Du Thiên Linh không mất quá nhiều công phu vào việc nhung nhớ quá khứ, xuân thu đau buồn, nàng đi dạo một vòng, săn được một con bạch hồ (cáo trắng) mới quay ngựa trở lại doanh trướng.
“Công chúa điện hạ!”
Phía sau đột nhiên có người gọi nàng, Du Thiên Linh giữ chặt dây cương quay đầu lại, liền thấy ba, bốn nam tử cưỡi ngựa đi về phía nàng.
Người cầm đầu đến trước mặt nàng thi lễ, có chút kinh ngạc khi nhìn thấy con bạch hồ của nàng, hắn lập tức nói: “Thân thủ của công chúa điện hạ thật đúng là tuyệt diệu, không ngờ còn có thể săn được bạch hồ.” Hắn ngước mắt mỉm cười với nàng, ẩn dưới dung mạo thượng thừa trên gương mặt là vài phần thanh cao.
Du Thiên Linh cảm thấy hắn có chút quen mắt, nhưng nàng nghĩ không ra, nhướng đầu mày hỏi: “Có việc?”
Khẩu khí Du Thiên Linh lãnh đạm như thế, khiến cho người nọ hơi sửng sốt, ý cười bên môi đều cứng một chút, nhưng một lát sau hắn lại cười sâu hơn, nói: “Chỉ là nhìn thấy công chúa điện hạ độc hành (đi một mình ), tại hạ mạo muội kết bạn đồng hành cùng công chúa điện hạ.”
Mới vừa rồi rất nhiều người đều nhìn thấy Phò mã bị hai phó tướng của công chúa áp tải về doanh trướng, xiêm y có chút chật vật, người sáng suốt vừa nhìn liền biết hắn làm công chúa tức giận, bị công chúa đuổi trở về. Dù sao bọn họ cũng không tin Phò mã như vậy có thể được công chúa coi trọng, đơn giản chỉ là lấy sắc dụ người, mà lấy sắc dụ người sao có thể lâu dài?
Du Thiên Linh liếc mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, thật sự không nhớ ra đã gặp qua ở đâu, ấn đường nhăn lại: “Ta phải về doanh trướng.” Nói xong kẹp bụng ngựa, dục ngựa rời đi.
Lúc này người nọ mới chú ý tới vết thương trên cánh tay nàng, đi lên phía trước chặn đường nàng, kinh hô: “Tại sao công chúa lại bị thương?”
Du Thiên Linh nhìn về phía hắn, cảm thấy người này không thể hiểu được, không kiên nhẫn nói: “Ngươi là thái y?”
Người nọ sửng sốt, nói: “Không phải…… Công chúa không nhớ ta sao?”
Du Thiên Linh không đáp, liếc mắt nhìn hắn: “Không phải thái y, ta bị thương thì có liên quan gì tới ngươi? Tránh ra!” Dứt lời ngay lập tức vung roi, ngựa bị đau chạy nhanh về phía trước, người nọ giật mình lắc qua lắc lại chật vật không chịu nổi. Du Thiên Linh khinh thường hừ một tiếng, cưỡi ngựa rời đi.
Du Thiên Linh vừa đi, ba người phía sau cười khẩy nói: “Nhìn bộ dáng ra vẻ đắc ý mới vừa rồi của hắn , lúc này chính mình tự vả vào mặt mình rồi đi? Còn nói lúc trước công chúa đi Thanh Ngạn Trai là vì hắn, cũng không biết tự soi gương nhìn lại mình xem, hắn như vậy không biết bao giờ mới đuổi kịp Phò mã , sao có thể lọt vào mắt xanh của công chúa?”
Thanh Ngạn Trai là thư viện nổi tiếng trong kinh thành, văn nhân nhã khách đều thích tới nơi đó luận bàn học vấn, danh hào kinh thành Tam Kiệt của Khi Hoài Ân cũng được truyền ra từ nơi đó.
