Chương 32

Từ trước đến nay tính tình Du Thiên Linh nói là làm , ngay ngày hôm sau nàng đến kho binh khí chọn mấy cây cung tốt, lại điều chỉnh thử từng cái, không ai có thể nói nàng không tận tâm.

Nhưng nàng vẫn không hài lòng: “Mấy cây cung này bộ dáng đều quá bình thường.” Căn bản không xứng với dung mạo hoa mỹ của Phò mã nhà nàng.

Tư kho đứng cạnh nàng, nghe vậy nói: “Điện hạ, những cây cung tốt nhất thiên hạ đều ở chỗ này, nếu ngài cảm thấy không hài lòng, không bằng tìm một vị đại sư đặt làm một cây cung theo ý mình, tất nhiên cây cung đặt theo yêu cầu sẽ không thể chê được.”

Du Thiên Linh cảm thấy đây cũng là một biện pháp, nàng hỏi hắn : “Trong kinh thành có đại sư nào?”

Tư kho thân thiện nói: “Ngài cũng không cần tìm ở đâu xa, Công Bộ có vị Dung đại nhân, tay nghề được ca tụng như một cái địa đạo, bảo đảm có thể chế ra cung tên khiến điện hạ ngài vừa lòng, chỉ là hiện nay ông ấy không ở trong kinh, đi Việt Châu học hỏi kĩ thuật ở nơi đó, qua một khoảng thời gian nữa sẽ trở về.”

Du Thiên Linh nghe vậy gật đầu: “Được, không vội, chờ hắn trở về lại nói. Mấy thứ này ta cầm đi trước, chọn xong rồi sẽ sai người mang đồ thừa trả về cho ngươi.”

Tư kho khom lưng cúi đầu nói: “Không vội không vội, điện hạ cứ việc cầm đi, có thể được điện hạ thưởng thức tốt hơn so với việc chúng chỉ nằm một góc trong kho.” Cho dù ngài dọn toàn bộ binh khí trong kho đi, cũng không ai dám nói nửa chữ không !

Du Thiên Linh nhướng mày, vỗ vai hắn: “Nói hay lắm, có tiền đồ.”

Tư kho a dua cười, cung cung kính kính tiễn vị “Diêm Vương sống” đi, khi đám người nhìn không thấy người đâu mới nhớ tới một chuyện. Vị Dung đại nhân kia tính tình có chút kỳ quái, đừng để đến lúc đó hầu hạ không tốt vị chủ tử này, cuối cùng lại rơi vào kết cục biến khéo thành vụng, vậy thì có phải hắn chỉ dẫn sai rồi không. Hỏng rồi hỏng rồi, chờ Dung đại nhân trở về, hắn phải tới nói trước với ông ấy vài câu.

*

Hết thời gian làm việc, Du Thiên Linh trở về phủ, nhưng người từ trước đến luôn về sớm là Thời Hoài Kim lại chậm chạp chưa trở về. Du Thiên Linh ngồi trong viện đùa nghịch cây cung trong tay, thỉnh thoảng lại sai người ra ngoài nhìn một cái, dần dần nàng có chút chờ không nổi.

“Sao lại thế này ? Trời đều đã tối đen rồi, còn không thả người ra, những người ở Lễ Bộ đó không biết Phò mã của ta vừa mới bảo dưỡng tốt thân mình sao?”

Chờ bên cạnh nàng chính là Trần Nhượng, Trần Nhượng vẫn luôn không hài lòng về Phò mã, cảm thấy phò mã thân là một người nam nhân lại quá mức yếu đuối, căn bản không xứng với Đại tướng quân kiêu dũng thiện chiến của bọn họ. Hắn cảm thấy nam nhân của Đại tướng quân mặc dù có thể không sánh vai cùng chiến đấu, nhưng ít nhất phải có chút bộ dáng đại lão gia, người nhu nhược như thế thì giống nam nhân cái gì?

“Thời điểm Đại tướng quân bận rộn không phải cũng về muộn sao? Phò mã thân là quan viên Lễ Bộ, nhận bổng lộc của triều đình, đương nhiên phải lấy công sự làm trọng.”

