Chương 45

“Thời điểm ngài không ở đây bên Chung tướng quân xảy ra chút sự cố.”

Du Thiên Linh thu hồi tầm mắt đang nhìn xung quanh Lễ Bộ của mình, quay đầu nhìn về phía Trần Nhượng, suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ tới Chung tướng quân trong miệng hắn là Chung Lâm: “Chung Lâm xảy ra chuyện gì?”

“Là thế này, hai ngày trước , có ba cung nhân trộm đồ vật trong cung mang ra ngoài bán đầu cơ trục lợi, sắp ra tới cửa cung, thì bị Chung tướng quân phát hiện, ra lệnh kéo xuống dưới đánh chết.”

Du Thiên Linh nghe vậy gật đầu, bước chân chuyển về hướng Cần Chính Điện, vừa đi vừa nói: “Lập công là chuyện tốt , làm sao vậy? Chẳng lẽ bọn đạo chích dám trộm đồ vật trong cung mang ra ngoài bán lấy tiền, còn không thể đánh chết răn đe sao? Việc này nói nhỏ cũng không phải việc nhỏ, hôm nay trộm đồ vật, ngày mai dám trộm ngọc tỷ.”

Trần Nhượng lắc đầu: “Không phải chuyện này. Chung tướng quân hạ lệnh phạt tất cả các thị vệ canh giữ đêm đó, mỗi người 50 đại bản.”

Du Thiên Linh nghe xong dừng bước, nhíu mày nói: “50 đại bản là nhiều sao? Lơ là nhiệm vụ, đánh như vậy còn là ít.”

Trần Nhượng lại tiếp tục nói: “50 đại bản không quá nhiều , nhưng Chung tướng quân lại tự mình nhìn chằm chằm, nhẹ một chút cũng không được, về sau mỗi một gậy hạ xuống đều thấy máu, trưởng thị vệ đang sống sờ sờ bị đánh chết.”

Du Thiên Linh nhướng đầu mày: “Người trong Vũ Lâm Vệ lại không chịu nổi 50 đại bản? Thị vệ trưởng là ai ? quân doanh nào huấn luyện?”

“Sự tình bị rắc rối ở chỗ này, thị vệ bình thường bị ăn đánh, nát mông nằm một tháng thì tốt rồi. Nhưng người nọ lại có quan hệ họ hàng với Lưu Thừa tướng, cũng dựa vào tầng quan hệ này mới được lên làm trưởng thị vệ, không có thể lực, Chung tướng quân lại phạt nặng, thời điểm đánh đã nhìn ra người sắp không được rồi, Hồng công công còn cầu tình giúp, nhưng Chung tướng quân không đồng ý, nghiêm túc đánh đủ 50 gậy, một gậy cũng không thể thiếu, kết quả đánh xong còn chưa kịp nâng người đến Thái Y Viện đã tắt thở, thời điểm Lưu Thừa tướng đuổi tới cung, nhìn thấy thi thể thì nổi bão tại chỗ, cáo trạng với bệ hạ, bệ hạ vì trấn an Lưu Thừa tướng nên tạm thời thu hồi chức vị của Chung tướng quân.”

Du Thiên Linh sờ cằm, hỏi: “Có quan hệ gì với Lưu Tiếp?”

Trần Nhượng có chút mặt ủ mày ê: “Là con rể, tuy là thứ nữ, nhưng cũng là người của phủ Thừa tướng. Hai ngày nay Lưu Thừa tướng đều dâng sổ con, trong triều một số đại thần cũng dâng sổ con, nói Chung tướng quân thăng quan quá nhanh, hữu danh vô thực, khó gánh vác được trọng trách, yêu cầu bệ hạ suy nghĩ lại.”

Du Thiên Linh nghe xong , ngược lại cười ha hả, vỗ tay nói: “Chung Lâm này, thật đúng là một thanh gươm sắc, làm rất tốt!” Nói xong nàng ngoắc ngón tay với Trần Nhượng, “Tra đi, ngày đó là ai cầu tình cho tên trưởng thị vệ kia, và ai là người báo tin cho Lưu Tiếp, trong triều có những đại thần nào buộc tội Chung Lâm, đặc biệt là võ quan.”

Lúc trước nàng quyết định đề bạt Chung Lâm, chính là nhìn trúng tính cách thiết diện vô tư (hiểu nôm na là làm theo kỷ cương không nể nang thế lực nào cả ) này của Chung Lâm, ngày xưa ngay cả đồng liêu, hắn cũng không sợ đắc tội, lại đứng một bên thêm củi thêm lửa, càng miễn bàn đến người khác, hiện giờ vừa mới thăng chức không lâu đã thay nàng lập công, đúng là tiểu tử tốt, nàng đang lo không tìm thấy cơ hội thu thập đám người Lưu Tiếp đấy.