Du Thiên Linh từng nữ giả nam trang đến đó ba ngày, nàng có một gương mặt nổi bật, sau khi tới đây lại không giao thiệp với người khác, khó tránh khỏi khiến người ta chú ý, lúc trước mọi người không biết thân phận của nàng, hiện giờ nhìn thấy chân nhân mới sực tỉnh.
“Nói đến mới nhớ, Khi Hoài Ân đã lâu không đến Thanh Ngạn Trai, mấy ngày nay cũng không biết đi đâu, rốt cuộc công chúa đến Thanh Ngạn Trai để gặp ai?”
“Còn có thể gặp ai, kinh thành tam kiệt có những ai, vừa ngẫm lại chẳng phải sẽ biết sao.”
Kinh thành tam kiệt, Khi Hoài Ân xếp thứ nhất, người thứ hai là Dung Tranh hiện giờ đã nhậm chức ở Công Bộ, Dung Tranh cũng không đến Thanh Ngạn Trai bao giờ, vì thế chỉ còn lại cháu đích tôn của Văn thái sư Văn Tu Viễn, hắn là khách quen của thanh ngạn trai, nếu luận về nhan sắc , hắn mà xếp thứ hai không ai dám xưng thứ nhất. Lúc trước công chúa lựa chọn Phò mã, hắn chính là lựa chọn đầu tiên trong lòng mọi người, nhưng cuối cùng kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người, công chúa lựa chọn Khi Hoài Ân, sau đó lại đổi thành Thời Hoài Kim.
Mấy người đang nói chuyện, phía trước liền có một đội người ngựa đi qua, trong đó có một nam tử cưỡi ngựa trắng đi ở giữa , nhìn qua có vẻ chúng tinh phủng nguyệt ( cái rốn của vũ trụ hay được mọi người xoay quanh) , chỉ nhìn từ xa đã khiến người xem phải lóa mắt.
“Nhìn xem, vừa nhắc tới liền xuất hiện.”
Có người lại nhìn không vừa mắt, xuy một tiếng nói: “Thì sao, còn không phải cũng không được coi trọng?”
“Sách, xem ngươi nói này, hắn là người công chúa muốn chọn là chọn được sao? Lấy thân phận và địa vị của Văn thái sư, cháu đích tôn của ông sao có thể để công chúa tùy tiện lựa chọn như hậu cung giai lệ được?”
Trong đoàn người kia có mấy người thấy được cảnh Du Thiên Linh rời đi, quay đầu nói với Văn Tu Viễn : “Di? Đó là công chúa đi, thế nhưng nàng cũng săn được một con bạch hồ, thật là trùng hợp.”
Trên ngựa Văn Tu Viễn cũng treo một con bạch hồ, bốn chân bị trói, vẫn còn sống.
Hắn cúi đầu cởi con bạch hồ xuống, gọi hộ vệ tới: “Đem con bạch hồ này đến doanh trướng công chúa, ta từng thiếu công chúa một phần nhân tình, xem như đáp lễ.”
Có người nghe xong hỏi hắn: “Văn công tử có giao tình cùng công chúa ?”
Văn Tu Viễn không đáp, thay đổi phương hướng đi về nơi khác, mọi người lại kéo nhau đi theo.
*
Du Thiên Linh mới vừa trở lại doanh trướng, phía sau liền có nhân mã đuổi theo: “Công chúa điện hạ xin dừng bước!”
Du Thiên Linh quay đầu lại, có chút không kiên nhẫn: Lại là ai đây?
Người tới là hai người mặc y phục hộ vệ, đến trước mặt nàng hành lễ, nói: “Công chúa điện hạ, đây là quà đáp lễ của công tử nhà ta gửi cho công chúa.”
Du Thiên Linh nhìn về thứ trong tay hắn , là bạch hồ, bị thương ở chân nhưng vẫn còn sống, bảo vệ lớp da thập phần hoàn hảo, so với con trong tay nàng thì có vẻ lớn hơn một chút, nàng nhướng mày: “Công tử các ngươi là ai?”
Hai người trả lời: “Công tử chúng ta là công tử trong phủ thái sư, họ Văn.”