“Huynh ấy và ta có thể giống nhau sao? Ta đưa huynh ấy đi Lễ Bộ không phải muốn huynh ấy chịu khổ chịu nhọc , huống chi thân thể huynh ấy còn chưa tốt, thôi thôi, ta đi đón huynh ấy.” Dứt lời Du Thiên Linh buông cây cung trong tay xuống, sải bước đi ra ngoài.

Trần Nhượng ở phía sau chửi thầm: Một đại nam nhân còn muốn nữ nhân đi đón?

Nhưng Du Thiên Linh mới vừa dắt ngựa ra ngoài, bên ngoài Thời Hoài Kim đã trở lại, ngựa ngừng trước cổng, hắn xoay người xuống ngựa có vẻ phong trần mệt mỏi.

Du Thiên Linh đi qua , đánh giá hắn một phen: “Đi đâu? Tại sao nhìn huynh mệt mỏi thế, lại muộn như vậy mới trở về.”

Thời Hoài Kim nhẹ nhàng phẩy một chút bụi đất cùng nếp uốn trên áo bào, nói: “Không đi đâu cả, mấy ngày gần đây công việc ở Lễ Bộ có chút nhiều, ta lại đến Phiên Trung các sắp xếp một ít hồ sơ cũ, lúc này mới có vẻ bụi bặm như vậy, tắm rửa sạch là tốt rồi.”

Du Thiên Linh thấy trên mặt hắn có chút mệt mỏi, kéo cánh tay hắn vào phủ: “Mau thay y phục rồi ăn tối đi,muộn như vậy mới trở về, đói bụng chưa?”



Thời Hoài Kim cười nhạt lắc đầu: “Kỳ thật vẫn tốt, bận rộn lên mới có vẻ phong phú.”

Phò mã mà mình nâng niu phải chịu tội ở nơi khác, Du Thiên Linh thở dài, dặn dò hắn nói: “Không cần quá liều mạng, không thoải mái liền dừng lại nghỉ ngơi một chút, thân mình quan trọng hơn, sẽ không có ai nói huynh.”

Thời Hoài Kim gật đầu nói : “Thiên Linh, ta thật sự không yếu đuối như nàng tưởng tượng đâu, chuyện người khác có thể làm, ta cũng có thể làm.”

Du Thiên Linh vừa nghe thế, bất đắc dĩ lắc đầu: được rồi, ai bảo Phò mã nhà nàng có tình tình hiếu thắng chứ.

“Ta lại không nói huynh yếu đuối, huynh đi tắm đi, ta đi phòng bếp bảo bọn họ làm thêm mấy món ăn, huynh vất vả như vậy, dù sao cũng phải bồi bổ đi?” Nói xong Du Thiên Linh xoay người đi về phía phòng bếp.

Mà Thời Hoài Kim trở về chính viện, Trần Khiêm từ phía sau theo kịp: “Phò mã, sao ngài không nói với Đại tướng quân? Cũng không thể tiếp tục để người ta làm khó dễ như vậy.”

Thời Hoài Kim căn bản không ở trong cung làm việc, mà là bồi sứ đoàn Hạ Quốc đi du sơn ngoạn thủy . Hắn không quy phục Hạ Diệc Thầm, đương nhiên Hạ Diệc Thầm sẽ tóm lấy cơ hội tìm mọi cách khiến hắn khó xử, biết rõ thân mình hắn không tốt, lại càng muốn đi du ngoạn ở mấy địa phương khó đi, trên đường còn không cho người dừng lại nghỉ chân, đừng nói là Thời Hoài Kim, mấy vị đại nhân Lễ Bộ khác đều chịu không nổi.

Thời Hoài Kim lắc đầu: “Việc này không cần nói với công chúa , vốn dĩ ta nhậm chức ở Lễ Bộ cũng không phải đi hưởng phúc, nếu bởi vì quá mệt nhọc liền không muốn làm, còn không bằng hồi phủ uống trà. Nếu đã nhậm chức tại Lễ Bộ, thì không thể sợ khổ sợ mệt. Mọi người đều như vậy, tại sao đến ta lại trở thành đặc thù? Ta không muốn bởi vì ta là Phò mã của công chúa, mà nhận được ưu đãi khắp nơi, khiến người khác cảm thấy Phò mã của nàng không dùng được.”