Chờ Du Thiên Linh gặp Du Bá Thiên, gọn gàng dứt khoát nói: “Cha, phục chức cho Chung Lâm đi.”

Du Bá Thiên có chút khó xử: “Khuê nữ , chuyện này có chút khó, bên kia, Lưu Tiếp không buông tha, nếu làm như vậy, bức hắn nóng nảy, sợ là không tốt. Chó nóng nảy lên còn có thể nhảy tường đấy.”

Du Thiên Linh mắng một tiếng: “Cha, hôm nay ngài dung túng ông ta, ngày sau ông ta sẽ hủy đi tường thành của ngài! Nữ nhi của Lưu gia hắn không lo không gả được, nhưng hắn lại cắn chặt không tha, hắn chỉ muốn làm kinh sợ những quần thần đang hướng về phía ngài, Chung Lâm là tướng quân ngài mới phong thưởng, chấp pháp theo lẽ công bằng nhưng lại bị mất chức, chỉ vì đánh chết con rể của Lưu Tiếp, ngài sao có thể trông cậy vào những đại thần đó thành thật kiên định đứng về ngài? Sớm muộn gì bọn họ cũng đứng về phía Lưu Tiếp.”



Du Bá Thiên biết đạo lý này, nhưng nếu Lưu Tiếp dễ đối phó thì cũng thôi, mấu chốt chính là Lưu Tiếp rất khó đối phó , mồm mép lại nhanh nhẹn , đen cũng có thể bị ông ta nói thành trắng.

“Nhưng nếu không thuận theo ý Lưu Tiếp, ngày mai lâm triều kiểu gì cũng nháo ra chuyện xấu.”

Du Thiên Linh tự tin nói: “Cái này thì ngài cứ yên tâm, con sẽ chịu trách nhiệm đe dọa hắn. Trong việc này ai hung hăng hơn người đó chiếm lý, huống chi Chung Lâm chỉ theo lẽ công bằng mà chấp pháp, mấy lời nói khó nghe, con sẽ nói thay ngài.”

Du Bá Thiên đối với khuê nữ, cơ bản chính là mù quáng nghe theo, vừa nghe thấy thế liền vỗ đùi nói: “Được, nghe lời khuê nữ của ta!”

Nghĩ đến ngày mai có thể ném sắc mặt cho Lưu Tiếp, Du Thiên Linh liền thần thanh khí sảng (sảng khoái), tiếp theo nàng bẩm báo với cha về chuyện bên Lũng Tây, sau đó vỗ mông chạy lấy người.

Khuê nữ vừa quay trở về, Du Bá Thiên liền cảm thấy kiên định hơn rất nhiều, đương nhiên luyến tiếc thả nàng đi rồi, ông giữ nàng lại nói: “Khuê nữ, ở lại trong cung ăn bữa cơm, nương con rất nhớ con đấy.”

Nương nàng mới không nhớ nàng đâu, nương nàng căn bản không phải người đa sầu đa cảm.

Du Thiên Linh xua tay: “Thôi bỏ đi, ngày mai con sẽ qua đây, con cùng Hoài Kim tiểu biệt thắng tân hôn, làm gì có thới gian đoàn tụ với cha, ngài gọi mấy ca ca của con tới đi.” Nói xong liền xoay người xải bước rời đi.

Ở phía sau, vẻ mặt của Du Bá Thiên như đưa đám: đúng là có phu quân, thì quên cha!

*

Thời điểm Du Thiên Linh đến Lễ Bộ, đúng lúc Thời Hoài Kim kết thúc công việc, quan viên Lễ Bộ đi ra ngoài, nàng đi vài bước qua : “Dừng bước! Dừng bước! Đều dừng bước!” Dứt lời vẫy tay về phía Trần Nhượng, Trần Nhượng dẫn theo mấy cận vệ khoác áo giáp binh lính tới đây.

Mấy người trong Lễ Bộ nhìn tình thế này, trong lòng đều có chút run sợ, mấy ngày nay bọn họ đối xử với Phò mã rất khách khí mà, bọn họ không phạm tội nha?

Mọi người đoán mò trong lòng , Du Thiên Linh cười khanh khách nói: “Mỗi người cầm ít đặc sản Lũng Tây, mang về nếm thử.” Nói chưa hết lời thì trong tay mỗi quan viên ở Lễ Bộ đã nhiều hơn một cái hộp, tất cả mọi người đều mang một bộ dáng thụ sủng nhược kinh nhìn Du Thiên Linh.

