Hạ Diệc Thầm đối diện với biểu tình ngơ ngẩn của Du Thiên Linh, hắn biết, hắn đánh cuộc chính xác, nàng thật sự không viên phòng cùng tên Phò mã luôn toát ra vẻ không thể hiểu được kia, ngay hôm sau ngày đại hôn nàng đã phân phòng cùng Phò mã, vì thế làm sao mà viên phòng được? Quả nhiên hắn đoán không sai.
Nàng đột nhiên thành hôn cũng chỉ vì giận dỗi hắn mà thôi. Từ trước đến nay nàng luôn là người cao ngạo, hắn vì bất đắc dĩ mà phải cưới người khác trước, tuy không phải chính thê, nhưng hắn cũng tuyệt đối sẽ không phản bội nàng, nhưng trong lòng nàng tất nhiên vẫn không thoải mái, cho nên mới trả thù hắn như vậy, nhưng hắn biết nàng sẽ không dung thứ cho một tên Phò mã vô dụng như vậy làm bẩn nàng.
Cho đến ngày hôm nay, hắn thừa nhận hắn có sai, không nên nóng lòng đoạt lại hoàng quyền, mà đồng ý hôn sự cùng nữ nhi của Vệ Văn Công, nhưng nếu hắn không nhanh chóng đoạt lại hoàng quyền, thì đợi hắn ở phía trước chính là con đường chết, một khi hoàng huynh hắn kế vị, hắn sẽ không thể sống được, vậy thì sao có thể cưới nàng làm thê tử, cho nàng vinh hoa phú quý? Chỉ khi hắn đứng ở địa vị cao thượng mới có thể xứng với nàng, mới có thể bảo hộ nàng, bằng không hắn vĩnh viễn chỉ là một tiểu đệ đi dưới sự bao bọc của nàng mà thôi.
Hắn nắm lấy đôi tay nàng: “Thiên Linh, ta thật sự sai rồi, nàng tha thứ cho ta một lần được không? Chúng ta ở bên nhau mười bốn năm, ta biết trong lòng nàng không có khả năng không có ta, nàng hà tất phải tra tấn chính mình, lại tra tấn ta như vậy?”
Du Thiên Linh căn bản không nghe hắn nói chuyện, nàng đang dùng sức hồi tưởng mình lăn lên giường cùng Hạ Diệc Thầm khi nào, tuy từ nhỏ nàng và đám nam nhân đã quậy với nhau, nhưng tuyệt đối không cho phép những nam nhân khiến nàng chướng mắt đó chiếm tiện nghi của nàng. Nàng coi trọng Hạ Diệc Thầm, đó là bởi vì Hạ Diệc Thầm là tiểu đệ nàng nuôi dưỡng mười bốn năm ! cho dù là con chó cũng sẽ có tình cảm sâu đậm, nhưng điều này không chứng minh được nàng sẽ đói bụng ăn quàng ngay chính tiểu đệ của mình! Rốt cuộc, ngươi ngủ với tiểu đệ của ngươi, nói ra rất có mặt mũi nha?!
Chẳng lẽ là thời điểm nàng uống say? Số lần nàng uống say tổng cộng không vượt quá năm lần, mỗi một lần đều có mấy huynh trưởng của nàng bên người, làm sao Hạ Diệc Thầm có cơ hội làm chuyện đó, này hắn sẽ không lừa nàng đi?
“Ngươi nói ta và ngươi đã ngủ cùng nhau, là chuyện khi nào?”
Cách Du Thiên Linh nói chuyện chính là không hàm súc như vậy, người khởi xướng việc này là Hạ Diệc Thầm đều có chút đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng nói: “Là…… từ rất lâu rồi, nàng uống say, tam ca cùng tứ ca cũng thế, ta cũng uống có chút nhiều, thời điểm đưa nàng trở về phòng …… Sau đó nàng lại không nhớ rõ, lúc ấy ta không biết trong lòng nàng có ta hay không , cho nên cũng không dám nói với nàng……”
Từ rất lâu rồi? Vậy việc này chắc phải từ hai, ba năm trước. Du Thiên Linh nửa điểm đều nhớ không nổi, này, tên này định lừa nàng đi! Người anh minh thần võ, đa mưu túc trí hơn người giống như nàng, nếu đã ngủ cùng ai , trong thâm tâm sẽ không yên lòng đi? Nương, bị lừa.
Du Thiên Linh đẩy mạnh hắn ra: “Nói hươu nói vượn! Hạ Diệc Thầm, tốt xấu gì hiện nay ngươi cũng là vua của một nước, dựng nên loại chuyện ma quỷ này để gạt người có ý tứ sao? Ta và Phò mã trước khi đại hôn đã sớm viên phòng, lúc đó ngươi muốn phái người ám sát huynh ấy, ta mới đưa huynh ấy tiến cung sớm chiều ở chung, tình cảm đương nhiên rất tốt!”