Trần Khiêm cả ngày đi theo bên người Thời Hoài Kim, cái nhìn của hắn đương nhiên không giống Trần Nhượng. Tuy rằng thân thể Phò mã hơi nhu nhược , nhưng lại là người có tính tình thực cứng cỏi , phương diện này rất giống Đại tướng quân của bọn họ. Nhưng tính tình của phò mã lại không nóng nảy kiêu căng như Đại tướng quân, mà ngài rất ôn hòa, có thể dung có thể nhẫn, phò mã có lòng dạ và sự độ lượng mà người bình thường khó có thể có được, tóm lại hắn thật lòng thưởng thức vị phò mã này.

“Nhưng người nọ cố ý làm khó ngài , Phò mã nên nói cùng Đại tướng quân, Đại tướng quân sẽ không trơ mắt nhìn Phò mã chịu khổ.”

Thời Hoài Kim lại lắc đầu: “Vậy lại càng không thể nói, giữa công chúa và người nọ vốn đã có xích mích, ta lại đến trước mặt công chúa nói này nọ, đó không phải là cố ý khơi mào tranh chấp sao? Hiện nay Hạ Quốc tới kết giao cùng Du Quốc, nếu bởi vì ta mà hai nước trở mặt, vậy thì tội lỗi của ta quá lớn. Ta thật sự không có việc gì, chút khổ mệt này ta vẫn chịu nổi, Trần phó tướng không nên coi khinh ta giống công chúa như vậy.” Dứt lời hắn nhẹ nhàng cười, dường như thật sự không đem sự khó dễ của Hạ Diệc Thầm đặt ở trong lòng.

Phò mã mỉm cười thật sự khuynh quốc khuynh thành, lại biết suy nghĩ cho người khác như thế, khó trách được Đại tướng quân yêu thích.

Trần Khiêm thực lòng nói: “Ta và Đại tướng quân đều quan tâm Phò mã, cũng không phải coi khinh Phò mã.”

Thời Hoài Kim cũng chân thành cười nói: “Ta biết, thời gian này, ít nhiều có Trần phó tướng ở bên cạnh chăm sóc, tất nhiên ta biết Trần phó tướng thật sự quan tâm tới ta .”

Trần Khiêm thở dài, hỏi hắn : “Hôm nay Phò mã bị trẹo chân, tuy rằng thoạt nhìn không có việc gì, nhưng vì để ngừa vạn nhất, ta đến chỗ thái y lấy chút dược cho Phò mã ?”

Thời Hoài Kim ngăn cản nói: “Không cần, không có trở ngại gì, nếu dùng dược sẽ có mùi vị, khiến công chúa lo lắng, Trần phó tướng cứ đi làm chuyện của mình đi.” Dứt lời liền xoay người vào trong phòng thay quần áo .

Trần Khiêm suy nghĩ về lời hắn nói, tính tình Đại tướng quân quá nóng nảy, xác thật không nên nói cho nàng, hắn vẫn nên tự mình giúp đỡ Phò mã thôi.

*

Dùng xong cơm tối thì trời đã khuya, căn bản không có cách nào luyện bắn tên. Du Thiên Linh chỉ cho Thời Hoài Kim thử mấy cây cung ở trong phòng, cuối cùng chọn một cây tiện tay nhất.

Du Thiên Linh cảm thấy cây cung mà hắn chọn khá tốt: “Cung này không tồi, cảm xúc nhẹ, dễ dàng kéo ra, tuy rằng không bắn được con mồi ở quá xa, nhưng dùng để luyện tập thì như vậy là đủ rồi.”



Đối với việc này Thời Hoài Kim rất thoải mái: “Vốn dĩ ở phương diện này ta không có thiên phú, cũng không có ý định khiến người khác kinh ngạc, chỉ cần không làm nàng mất mặt là được rồi.”

