Hai người đi không bao xa, phía trước liền chạy ra một con gà rừng, Du Thiên Linh chỉ chỉ về phía Thời Hoài Kim: “Bắn nó.”
Thời Hoài Kim giương cung lên, tư thế thập phần tiêu chuẩn, hắn nhắm con mồi trong chốc lát, một mũi tên bắn ra ngoài, mũi tên xẹt qua lông đuôi con gà rừng, cũng dọa gà rừng chạy mất.
Chuyện như vậy nguyên một buổi sáng xảy ra không biết bao nhiêu lần, vốn dĩ Thời Hoài Kim không quá ủ rũ, nhưng hiện tại có Du Thiên Linh đứng một bên nhìn , hắn khó tránh khỏi có chút nhụt chí : “Có thể là ở phương diện này ta không có thiên phú, rất nhiều lần đều không bắn trúng.”
Du Thiên Linh lại không cảm thấy như vậy, yêu cầu của nàng về hắn cũng không cao như vậy : “Huynh mới luyện ba ngày thôi, mỗi ngày chỉ có một canh giờ, có thể chạm được vào lông đuôi đã rất không tồi rồi.” Nói xong nàng xoay ngồi lên ngựa của hắn, ngồi phía sau hắn , vòng tay quanh eo hắn, “Tới, chúng ta từ từ làm.”
Săn thú gì đó căn bản không quan trọng như vậy, quan trọng là bồi dưỡng tình cảm với nam nhân của nàng.
Thời Hoài Kim nắm dây cương, hơi kẹp bụng ngựa, thong thả đi về phía trước, không đầu không đuôi nói: “Buổi sáng Lục gia bắn được một con hươu.”
Du Thiên Linh không cho là đúng: “Sáu tuổi hắn đã đi theo bên người ta và cha ta, đừng nói hươu, ngay cả gấu hắn cũng đã từng bắn không biết bao nhiêu.”
“Hắn có thể được nàng trọng dụng, nói vậy, ngày xưa khi còn ở bên cạnh nàng , hắn thập phần xuất chúng đi?”
Du Thiên Linh vừa nghe thấy lời này liền ngộ ra, nam nhân của nàng đây là đang muốn đua đòi cùng Hạ Diệc Thầm chăng, sao nàng có thể thổi phồng uy phong của người khác, mà tiêu diệt chí khí của nam nhân nhà mình đây?
“So với ta còn không phải vẫn kém xa, không đáng để nhắc tới.”
Thanh âm Thời Hoài Kim vẫn có vài phần mất mát: “Nhưng ta ngay cả gà đều bắn không được, có phải đã làm nàng mất mặt hay không?”
Du Thiên Linh tiếp tục nói: “Mấy chuyện này, không phải ta đã sớm nói với huynh hay sao, săn thú lần này huynh cứ coi như đi giải sầu thôi, để ý cái này làm gì? Huynh bắn không được, không phải còn có ta sao? Huynh nghĩ muốn con vật gì, ta bắt cho huynh con vật đó , người khác nào có loại đãi ngộ này. Ta giúp huynh bắn, là do mặt mũi huynh lớn! Cũng chỉ có huynh mới có loại vinh dự này ~”
Thời Hoài Kim nghe xong rốt cuộc cũng cười rộ lên: “Nói như thế , thật ra ta còn lợi hại hơn người khác rất nhiều, có thể sai sử Đại tướng quân uy danh hiển hách săn thú giúp ta.”
Du Thiên Linh không an phận sờ loạn ở bên hông hắn: “Còn không phải sao, mặt mũ huynh lớn như thế, làm gì có ai so sánh được?”
Giữa ban ngày ban mặt, bốn phía nhiều người như vậy, Thời Hoài Kim cũng không thể dung túng cho nàng chơi xấu sờ loạn trong quần hắn, đè tay nàng lại nói: “Đừng nháo, đang ở bên ngoài đấy.”