Du Thiên Linh không nói thêm nữa, vẫy tay về phía Thời Hoài Kim: “Đi, hồi phủ.”

Thời Hoài Kim thật sự không nghĩ nàng còn giúp hắn chuẩn bị lễ vật cho mọi người ở Lễ Bộ, trong lòng có chút hồ nghi, nhưng càng nhiều hơn là vui sướиɠ: “Đã trở lại sao, ta còn tưởng hôm nay nàng vẫn không kịp trở về, nên sốt ruột nhờ người truyền tin cho nàng.”



Du Thiên Linh khoác cánh tay hắn: “Bên Lũng Tây việc nhiều, chậm trễ.” Nàng ném cho hắn một cái mị nhãn, cong môi hỏi, “Nhớ ta không?”

Thời Hoài Kim không đáp, hắn nắm lấy tay nàng, mười ngón tay giao nhau, bên môi là ý cười nồng đậm.

Trần Nhượng và Trần Khiêm đi theo phía sau: Chậc, mùi vị của tình yêu .

Chờ tới khi ra ngoài cửa, Du Thiên Linh cho người chuẩn bị xe ngựa tới đây, Thời Hoài Kim vừa nhìn thấy xe ngựa liền biết trong lòng Du Thiên Linh tồn tại ý nghĩ quỷ quái gì.

Quả nhiên, mới vừa vào xe ngựa, Du Thiên Linh đã giống như một con mãnh hổ chụp mồi hạ gục hắn trên đệm mềm đã được chuẩn bị tốt từ sớm, sau đó nàng vội vàng hôn lên môi hắn, hôn tới mức trái tim của Thời Hoài Kim đập đến rối loạn.

Nàng thò tay vào trong xiêm y của hắn, Thời Hoài Kim ngăn nàng lại “Hồi phủ rồi nói, không nên vội vàng nửa khắc nhất thời này.”

Du Thiên Linh không nghe theo: “Huynh không vội, nhưng ta vội! Hơn nửa tháng không gặp ta, huynh không nhớ ta sao? Có phải nửa đêm đều tự mình vụиɠ ŧяộʍ giải quyết hay không?” Nói xong nàng liền vỗ một cái lên mông hắn “Thật không thành thật, ta chịu đựng nhịn nửa tháng, còn huynh thì tự mình sung sướиɠ một mình!”

Thời Hoài Kim bị lời nói của nàng làm cho đỏ bừng mặt, hắn nhíu mày phản bác : “Nói bừa cái gì đấy, ta không có!”

Du Thiên Linh cong khóe môi, vuốt ve gương mặt hắn nói: “Vậy huynh nói xem, mấy ngày nay huynh có nhớ ta không?”

Trên mặt Thời Hoài Kim đỏ ửng một mảng, hắn mím môi, thấp giọng nói: “Nhớ……”

Du Thiên Linh cười hắc hắc, duỗi tay xoa nắn mặt hắn: “Nhìn huynh ngượng ngùng này, nhớ ta như vậy sao?” Dứt lời chóp mũi kề sát chóp mũi hắn, cánh môi cũng tiếp xúc cánh môi hắn, bàn tay lại sờ nắn chỗ mẫn cảm của hắn, “Có phải huynh cũng nghĩ giống ta……?” Khi nàng chạm vào, nơi đó đã nhất trụ kình thiên. (dựng đứng J)

Thời Hoài Kim nhẹ nhàng thở hổn hển một tiếng, cắn môi không đáp, bộ dáng kia rõ ràng đã chịu không nổi, lại cố kìm nén sự lấy lòng của Du Thiên Linh.

Tay nàng vuốt ve qua lại vài cái: “Thật không ngoan, miệng nói không nhưng thân thể lại rất thành thật ~” nàng hôn lên sườn tai hắn, “Nói cho ta biết, thời điểm ta không ở đây, huynh vụиɠ ŧяộʍ giải quyết bằng cách nào? Sờ nơi nào?”

Thời Hoài Kim cảm thấy mình sắp chết ở trong tay nàng, hắn thở sâu nói: “Không có…… Ta chịu đựng……”

Du Thiên Linh nghe vậy cười vài tiếng, đem mặt chôn ở cần cổ hắn mυ"ŧ một cái thật sâu: “Thật thơm, vẫn mùi hương trên người huynh dễ ngửi.”

Bàn tay Du Thiên Linh nhanh chóng kéo quần Thời Hoài Kim xuống, Thời Hoài Kim đột nhiên hỏi nàng: “Mùi trên người ai không dễ ngửi?”