Nàng nhíu mày, thở sâu nói: “Chuyện ngươi cho người ám sát huynh ấy, xem ở giao tình trước kia nên ta không so đo với ngươi, từ nay về sau ngươi còn dám động đến một sợi lông tơ của huynh ấy, đó chính là gây thù chuốc oán với ta, ta và ngươi tuyệt đối không đội trời chung!”
Sự che dấu của Du Thiên Linh đã sớm bại lộ, vì thế nàng nói cái gì, Hạ Diệc Thầm đều không tin, mà vị Phò mã kia, căn bản không đáng nhắc đến, việc hắn phải làm, chỉ là khiến Du Thiên Linh tha thứ cho hắn, đồng ý hôn sự cùng hắn, hắn còn ở lại Du Quốc hơn mười ngày, không vội.
Nhưng hắn vẫn biểu thị thái độ của mình, để trong lòng nàng có sự cân nhắc: “Thiên Linh, mặc kệ nàng có thừa nhận hay không, ở trong lòng ta nàng đã là thê tử của ta, chỉ cần nàng quay đầu lại, tất cả mọi chuyện trong quá khứ đều có thể bỏ qua.”
Ngươi coi ta là thê tử của ngươi, có được sự đồng ý của ta không? Lại còn chuyện cũ sẽ bỏ qua, nếu hắn dám, nàng còn muốn so đo xem rốt cuộc ai mạnh hơn ai!
Nhưng hiện tại nàng không thể phát hỏa, dù thế nào nàng cũng muốn biết rõ ràng nàng có làm việc đó cùng Hạ Diệc Thầm hay không rồi mới có thể tính sổ được.
Du Thiên Linh nghiêm túc nói: “Hạ Diệc Thầm, ta nói lại một lần cuối cùng, ta đối với ngươi chưa bao giờ có cái gì mà tình yêu nam nữ, hiện nay ta cũng đã thành hôn, có gia thất có nam nhân, ngươi thức thời một chút, chúng ta về sau vẫn là bằng hữu, còn nếu ngươi không thức thời, từ nay về sau, đại lộ hướng lên trời, mỗi người đi một bên!”
Tiểu đệ nhiều năm như vậy, muốn làm bằng hữu của nàng, Du Thiên Linh còn không vui, lại còn muốn làm nam nhân của nàng? Sao hắn không nằm mơ luôn đi!
Nhưng Hạ Diệc Thầm cảm thấy, nàng sẽ không dễ dàng thừa nhận như vậy, hắn biết, hắn có thể chờ.
*
Bên kia.
Thời Hoài Kim cùng Tinh Võ Hầu nói xong chính sự, biết được Du Thiên Linh cùng Hạ Diệc Thầm ở phía sau hoa viên, liền rảo bước đi đến đó.
“Phò mã, không biết ngài và công chúa quen biết như thế nào?”
Thời Hoài Kim nghe vậy, cũng không có nửa phần lảng tránh, thẳng thắn nói: “Hôn sự của ta và Thiên Linh nháo đến xôn xao dư luận, nói vậy Tinh Võ Hầu cũng đã nghe nói qua một vài tin đồn. Ngay từ đầu người Thiên Linh coi trọng chính là bào đệ của ta, bào đệ của ta không muốn, mới dùng ta để thế hôn, chỉ là không nghĩ tới trước ngày đại hôn Thiên Linh lại tự mình đến phủ , nhưng cũng bởi vậy mà ta may mắn gặp được nàng, cùng nàng nảy sinh tình ý, mới kết đoạn giai duyên này.”
Tinh Võ Hầu nghe xong có chút nghĩ không ra vì sao hắn sẽ thẳng thắn thành khẩn như thế, rốt cuộc mối hôn sự này, với nam nhân mà nói không được vẻ vang cho lắm, vị Phò mã này xác thật không đơn giản.
“Vậy Phò mã đối với công chúa có bao nhiêu hiểu biết?”
Thời Hoài Kim nghe vậy mỉm cười: “Tinh Võ Hầu hỏi loại hiểu biết nào? Là mối quan hệ của ngươi cùng công chúa, hay là mối quan hệ phu thê giữa ta và công chúa? Nhân tâm đều sẽ thay đổi, cho dù có mười mấy năm giao tình, cũng không thể nhìn thấu một người, lại cố tình đi tìm hiểu làm gì?”