“Được được được, không nháo, không nháo.” hai tay Du Thiên Linh vòng qua eo hắn, bàn tay kết một cái nút thắt trên đai lưng hắn, “Vạn nhất không kìm nén được, cũng không thể ở bên ngoài dã chiến , phải không?”
Thời Hoài Kim bị lời nói thô tục này của nàng làm cho da mặt đỏ lên, không để ý tới nàng, cưỡi ngựa đi về phía trước tìm con mồi.
Du Thiên Linh ở phía sau âm thầm nắm chặt tay. Rõ ràng buổi sáng khi rời đi Thời Hoài Kim còn mang tâm thái rất nhẹ nhàng, nói không thèm để ý mình bắt được bao nhiêu con mồi, sao vừa đến buổi chiều, hắn lại bắt đầu đua đòi, hơn nữa còn không cao hứng?
Nàng cảm thấy khi nàng chưa tới chắc chắn đã xảy ra việc gì đó, nàng hỏi hắn : “Có phải Hạ Diệc Thầm lại tìm huynh gây sự hay không?”
Lần này Thời Hoài Kim không gạt nàng, đúng sự thật đem lời nói lúc trước của Hạ Diệc Thầm thuật lại cho Du Thiên Linh nghe.
Du Thiên Linh vừa nghe, liền tức giận: đây còn không phải cố ý sao? Biết rõ nam nhân của nàng không biết võ, còn nói loại lời nói này, rõ ràng là gây khó dễ cho nam nhân nhà nàng trước mặt mọi người. Xem ra hắn ăn một quyền vào mặt, vẫn không học được cách trở nên ngoan ngoãn hơn, chỉ nghĩ tới chuyện xấu xa hơn, thật đúng là phản rồi!
Du Thiên Linh nổi giận đùng đùng nói: “Bên trong chỗ sâu của bãi săn chỉ có hai con hổ, ta giúp đỡ huynh bắn một con đập vào mặt hắn, xem hắn còn dám nói như vậy không!”
Thời Hoài Kim cảm thấy không ổn: “Đó cũng là nàng bắn, không phải ta.”
Thế nhưng Du Thiên Linh lại tách ý, hỏi Thời Hoài Kim: “Huynh nói, hai ta thành hôn, ta có phải người của huynh hay không.”
Thời Hoài Kim vừa nghe thấy Du Thiên Linh nói nàng là người của hắn, đây vẫn là lần đầu tiên từ trong miệng nàng , hắn nghe được nàng nói nàng là người của hắn.
Hắn có chút thụ sủng nhược kinh: “Đúng.”
Du Thiên Linh lại nói: “Con mồi ta săn được có phải nên tính cho huynh hay không?”
Đây là kiểu ngụy biện gì vậy, Thời Hoài Kim bật cười, tiếp tục gật đầu: “Đúng.”
Du Thiên Linh khoe khoang nói: “Vậy không phải được rồi sao? Đi, đi săn hổ, săn xong trở về làm cho huynh cái đệm da hổ.”
Hai người đi về chỗ sâu trong bãi săn, đi được nửa đường, Du Thiên Linh kêu dừng: “Bên kia có mấy con thỏ, săn thỏ để luyện tập trước.”
Thời Hoài Kim nhìn theo phương hướng nàng chỉ, ở rất xa có mấy con vật nhỏ lông xù xù đang nhảy lên, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra đó là thỏ.
Du Thiên Linh xoay người xuống ngựa, vẫy tay với hắn: “Xuống dưới, đi bộ tới gần, cưỡi ngựa qua sẽ khiến con thỏ sợ hãi bỏ chạy.”
Thời Hoài Kim nghe theo lời nàng xuống ngựa, hai người thật cẩn thận đi tới phụ cận, ngồi xổm sau bụi cỏ .
Du Thiên Linh bảo hắn nâng cung lên, bàn tay nàng nắm lấy tay hắn, giúp hắn nhắm một con thỏ lông xám trong đám đó, tin tưởng mười phần nói: “Nhìn thấy con màu xám kia không, chính là nó, bắn tên.”