Phủ thái sư ? Trong lúc nhất thời Du Thiên Linh không nhớ nổi, Thời Hoài Kim từ phía sau doanh trướng đi ra, nói: “Là cháu đích tôn của Văn thái sư , Văn Tu Viễn .”
Du Thiên Linh vừa nghe thấy cái tên này liền nghĩ ra, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Là hắn.” Sau đó vẫy tay về phía Trần Khiêm, “Nhận lấy đi, nhốt nó vào l*иg sắt.”
Trần Khiêm tiến lên tiếp nhận, Du Thiên Linh mang theo Thời Hoài Kim trở lại doanh trướng, Thời Hoài Kim đã tắm rửa thay xiêm y, lại đến chỗ thái y xin chút thuốc trị thương, hắn nhúng khăn mặt vào trong nước ấm: “Rửa sạch miệng vết thương trước đi.”
Du Thiên Linh lên tiếng, lưu loát cởi xiêm y, chỉ dư lại một chiếc yếm màu trắng, thân mình nữ tử càng hiện ra rõ ràng hơn, trên cánh tay trắng nõn có một vết máu, nhìn đã thấy ghê người.
Thời Hoài Kim có chút không được tự nhiên cầm lấy áo ngoài phủ thêm cho nàng: “Phủ thêm một chút, đừng để cảm lạnh.”
Du Thiên Linh ngại phiền toái, lắc cho áo rơi xuống nói: “Ta không dễ dàng bị bệnh như vậy, bôi thuốc đi.” Nói xong nàng nằm ngã lên đống chăn nệm, lộ ra một đoạn eo nhỏ nhắn tinh tế.
Thời Hoài Kim yên lặng thở dài, rửa sạch miệng vết thương cho nàng, qua một lát hắn mới nói: “Thiên Linh, về sau mỗi lần nàng luyện võ, cũng gọi ta đi thôi”
Du Thiên Linh xoay đầu nhìn hắn, hắn hạ thấp mặt mày, con ngươi bị che đậy dưới đôi lông mi vừa dày vừa dài, khiến nàng không nhìn thấy cảm xúc trong đôi mắt hắn, nàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Thời Hoài Kim trả lời: “Ta không thể để nàng luôn vì ta mà gặp nguy hiểm……”
Du Thiên Linh nghe xong không cho là đúng: “Hôm nay sao được coi là nguy hiểm? Ta đã từng trải qua những lần còn nguy hiểm hơn thế này nhiều, huynh không cần để trong lòng, lại nói vẫn là ta liên lụy đến huynh, không xử lý tốt sự tình bên ngoài.”
Nam nhân bên ngoài khi dễ đến đầu nam nhân trong phòng nàng, thật đúng là vô cùng nhục nhã. Nàng vừa mới giảm bớt một chút hận ý đối với Hạ Diệc Thầm, hiện giờ lại bắt đầu cảm thấy ngứa răng.
Thời Hoài Kim vặn nắp bình thuốc, hỏi: “Ta bôi thuốc nhé?”
Du Thiên Linh gật đầu, Thời Hoài Kim bôi thuốc trị thương lên miệng vết thương của nàng, lông mày nàng cũng chưa hề nhăn một cái, không có một chút yếu đuối của nữ tử.
Hắn tiếp tục nói: “Ta cũng không thể luôn trốn tránh ở phía sau lưng nàng, không thể giúp được nàng được cái gì ? Lục gia và nàng từng cùng sinh tử, cùng tiến lui, sau này ta muốn vị trí này là ta……”
Du Thiên Linh nghe xong ha ha cười, chế nhạo hắn nói: “Hắn là huynh đệ của ta, huynh cũng muốn làm huynh đệ của ta sao?”