Tinh Võ Hầu sửng sốt, lời nói lúc trước của hắn trong bữa ăn, quả nhiên vị phò mã này đã nghe vào tai, chỉ là ẩn nhẫn không phát ra thôi. Mới vừa rồi , khi nói chuyện, hắn cũng có thể phát giác ra vị Phò mã này là người thông minh, tuyệt đối không phải bao cỏ như trong lời đồn, đúng là không thể khinh thường.
“Phò mã là người sáng suốt, trước mặt người ta sẽ không nói tiếng lóng. thân phận của Lục gia chúng ta nói như vậy Phò mã cũng có thể đoán ra, ngài ấy và công chúa quen biết nhau mười bốn năm, tình ý trong đó không phải một hai câu có thể nói rõ ràng. Hiện nay, giữa bọn họ có chút hiểu lầm, sau khi hiểu lầm được giải thích rõ ràng, ta thiết nghĩ mọi chuyện đều sẽ tốt.” Dứt lời hắn nói bóng nói gió “Phò mã là người thông minh, mặc dù đổi một loại thân phận, nhất định cũng có thể tiền đồ như gấm.”
Thời Hoài Kim nghe vậy thần sắc vẫn nhàn nhạt như cũ, thậm chí bên môi còn hàm chứa ý cười, hắn nói: “Ý tứ của Tinh Võ Hầu ta hiểu, chỉ là hôn sự của ta và Thiên Linh là bệ hạ ban cho, Thiên Linh lựa chọn, mà theo hiểu biết của ta về Thiên Linh, nàng tuyệt đối sẽ không vì ai mà ủy khuất chính mình . Ta đã từng nói qua với Thiên Linh, đến chi ta hạnh, thất chi ta mệnh ( được thì là may mắn của ta , mất thì do số mệnh của ta), hết thảy đều phải xem thiên ý của tạo hóa.”
Trước mắt quyền quyết định không phải ở hắn. Nhưng đến chi ta hạnh, thất chi ta mệnh. Nói thì đơn giản, nhưng không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.
Tinh Võ Hầu không nhiều lời nữa: “Phò mã là người rộng rãi .”
Thời Hoài Kim lắc đầu: “Chỉ là cưỡng cầu chưa chắc đã có được, không bằng thích ứng trong mọi hoàn cảnh.”
Vừa đi vừa nói chuyện đã tới hậu hoa viên rồi, xa xa có thể nhìn thấy Du Thiên Linh đứng đối diện Hạ Diệc Thầm, Hạ Diệc Thầm nắm một bàn tay của Du Thiên Linh, không biết đang nói chuyện gì.
Tinh Võ Hầu ho nhẹ một tiếng: “Hình như còn chưa nói xong……”
Thời Hoài Kim liếc mắt nhìn hai người kia một cái, lạnh nhạt cười nói: “Nếu Tinh Võ Hầu không chê, bên kia có tòa đình hóng gió, khi nhàn hạ ta cùng Thiên Linh khi đều thích đến nơi đó uống trà nghỉ ngơi.”
Tinh Võ Hầu thật bội phục sự nhẫn nại của Phò mã, nói: “Phò mã xin mời.”
Thời Hoài Kim gật đầu: “Ta dẫn đường cho Tinh Võ Hầu.”
Chỉ là chưa đi được mấy bước, Du Thiên Linh mới vừa rồi còn ở đầu bên kia liền đi tới phụ cận: “Hoài Kim.”
Thời Hoài Kim nghe vậy quay người lại, thấy Du Thiên Linh đến đây nhanh như vậy thì có chút kinh ngạc: “Thiên Linh cùng Lục gia nói chuyện xong rồi?”
Du Thiên Linh khinh thường liếc mắt nhìn Hạ Diệc Thầm một cái: “Vốn dĩ cũng không có gì hay mà nói.”
*
Sau khi đám người Hạ Diệc Thầm đi rồi, phu thê hai người trở về chính viện, phòng bếp đưa thuốc bổ tới, độ ấm vừa phải.
Du Thiên Linh thúc giục Thời Hoài Kim uống: “Nếm thử xem hương vị thế nào?”
Uống loại đồ vật này rất khiến người thẹn thùng, Thời Hoài Kim miễn cưỡng uống một ngụm: “Còn có thể…… Điện hạ muốn nếm thử sao?”
Du Thiên Linh xua tay: “Ta uống cái này làm gì? Huynh uống nhiều chút, ta đi tắm rửa một cái.” Nói xong liền xoay người chạy đi.
Thời Hoài Kim miễn cưỡng uống hết một chén thuốc bổ, Du Thiên Linh tắm rửa xong đã trở lại, sau đó đổi thành hắn đi tắm, chờ đến khi hắn trở về, Du Thiên Linh đang nằm trên giường, nhìn thấy hắn tới, vỗ vỗ xuống bên cạnh mình: “Tới.”
