biết thành tích của anh, bình thường rất khó để tìm được công việc phù hợp, anh cũng muốn nỗ lực làm việc trước đã, mới có thể cưới em một cách hoàn hảo được, mang lại cho em hạnh phúc…”

Tôi vội vàng nói mấy câu để đối phó với Triệu Hạo, sau đó về nhà đăng đoạn ghi âm lên mạng.

OK, bản thân Triệu Hạo nên phải gánh chịu hành vi bạo lực mạng do chính tay mình gây ra.

10.

Lễ tốt nghiệp sắp đến, Thẩm Miêu Miêu đã trở thành người c/h/ế/t trong xã hội, dù đi đến đến đâu cũng bị chỉ trích.

“Này, đó chính là người giả làm con gái của tổng giám đốc Thẩm.’’

“Còn cướp bạn trai của bạn cùng phòng.”

Mà Triệu Hạo cũng không khá hơn là bao nhiêu, danh tiếng cẵn bã hám tiền của hắn coi như là cái ngõ cụt rồi, cả nhà hắn đều hận tôi.

Mẹ hắn ta khóc lóc kể khổ với Triệu Hạo:

“Đã nói con gái quá mạnh mẽ thì sẽ khó khống chế mà, quả nhiên, cô ta hại con rồi!”

Thậm chí mẹ hắn còn dẫn hai người đến trước cửa ký túc xá của tôi, cố gắng ném sơn lên cửa phòng tôi.

Kết quả là bị một bạn cùng lớp đi ngang qua bắt tại chỗ, báo cảnh sát, bởi vì phá hoại tài sản công nên bị yêu cầu bồi thường với giam giữ.

Triệu Hạo hận tôi, trước ngày tốt nghiệp hắn đến trước mặt tôi.

Ngay lập tức một bạn cùng lớp đứng giữa cảnh giác đề phòng hắn bất ngờ lao tới làm tôi bị thương.

Triệu Hạo càng tức giận hơn.

“Tại sao? Tại sao mấy người đều giúp đỡ cô ta?” Hắn nhìn cậu nam sinh đứng gần mình nhất: “Cô ta đã mang lại lợi ích gì cho mấy người?”

Cậu nam sinh im lặng hai giây.

“Anh em, bởi vì tôi là người có quan niệm đạo đức bình thường.”

Các bạn trong lớp nhìn tôi, tôi gật đầu.

Đây là cao trào cuối cùng, mọi người tập trung xung quanh Triệu Hạo, bật điện thoại lên.

Cùng nhau lấy bức ảnh đó ra.

Đó là bức ảnh selfie mà Triệu Hạo gửi cho Thẩm Miên Miên.

“Cô…Cô nhìn trộm điện thoại của tôi?” Triệu Hạo sửng sốt: “Hay là nhìn lén điện thoại của Thẩm Miên Miên?”

“Hôm đó tôi đang biểu diễn trong đoàn kịch thì máy tính bị hỏng, tôi trở về ký túc xá, chỉ có máy tính của Thẩm Miêu Miêu ở trên bàn.” Tôi nhẹ nhàng nói: “Chuyện này là tôi không đúng.”

Toàn thân Triệu Hạo bắt đầu run lên.

“Nhưng tôi không hối hận, vì nếu không như vậy, tôi không biết mình sẽ khờ khạo gì trong bao lâu.”

“Khi anh gửi bức ảnh này cho Thẩm Miên Miên, chúng tôi đều nhìn thấy.”

Triệu Hạo không thể tin nhìn tôi: “Cho nên cô đã biết từ lâu rồi…”

Hắn tức giận, mặc kệ sự cản trở của mấy bạn nam lao thẳng về phía tôi: “Mẹ nó cô coi tôi như con khỉ mà trêu đùa!”

Hắn bị một số người vạm vỡ mặc áo đen chặn lại, Triệu Hạo tức giận đấm vào mặt người đàn ông.

…Cứu mạng, tại sao hắn lại tấn công một vệ sĩ chuyên nghiệp vậy.

Người vệ sĩ vững vàng né qua anh ta, rồi đấm vào bụng Triệu Hạo khiến anh ta nằm xuống.

Một người đàn ông giản dị bước xuống xe, mặc áo sơ mi kẻ sọc, đội mũ bóng chày đi đến bên cạnh tôi.

“Có chuyện gì vậy con gái?”

Triệu Hạo mở to mắt.

Người đàn ông này không còn mặc áo vest, nhưng Triệu Hạo vẫn nhận ra ông ấy.

Tổng giám đốc Thẩm.

Khi chúng tôi mới bắt đầu hẹn hò, Triệu Hạo có hỏi tôi về công việc của bố mẹ tôi.

Lúc đó tôi nói với anh ta bố tôi là lập trình viên.

Tôi không hề lừa dối Triệu Hạo, quả thật lão Thẩm là một lập trình viên, ông ấy cùng một số anh em lập trình viên khác bắt đầu kinh doanh và dành hơn mười năm để đưa công ty ra mắt.

Đó là công lao của ông ấy, không phải của tôi

“Tại sao…tại sao cô không nói cho tôi…”

Triệu Hạo đau đớn nằm trên đất, nhìn tôi.

Có gì tốt để nói chứ?

Tôi, Thẩm Dao, sau khi lột bỏ thân phận con gái của tổng giám Thẩm, vẫn là một trong mười sinh viên xuất sắc nhất chuyên ngành, trụ cột của đoàn kịch trường, đồng thời là một người bạn tốt đáng được mọi người anh chị em tin tưởng giúp đỡ.

Vậy là đủ rồi.

Tôi nắm tay lão Thẩm, lên chiếc xe công vụ màu đen trầm lặng rồi lặng lẽ rời đi.

11.

Nếu anh quen lại tôi, tôi vẫn sẽ nói với anh, tôi chỉ là Thẩm Dao.

Thẩm Dao nhiệt huyết, dũng cảm, chân thành với những người chân thành, không hề thương xót cho những kẻ lừa dối.

Tôi hy vọng anh sẽ yêu tôi như chính con người tôi, nếu không, đừng miễn cưỡng.

Vì tôi vẫn là tôi.

【 xong 】