Thời Hoài Kim sợ con thỏ chạy, nàng vừa nói bắn tên, hắn liền đem mũi tên bắn ra ngoài, cùng lúc đó, một bên khác đồng thời bắn ra mũi tên lông vũ, bắn trúng hai con thỏ trắng bên cạnh con thỏ lông xám , đương nhiên cũng dọa con thỏ lông xám chạy mất, mũi tên của Thời Hoài Kim liền lao vào trong đất, rơi xuống đất trống.
Du Thiên Linh vừa thấy thế thì nóng nảy: Lần đầu tiên ta thể hiện bản lĩnh trước mặt nam nhân nhà mình, còn có người không có mắt tới gây rối?
Hai người đứng lên, hai thị vệ Hạ Quốc đi tới xách con thỏ bị bắn trúng, Hạ Diệc Thầm cùng Tinh Võ Hầu từ bên kia bụi cỏ đi ra, nhìn thấy Du Thiên Linh thì chắp tay nói: “Công chúa điện hạ, thật là trùng hợp, hai người cũng ở đây?”
Trùng hợp cái rắm, coi nàng ngốc tử sao?
Du Thiên Linh đã sớm nhận ra phía sau có người đi theo, chỉ là nàng lười không phản ứng thôi, quả nhiên lại là mấy người này. Đã năm lần bảy lượt nàng tránh mặt không gặp, nàng chỉ không muốn cảnh gặp mặt quá khó coi, rốt cuộc hiện tại bọn họ đại biểu cho hai quốc gia, mà không phải là bằng hữu, không cần xung đột vẫn nên tận lực tránh đi, nhưng hai người này cứ một hai phải tìm tới cửa, là tìm mắng hay là tìm đánh?
Du Thiên Linh cũng không thèm để ý đến bọn họ, kéo tay Thời Hoài Kim : “Đi thôi, mau qua bên kia nhìn xem.”
Hai người phía sau còn không thức thời mà đuổi theo , Tinh Võ Hầu hô: “Công chúa điện hạ, không bằng chúng ta kết bạn cùng đi ?”
Du Thiên Linh và Thời Hoài Kim lên ngựa, hai người vẫn ngồi chung một con ngựa như cũ, còn ngựa của Du Thiên Linh thì tự mình đi theo phía sau, chỉ là lần này Du Thiên Linh ngồi trong ngực Thời Hoài Kim, cúi đầu điều chỉnh cung tiễn giúp hắn: “Dây có hơi căng, tự huynh điều chỉnh?”
Thời Hoài Kim lắc đầu: “Không có, thời điểm thị vệ đưa cho ta chính là như vậy.”
Du Thiên Linh nhíu mày: “Tên hỗn tiểu tử nào tay thiếu, thế nhưng dám tự tiện điều chỉnh dây cung của huynh, ta mà biết từ sớm thì tốt rồi.”
Tinh Võ Hầu vẫn chưa từ bỏ ý định , đi một bên nói: “Công chúa điện hạ, chúng ta biết người không thích nghe, nhưng chúng ta vẫn muốn giải thích rõ ràng với người. Chuyện lần trước xác thật không phải chúng ta làm, mà là hai kỹ nữ kia vì muốn dụ dỗ Phò mã, nên đã tự tiện hạ dược Phò mã, nếu ta biết Phò mã trúng dược, tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn Phò mã uống ly trà đó.”
Hạ Diệc Thầm nhìn dây cương trong tay Thời Hoài Kim, cánh tay vòng qua eo Du Thiên Linh, tư thế thân mật khăng khít như vậy, trong lòng hắn đau nhức khó nhịn, lập tức cho ngựa đi đến trước mặt hai người: “Thiên Linh, ngày ấy ta cũng trúng dược, chỉ là ta không yếu đuối như hắn, cho nên khi nàng đến dược trong người ta chưa kịp phát tác, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, ta chưa bao giờ lừa gạt nàng, nàng còn không rõ sao?”
