Sau khi Hạ Diệc Thầm tháo mặt nạ xuống không khí trên bàn có chút đông lạnh, hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Du Thiên Linh, không nói lời nào cũng không động đũa.
Mà Du Thiên Linh cũng không thèm để ý đến hắn, tự rót tự uống không hề có tính tự giác đãi khách , uống đến ly thứ ba, Thời Hoài Kim ngăn cản nàng nói: “Thiên Linh, hôm qua quá say rồi, hôm nay uống ít chút đi.”
Du Thiên Linh nghe tiếng quay đầu nhìn về phía Thời Hoài Kim, hình như từ sáng sớm ngày hôm nay hắn bắt đầu gọi tên nàng, tuy không biết vì sao, nhưng nàng lại cảm thấy thực xuôi tai. Nàng buông chén rượu, ái muội cười: “Thiếu chút nữa đã quên tối nay còn có chuyện quan trọng phải làm đấy, sao có thể uống say?” Nói xong đem ly rượu trong tay hắt xuống mặt đất, lại rót chén trà uống.
Thời Hoài Kim gắp cho nàng chút đồ ăn: “Đừng để bụng rỗng uống trà, tốt xấu gì cũng ăn chút gì lót dạ.”
Du Thiên Linh lên tiếng, thực ngoan ngoãn buông chén trà, gắp mấy món ăn hắn vừa gắp cho mình, đấy đều là những món ngày thường nàng thích ăn.
Lúc này Thời Hoài Kim mới tiếp đón hai người đối diện: “Hai vị khách quý tại sao vẫn không động đũa, hay là khẩu vị không hợp?”
Hạ Diệc Thầm liếc hắn một cái, trong mắt là mảnh lãnh đạm từ trên cao nhìn xuống, dường như không thèm đem hắn đặt ở trong mắt, ý tứ coi khinh vừa nhìn liền hiểu ngay.
Tinh Võ Hầu là bởi vì chủ tử không động đũa, nên hắn không dám động, sợ không khí tiếp tục trở nên đông lạnh, hắn giảng hòa nói: “Mới vừa rồi còn chưa giới thiệu cùng Phò mã , vị này chính là Lục gia, có giao tình đồng sinh cộng tử cùng công chúa và ta, lần này theo sứ đoàn đến đây, thứ nhất là chiêm ngưỡng phong thổ Du Quốc, thứ hai là vấn an công chúa, về sau còn thỉnh Phò mã lo lắng nhiều hơn.”
Thời Hoài Kim làm như không nhận thấy được sự không thân thiện của Hạ Diệc Thầm, cười khanh khách nâng chén nói: “Tinh Võ Hầu nói quá lời, nếu hai vị là bằng hữu của Thiên Linh, thì cũng là bằng hữu của ta. Thân thể ta không tốt, không thể uống rượu, lấy trà thay rượu kính nhị vị, hoan nghênh nhị vị đến thăm.”
Tinh Võ Hầu nghe vậy giơ chén rượu lên nhưng lại không dám uống trước, Hạ Diệc Thầm coi như không nghe thấy gì, đầu ngón tay gõ vào miệng ly, cũng không có ý tứ muốn nâng chén.
Thời Hoài Kim giơ tay cũng không được, buông cũng không được, đành phải giữ một hồi lâu.
Du Thiên Linh đập thật mạnh chiếc đũa lên mặt bàn, âm thanh lạnh lùng nói: “Như thế nào? Không phải tới uống rượu mừng sao, ta cố ý sai người tìm rượu thừa trong ngày đại hôn đó mời các ngươi uống, các ngươi không muốn uống?”
Tinh Võ Hầu ứa mồ hôi lạnh, vội hoà giải nói: “Ai ô ô, đều do ta đã quên! Trước đó vài ngày Lục gia bị thương, đang dưỡng thương không thể uống rượu.” Dứt lời đứng dậy cầm cái ly bên phải rót trà cho Hạ Diệc Thầm.
Ai ngờ Tinh Võ Hầu còn chưa rót đầy trà, Hạ Diệc Thầm đã bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt thật mạnh cái ly lên bàn, nói với Du Thiên Linh: “Rượu ta đã uống rồi, ta có lời muốn nói với nàng.”
Ngươi muốn nói chuyện với ta là ta phải nghe ngươi nói chắc? mặt mũi của ngươi cũng lớn quá đi?
Du Thiên Linh cũng không thèm để ý tới hắn, không nhanh không chậm lột vỏ tôm bỏ vào trong chén của Thời Hoài Kim: “Hôm nay món tôm này làm cũng không tệ lắm, huynh sợ dơ, ta lột vỏ cho huynh, huynh cũng đừng chạm vào.”