Cũng không biết có phải do công hiệu của chén thuốc bổ kia hay không, hiện nay người hắn có chút nóng lên, cởϊ áσ ngoài nằm xuống, có chút không biết làm gì nói: “Thiên Linh, ta……”
Du Thiên Linh dán người lên, ghé vào ngực hắn, cắt ngang lời hắn: “Cái người tên Lục gia kia tên thật là Hạ Diệc Thầm, là tân hoàng của Hạ Quốc, bất quá trước kia hắn chỉ là một tiểu đệ bên người ta, khi còn nhỏ hoàn cảnh không khác huynh là bao, cho nên mới bị ta thu nạp vào bên người.” Nói xong nàng thở dài.
Thời Hoài Kim đã đoán được thân phận của Hạ Diệc Thầm,hắn chỉ không nghĩ tới cuộc gặp gỡ của Hạ Diệc Thầm cùng Thiên Linh lại không khác hắn là bao? Thân là một vị hoàng tử, sao phải sống như thế ?
Hắn hỏi nàng: “Làm sao vậy?”
Du Thiên Linh tiếp tục nói: “Ai, đúng là sói mắt trắng, dám đặt tâm tư lên người ta, nếu về sau hắn ở trước mặt huynh nói hươu nói vượn, huynh cũng không nên tin hắn. Nếu hắn khi dễ huynh, huynh nhất định phải nói cho ta, chớ có sợ hắn.”
Đừng nhìn Thời Hoài Kim ở trước mặt Tinh Võ Hầu thong dong bình tĩnh, kỳ thật trong lòng thực sự có khúc mắc, hiện giờ nghe Du Thiên Linh nói như vậy, thoáng có chút tự tin, nhưng rốt cuộc như thế nào vẫn phải nhìn lâu dài.
“Ta hiểu.”
Du Thiên Linh ôm lấy cổ hắn, hôn một cái lên cánh môi hắn: “Cũng chỉ có huynh mới có thể làm ta hài lòng như ý.”
Thời Hoài Kim mím môi, có chút đỏ mặt: “Ta rất vinh dự.” Kỳ thật tối hôm qua hắn cũng không làm nàng như ý……
Nhìn Phò mã của nàng đỏ mặt, tâm tư kiều diễm của Du Thiên Linh liền đi lên, nàng vươn một ngón tay vẽ vòng tròn lên ngực hắn: “Hôm nay…… tiện sao?”
Đương nhiên Thời Hoài Kim biết nàng hỏi cái gì, trong lòng chậm một nhịp nói: “Thuận…… thuận tiện……”
Du Thiên Linh cong môi cười, chưởng phong đảo qua, ánh nến trong phòng đều tắt, cả người nàng áp trên người Hoài Kim, nhấm nháp mỹ vị nàng chờ đợi từ lâu.
Chỉ là không bao lâu sau, thế cục đảo lộn, Thời Hoài Kim nhẹ nhàng triền miên hôn mỗi một chỗ trên người nàng, Du Thiên Linh hít vào một hơi, hỏi hắn: “Đã xem rồi?”
Thời Hoài Kim ừ nhẹ một tiếng, khẽ vuốt chiếc bụng nhỏ đang thắt chặt của nàng, Du Thiên Linh bắt lấy cánh tay hắn: “Đến đây đi, ta đã tốt……”
Thời Hoài Kim chống thân thể, hôn lên cánh môi đang khẽ cắn của nàng, liếʍ láp muốn nàng nhả ra, mười ngón tay giữ chặt mười ngón của nàng, tìm được địa phương đó một cách chuẩn xác, lập tức đi vào.
Du Thiên Linh kêu rên một tiếng, một cơn đau như muốn xé rách, không có sự vui thích như trong tưởng tượng, đồ vật kia giống như một cây gậy, mạnh mẽ khuấy động trong cơ thể nàng, nhưng sự kiêu ngạo từ trước đến nay khiến nàng chịu đựng không kêu đau. Vốn dĩ nàng nghĩ rằng Phò mã của nàng không kiên trì được bao lâu, lại không nghĩ tới từng cái thúc đẩy càng lúc càng nhanh, dường như muốn lấy mạng nàng, nàng đành phải nắm chặt tay hắn, yên lặng chịu đựng.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc nàng cũng nếm được tư vị trong đó, cùng hắn hưởng thụ quá trình mây mưa, tới đêm khuya.
Du Thiên Linh hôn mê trong chốc lát mới tỉnh lại, Thời Hoài Kim ôm nàng, cả hai người còn chưa có thu thập, nàng lén lút xuống giường, cầm khăn lau chùi một phen, trên mặt khăn không có vết máu……
Nương, tên hỗn trướng Hạ Diệc Thầm kia, sẽ không thật sự làm đi?