Trước kia có khả năng Du Thiên Linh không rõ ràng lắm, nhưng hiện nay nàng rất rõ ràng, nàng nhìn về phía hắn, mắt sáng như đuốc: “Ngươi dám nói từ trước tới nay ngươi không lừa gạt ta?”
Hạ Diệc Thầm chắc chắn gật đầu: “Ta chưa bao giờ lừa gạt nàng, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh chết!”
Du Thiên Linh lạnh lùng cười: “Ồ, vậy thiên lôi mau đánh chết ngươi đi. Chuyện ta say rượu hai năm trước, thiếu chút nữa ta đã tin ngươi rồi.” Nói xong nàng cầm dây cương trong tay Thời Hoài Kim, quay đầu ngựa đi về hướng khác.
Hạ Diệc Thầm nghe vậy cả người cứng đờ, Du Thiên Linh rời đi được một đoạn rồi, hắn mới hồi phục tinh thần , lại nhìn bóng dáng Thời Hoài Kim, trong mắt giống như chứa dao găm: Hắn thật sự dám…… Thật sự dám……
Nhiều năm làm bằng hữu như vậy, nhiều năm chờ đợi như vậy, nhiều năm cùng chung hoạn nạn như vậy, hắn vẫn luôn giữ gìn phần tình cảm này, không ngờ lại bị một con ma ốm không biết chui từ nơi nào ra đoạt đi! Hạ Diệc Thầm trong cơn giận dữ, lại khó khống chế cảm xúc của mình, rút bội kiếm bên hông ra đi về phía Thời Hoài Kim.
Du Thiên Linh không phải ăn chay, cảm nhận được sự sắc bén của kiếm khí ở phía sau, nàng trở tay ôm eo Thời Hoài Kim , ôm hắn cùng xuống ngựa, tiện đà đẩy hắn ra phía sau, dùng cây cung trong tay ngăn cản kiếm của Hạ Diệc Thầm: “Hạ Diệc Thầm! Ngươi muốn làm gì? Lời nói dối bị vạch trần, liền muốn gϊếŧ Phò mã của ta trước mặt ta sao?”
Hạ Diệc Thầm đỏ con mắt: “Hắn mà cũng được xem là Phò mã sao? Hắn là cái thứ gì! Hắn dám thiết kế nàng, ta chỉ muốn phanh thây hắn ra cho nàng xem, để nàng xem bên trong hắn toàn là cái thứ dơ bẩn gì!” Hắn không màng đến sự ngăn cản của Du Thiên Linh, giương kiếm về phía Thời Hoài Kim.
Tinh Võ Hầu cũng hoảng sợ, tại sao bệ hạ lại đột nhiên bạo nộ (tức giận ) rồi? Trực tiếp cứng đối cứng như vậy căn bản không phải cách giải quyết, gϊếŧ phò mã trước mặt công chúa, về sau quan hệ giữa hai người chỉ có thể càng giương cung bạt kiếm.
Hắn vội ra lệnh cho thủ hạ đi canh giữ ở bốn phía, để tránh có người không liên quan nhìn thấy, còn mình thì tiến lên ngăn cản Hạ Diệc Thầm: “Lục gia, bình tĩnh một chút, người như vậy sẽ không giải quyết được vấn đề!”
Hiện giờ Hạ Diệc Thầm đã nghe không vào, vẫn trừng mắt thẳng tắp về phía Thời Hoài Kim: “Vấn đề? vấn đề gì! Ta chỉ muốn mệnh của hắn!”
Du Thiên Linh giao Thời Hoài Kim cho Trần Khiêm, Trần Nhượng, sau đó ngay lập tức rút bội kiếm của mình xuống , chỉ thẳng vào Hạ Diệc Thầm: “Được thôi, nếu ngươi muốn mệnh của huynh ấy, trước tiên phải bước qua cửa của ta, để ta nhìn xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh!”