Thời Hoài Kim rất tự nhiên gắp con tôm Du Thiên Linh vừa bóc cho cắn một miếng, tán thưởng nói: “Xác thật không tồi, đây là tôm hôm qua hồi cung được Ngũ ca cùng Lục ca tặng, nàng say rượu nên không biết, bọn họ nói tôm này do chính tay bọn họ bắt, muốn cho chúng ta nếm thử mới mẻ.”
Du Thiên Linh ồ một tiếng, duỗi tay lau nước tương dính bên môi Thời Hoài Kim : “Ngày thường hai người bọn họ thích nhất là lựa chọn mấy con sông nhỏ câu chút cá tôm, chắc là lại tìm được địa phương mới. Nếu huynh cảm thấy hứng thú, ngày khác bảo bọn họ dẫn huynh đi cùng.” Nói xong vươn lưỡi liếʍ nước tương trên đầu ngón tay giữa, động tác thập phần tùy ý, phảng phất như đó là chuyện bình thường.
Ấn đường Hạ Diệc Thầm nhíu lại, năm ngón tay siết chặt chén rượu trong tay: “Du Thiên Linh, ta có lời muốn nói với nàng.”
Lần này Du Thiên Linh không giả bộ như không nghe thấy nữa, nàng tỏ vẻ không có việc gì nói: “Có chuyện thì nói đi, hay là lại muốn xem ngũ hành bát quái, chọn ngày lành tháng tốt? Mấy ngày không thấy, Lục gia lại có nhiều chú ý như vậy. Người có quyền thế chính là không giống nhau, mặt mũi đều lớn hơn không ít.”
Kẽo kẹt một tiếng, chén rượu trong tay Hạ Diệc Thầm nứt một đường, Tinh Võ Hầu vội đè tay hắn lại: “Lục gia, có chuyện muốn nói cũng đừng gấp, chậm rãi nói là được rồi. Công chúa cũng vừa mới từ quân doanh trở về, cơm cũng chưa ăn, có chuyện gì cũng phải lấp đầy bụng trước mới được, bụng rỗng nói chuyện, còn không phải ăn một bụng khí? Người đã đến đây rồi, sao phải nóng lòng nửa khắc nhất thời này .”
Tinh Võ Hầu đứng lên, thay đổi cái ly trong tay Hạ Diệc Thầm, nên rót rượu thì rót rượu, nên châm trà thì châm trà: “Xa cách lâu ngày mới được gặp lại, gặp nhau tại đây, đều là người đã từng có giao tình, hiện nay cùng nhau uống một ly cũng không quá đi?” Dứt lời đôi mắt nhìn về phía Du Thiên Linh.
Du Thiên Linh hơi gật đầu: “Đó là đương nhiên.”
Du Thiên Linh không phải người tính toán chi li, người khác cho nàng mặt mũi, nàng cũng sẽ cho người khác mặt mũi,có đi có lại, tuyệt không làm ra vẻ.
Sau khi cạn một ly này, không khí tốt hơn không ít, Tinh Võ Hầu là người rất biết nói chuyện, tâm sự chuyện đã từng vào sinh ra tử, không khí có vẻ thân thiện hơn. Hắn lại nói đến giao tình lúc trước: “Lại nói tiếp, ta và công chúa đã quen biết nhau được 3 năm, lúc mới gặp công chúa, công chúa mới mười lăm tuổi, nhưng khi đó phong phạm khí độ lại không tầm thường, ta liền biết trong tương lai , công chúa sẽ có đất dụng võ.” Dứt lời, dường như hắn nhớ tới cái gì, “Hình như lúc ấy Lục gia còn ở bên người công chúa đi. Ai, hai người đã nhận thức bao nhiêu năm rồi?”
Người vẫn luôn ít nói Hạ Diệc Thầm mở miệng: “Qua một tháng nữa là tròn mười bốn năm.”
Tinh Võ Hầu nghe vậy thì thể hiện vẻ mặt kinh ngạc: “Mười bốn năm cũng không ít, tuổi của Lục gia cùng công chúa tương đương nhau, quen biết từ nhỏ, cũng coi như là thanh mai trúc mã đi?” Rồi sau đó ánh mắt đảo qua người Thời Hoài Kim, thấy bộ dáng hắn giống như không nghe bọn họ nói chuyện, thì hơi nhíu mày.
Du Thiên Linh lắc cái ly trong tay, liếc mắt nhìn Tinh Võ Hầu một cái, cười như không cười nói: “Ta không có trúc mã, chỉ có mấy tiểu đệ theo từ nhỏ đến lớn thôi, còn có người một bước lên trời, bỗng nhiên nổi danh, ta còn phải chúc hắn tiền đồ như gấm.”
Tinh Võ Hầu cười gượng hai tiếng, liếc mắt nhìn Hạ Diệc Thầm một cái: “Cũng nhờ lời chúc phúc của công chúa, mặc kệ như thế nào, giao tình vẫn còn đây.”