Thời Hoài Kim nghe vậy thì ngây ngốc: “Đương nhiên không phải, chính là……”
Du Thiên Linh duỗi tay ôm chầm lấy cổ hắn, nhẹ mổ một cái lên môi hắn: “Không có gì, bên người ta không thiếu người võ nghệ cao cường có thể bảo vệ ta, huynh đối với ta mà nói không phải là người như vậy, mà là nam nhân của ta, phải che chở thật tốt.” Nói xong bàn tay lại không đứng đắn, tiến vào trong xiêm y của hắn, nói “Dù sao đều đã cởi hết rồi, cũng không thể cởi một cách vô ích……”
Thời Hoài Kim chống hai tay không dám lộn xộn, tranh thủ khe hở giữa hai cánh môi nói: “Nàng bị thương.”
Du Thiên Linh xoay người áp lên trên người hắn, bắt đầu cởϊ áσ hắn, cơ ngực trắng muốt bại lộ trước mắt nàng, nàng liếʍ môi nói: “Cũng không phải phía dưới bị thương.”
Thời Hoài Kim đè lại bàn tay đang muốn cởi đai lưng của hắn: “Nhưng đang ở bên ngoài.”
Du Thiên Linh nhướng mày nói: “Thế này mà gọi là bên ngoài sao? Bên ngoài là phải lấy trời làm màn, lấy đất làm giường, có thể sẽ kí©h thí©ɧ hơn thế này rất nhiều, nếu không dứt khoát đi ra ngoài?” Nói xong liền xoay người đứng dậy.
Thời Hoài Kim sợ nàng làm thật, vội vàng duỗi tay ôm lấy eo nàng, ngăn cản nàng đi ra ngoài, hắn thỏa hiệp.
Lúc này Du Thiên Linh mới vừa lòng, đừng nhìn cánh tay nàng bị thương, dường như cũng không hề ảnh hường gì đến tiến độ làm việc của nàng , so với lúc ở trong phủ thì tinh thần và sự hưng phấn còn tốt hơn rất nhiều.
Từ lúc thành thân cùng Du Thiên Linh, Thời Hoài Kim uống ít thuốc hơn quá khứ, nhưng thân thể lại tốt hơn trước, lúc này mới vừa chiến xong một lần, lại bị nàng cưỡi lên người, mồ hôi trên người nàng nhỏ giọt xuống cơ ngực hắn, hòa quyện với mùi huân hương trên người hắn, khiến cho không khí tràn ngập một hương vị kiều diễm cực kỳ đặc biệt, lại khiến cho con người khó có thể kiềm chế được .
Hắn kêu lên một tiếng, eo cũng thúc đẩy tiến sâu vào cơ thể nàng, đôi môi gắt gao mím chặt không phát ra tiếng.
Du Thiên Linh lại là người kêu to nhất, lúc thì kêu chậm lại, lúc sau lại kêu hắn dùng sức, lời nói của nàng xấu hổ tới mức gương mặt Thời Hoài Kim đỏ rần, vốn dĩ trong lòng hắn đã chột dạ vì làm chuyện đó ở chỗ này, tứ phía đều là doanh trướng rất dễ bị người nghe được, nàng kêu như vậy chẳng phải là muốn chiếu cáo thiên hạ sao?
Hắn hôn lên môi nàng, lấp kín cái miệng không ngừng nghỉ kia, Du Thiên Linh không thể kêu thành tiếng, nàng chỉ có thể làm xằng làm bậy trên lưng hắn.
Hai người đánh nhau kịch liệt, bên ngoài Trần Khiêm gõ lên trụ trướng : “Đại tướng quân, sứ thần Hạ Quốc cầu kiến, đã chờ lâu.” Nói xong liếc mắt nhìn Hạ Diệc Thầm một cái, thời điểm hắn tới sắc mặt tái nhợt, hiện tại sắc mặt đã có chút thay đổi. Bàn tay đang nắm kiếm của Trần Khiêm không dám rời khỏi vỏ kiếm, sợ hắn không khống chế được sẽ vọt vào trong trướng của đại tướng quân.
Trần Khiêm đợi trong chốc lát, vốn tưởng rằng bên trong không phát ra thanh âm nữa là xong việc rồi, nhưng hắn lại nghe thấy tiếng Du Thiên Linh quát: “Cút! Chờ lão tử xong việc!”