Du Thiên Linh mới không thèm để ý cái này: “Mất mặt cái gì, cho dù huynh không kéo nổi cung ta cũng không cảm thấy mất mặt, ta lại không cần huynh nuôi sống ta bằng việc kéo cung, chuyện nhỏ như thế huynh không cần để ý? Huynh cũng nên giữ tâm thái vững vàng một chút, đến lúc đó muốn bắn liền bắn, bắn không trúng cũng không sao, chơi chơi thôi mà.”

Thời Hoài Kim gật đầu: “Ừ, có những lời này của nàng ta liền an tâm rồi.”

Du Thiên Linh cũng nhìn ra hôm nay hắn có chút mệt mỏi, nên không bắt hắn luyện tập cung tiễn, chọn xong liền lên giường ngủ, chỉ là trước khi ngủ vẫn thoáng hoạt động một chút, nhưng lần này Du Thiên Linh rất biết tiết chế, tuyệt đối không ham chiến.

*

Hôm sau Du Thiên Linh cũng hồi phủ từ sớm, nhưng Thời Hoài Kim lại khuya mới trở về, vẻ mặt mệt mỏi, khiến nàng đau lòng muốn chết.

“Không được, ta phải nói chuyện cùng tứ biểu thúc, nếu Lễ Bộ thiếu người, thì chọn thêm mấy người tiến vào, cũng không thể bắt huynh làm việc muộn như vậy mới trở về?”

Cứ như vậy, thân mình Phò mã nhà nàng hỏng mất thì biết làm sao bây giờ? Ai bồi thường!

Thời Hoài Kim ngăn cản nàng: “Thiên Linh, ta thật sự không có việc gì, tứ biểu thúc trọng dụng ta, là vì muốn tốt cho ta, cho ta cơ hội rèn luyện. Ta không muốn sau này làm việc ở Lễ Bộ, mà danh tiếng bên ngoài lại chỉ bởi vì ta là Phò mã của nàng, nhưng bản thân ta lại không làm được việc gì cho triều đình.”

Người khác nói một hai câu có thể chết sao? Ở trong mắt Du Thiên Linh, Thời Hoài Kim là Phò mã của nàng, lại còn phải ở bên ngoài mệt sống mệt chết sao? Nhưng Phò mã nhà nàng có chí hướng như vậy, Du Thiên Linh cũng không thể đả kích hắn.

Nương, nuôi dưỡng nam nhân thật khó.

Nàng nhíu mày: “Thời điểm thật sự chịu không nổi nhất định phải nói với ta, không cần cố sức chống đỡ, mọi việc đều có ta chống lưng cho huynh.”

Thời Hoài Kim duỗi tay ôm lấy eo nàng, đầu tựa ở cần cổ nàng, thanh âm trầm thấp dễ nghe: “Ta biết.”

Thời Hoài Kim chủ động thân mật như vậy, ngay lập tức Du Thiên Linh liền không biết giận: được rồi được rồi, chỉ cần huynh vui vẻ là được.

*

Đến ngày thứ tư Thời Hoài Kim vẫn về muộn, Du Thiên Linh khó chịu tới cực điểm, phiền muộn xoay vài vòng trong phòng, đột nhiên nhìn thấy cái gì đó trong ngăn tủ. Nàng đi qua , kéo khăn vải xuống ,phía dưới có một chiếc hộp.

Nàng mở hộp ra, xem hết mấy thứ bên trong một lượt , tất cả đều là thuốc cầm máu , tan bầm, thuốc bột cùng thuốc mỡ. Đây không phải đồ của nàng, lại ở trong phòng ngủ của nàng và Thời Hoài Kim, vậy nhất định là của Thời Hoài Kim.

Ấn đường nàng nhíu lại, nhớ tới sự mỏi mệt của Thời Hoài Kim mấy ngày nay, cùng với sự tránh né như có như không trong chuyện phu thê , nàng giống như hiểu ra chuyện gì, hô to một tiếng: “Trần Nhượng!”

Trần Nhượng lập tức vào phòng: “Đại tướng quân!”

Du Thiên Linh đứng lên, ra lệnh cho hắn: “Hiện tại ngươi lập tức đi hỏi thăm cho ta! Hỏi thăm xem mấy ngày nay Phò mã đều làm gì, rốt cuộc bây giờ người đang ở nơi nào!! Lập tức đi!”