Du Thiên Linh buông ly xuống, rót thêm nửa ly rượu, hỏi Thời Hoài Kim ở bên cạnh: “Ta lại uống thêm nửa ly có được không?”
Thời Hoài Kim gật đầu: “Có chừng mực là tốt rồi, nàng lại không thích uống canh giải rượu, đừng uống nhiều tới mức ban đêm khó chịu là được.”
Du Thiên Linh lên tiếng đồng ý , sau đó nhấp một ngụm nhỏ, lúc này mới trả lời Tinh Võ Hầu : “Ai nha, cái gì giao tình với không giao tình, đại lộ hướng lên trời, các ngươi đi đường của các ngươi, về sau gặp nhau ở ngã rẽ, lên tiếng chào nhau một câu là được rồi, cũng chỉ thế thôi.”
Tinh Võ Hầu nghe xong không nói thêm gì nữa, mà quay sang bắt chuyện cùng Thời Hoài Kim: “Phò mã, vốn dĩ hôm nay tới đây, ta vốn không muốn nói chuyện công việc, nhưng ta lại có chút việc liên quan đến vấn đề bang giao giữa hai nước , nóng lòng muốn trao đổi trước cùng Phò mã, không biết Phò mã có tiện hay không? Sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của ngài đâu.”
Thời Hoài Kim liếc mắt nhìn Du Thiên Linh một cái, thấy nàng không nói gì, đứng dậy hiền hoà nói: “Đương nhiên có thể, chỉ là nơi này không phải địa phương nói chính sự, không bằng Tinh Võ Hầu cùng ta đến thư phòng nói chuyện, vừa vặn ta cũng có một số việc muốn thỉnh giáo Tinh Võ Hầu.”
Tinh Võ Hầu mặt mày hớn hở, đứng dậy: “Phò mã quá khách khí.” Rồi sau đó lại nói với Du Thiên Linh cùng Hạ Diệc Thầm “Xin lỗi vì không thể tiếp được.”
Hai người đi rồi, trong sảnh liền trở nên an tĩnh, Du Thiên Linh uống nốt chỗ rượu còn sót lại trong chén, chậm rãi từ từ đứng lên, muốn rời khỏi nơi này.
Hạ Diệc Thầm đứng lên theo nàng: “Thiên Linh, hiện nay ngay cả một câu nói nàng cũng không muốn nói chuyện với ta sao?”
Du Thiên Linh quay đầu nhìn về phía hắn, đứng thẳng eo, tư thái nhẹ nhàng nói: “Trong phòng quá buồn, có chuyện gì đi ra ngoài nói. Cha ta rất thưởng thức Hoài Kim, ban cho huynh ấy phủ Phò mã thực không tồi, cảnh trí hơn người, phong cảnh tú lệ, đi dạo một chuyến cũng không tệ.” Nói xong liền muốn đi ra ngoài.
Hạ Diệc Thầm nhanh chóng đi qua, túm chặt cổ tay nàng: “Nàng nên biết, ta tới không phải để tham quan phủ Phò mã, nói ở chỗ này là được rồi.”
Hố trong đầu người này thật đúng là càng lúc càng lớn.
Du Thiên Linh không kiên nhẫn hất tay hắn ra, nói: “Ta sao có thể không biết ngươi tới làm gì? Nhưng hiện tại ta là người đã có gia thất, ở một mình cùng ngươi trong một căn phòng, ngươi bảo nam nhân của ta phải nghĩ như thế nào? Khi dễ nam nhân của ta thành thật sao? Ngươi không ra ? Không ra cũng đừng nói chuyện với ta!”
Nàng từng câu từng câu nam nhân của ta, sự nhẫn nại của Hạ Diệc Thầm dường như sắp tới điểm cuối, hắn hít sâu một hơi nói: “Được, đi ra ngoài nói chuyện.”
Du Thiên Linh hừ lạnh một tiếng , đi ra ngoài trước một bước, đến hậu hoa viên tìm một địa phương không có người thì dừng lại, lệnh cho Trần Nhượng cùng Trần Khiêm canh giữ cách đó không xa, không cho bất cứ ai tới gần, sau đó nàng mới ngồi lên ghế đá.
“Có chuyện nói đi.”
Hạ Diệc Thầm ngồi xuống bên cạnh nàng, gỡ mặt nạ xuống ném trên bàn, định duỗi tay nắm lấy tay nàng, nhưng lại bị Du Thiên Linh tránh đi, hắn có chút ảm đạm nói: “Nàng còn giận ta sao?”
Vô nghĩa! Du Thiên Linh tỏ vẻ câu hỏi này không đáng trả lời.
Hạ Diệc Thầm than nhẹ một tiếng, dùng ngữ khí thỏa hiệp nhẹ giọng nói với nàng: “Nàng nên biết những gì ta đang làm , nàng giận ta nạp (giống như cưới nhưng từ nạp này dùng cho nạp thϊếp) người khác trước nàng, hiện giờ nàng cũng gả một lần, chúng ta coi như huề nhau đi. Nàng hòa li với hắn, ta vẫn sẽ dùng nghi lễ của Hoàng Hậu để cưới nàng.”
Du Thiên Linh nghe xong ánh mắt nhìn hắn giống như đang nhìn một tên ngốc tử, cảm thấy mình nói thêm một câu thôi cũng là vô nghĩa, dứt khoát đứng dậy rời đi, rắm cũng không thèm phóng một cái.
Hạ Diệc Thầm thấy vậy lập tức đuổi kịp nàng, bắt lấy cánh tay nàng nói: “Rốt cuộc nàng muốn ta như thế nào? Ta đã sớm nói với nàng, ta cưới nàng ta chỉ vì tình thế bắt buộc, sau khi thành thân tuyệt đối sẽ không chạm vào nàng ta, ta đều làm được. Hiện nay ta đã bước lên ngôi vị hoàng đế, có thể lấy nghi thức của Hoàng Hậu để cưới nàng, cho nàng vinh quang lớn nhất, đương nhiên ta cũng sẽ hưu nàng ta, về sau ta chỉ có một mình nàng. Lúc trước rõ ràng nàng đã đồng ý với ta, vì sao lại lật lọng, vừa trở về Du Quốc liền thành thân cùng một con ma ốm? Ta không trách nàng tùy ý làm bậy, nhưng nàng còn muốn ta phải thế nào?”
Du Thiên Linh không thể hiểu được: “Ta đồng ý? Hạ Diệc Thầm, ngươi mới là người không chịu hiểu đi? Ta nói muốn gả cho ngươi lúc nào, ngươi cho rằng ta hiếm lạ vị trí Hoàng Hậu sao? Thỉnh ngươi nên cho ai thì cho đi thôi, không cần tiếp tục đến dây dưa với ta, sớm biết đầu óc ngươi vẫn không rõ ràng như cũ, ta không nên gặp ngươi mới đúng.” Nói xong không một chút lưu tình bẻ tay hắn ra , xoay người rời đi.
Hạ Diệc Thầm chặn đường nàng, trên mặt cũng có chút tức giận: “Vậy nàng muốn như thế nào? Lưu lại nơi này làm kim chi ngọc diệp (cành vàng lá ngọc), cùng Phò mã tiểu bạch kiểm của nàng tình chàng ý thϊếp? Du Thiên Linh, đó không phải nàng.”
Nếu không phải hiện tại hắn đã làm hoàng đế, Du Thiên Linh sẽ trực tiếp đánh cho hắn một trận: “Ta sống như thế nào do ngươi định đoạt sao? Mặt mũi ngươi lớn quá đấy! Làm hoàng đế cũng thật ghê gớm, còn muốn quản ta! Ta nói cho ngươi biết, hiện tại ta chịu đựng ngươi không phải ta sợ ngươi, nhưng nếu ngươi vẫn không biết điều như vậy, tương lai chúng ta gặp nhau trên chiến trường cũng không còn gì để nói!”
Hạ Diệc Thầm giữ chặt nàng không chịu buông tay: “Được, nàng không gả cho ta, vậy nàng và tên Phò mã tiểu bạch kiểm kia từng có phu thê chi thực sao (phu thê chi thực là quan hệ vợ chồng )?”
Du Thiên Linh bị hỏi cho choáng váng, nếu không phải thân thể Phò mã nhà nàng không tốt, nàng có thể nhẫn đến bây giờ sao? Nương, nên đáp như thế nào ……
Hạ Diệc Thầm thấy nàng do dự, giống như đã thắng trận, nở một nụ cười: “Ta tới nói hộ nàng đi, nàng căn bản không có, bởi vì trong lòng nàng có ta.”
Du Thiên Linh căng da đầu nói: “Xí! Ta và Phò mã của ta viên phòng còn phải nói cho ngươi nghe? Nếu ngươi muốn nghe, ta liền nói cho ngươi, chúng ta đã sớm viên phòng! Vừa lòng?”
Hạ Diệc Thầm chắc chắn nói: “Ta biết nàng căn bản không có, cho dù có cũng không sao……” Hắn hơi dừng lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, “Khả năng nàng không nhớ rõ, ta và nàng đã sớm có phu thê chi thực, nếu nàng và Phò mã đã từng viên phòng , vậy nhất định nàng cũng biết đi?”
Lần này Du Thiên Linh cảm thấy mình thật ngu ngốc, còn có loại sự tình này? Nàng đương nhiên không biết……