Thời Hoài Kim vừa nhậm chức thì bắt kịp một sự kiện lớn, tân đế của Hạ Quốc đăng cơ, phái sứ thần đi sứ Du Quốc, người thay mặt tân đế đi sứ Du Quốc kia có địa vị không nhỏ, là Tinh Võ Hầu chiến công hiển hách của Hạ Quốc, đa mưu túc trí, kiêu dũng thiện chiến, là một người không dễ đối phó. Ước chừng 5 ngày sau sứ đoàn sẽ tới kinh thành, Lễ Bộ đã có một chút thời gian chuẩn bị, hiện tại cũng yêu cầu thêm một vài vị lang trung khác cùng hợp tác làm công tác chuẩn bị tiếp đãi sứ đoàn Hạ Quốc.
Nhắc tới Hạ Quốc, Thời Hoài Kim không khỏi nghĩ tới lời Trần Nhượng từng nhắc đến “vị kia ở Hạ Quốc”, không biết vị Tinh Võ Hầu này có quan hệ gì cùng “vị kia ở Hạ Quốc” hay không.
Thời điểm trở về phủ, Thời Hoài Kim hỏi Trần Khiêm : “Trần phó tướng, ngươi cũng biết Tinh Võ Hầu?”
Trần Khiêm nghe xong, hắn xoay mặt sang một hướng khác, trốn tránh nói: “Mạt tướng không biết……”
Thời Hoài Kim nhìn kỹ hắn, cũng không nói chuyện uyển chuyển như khi nói chuyện với Du Thiên Linh: “Không biết? Công chúa điện hạ từng giao chiến cùng Hạ Quốc, sau này lại liên thủ với Hạ Quốc đánh hạ Tuy quốc, Tinh Võ Hầu chính là danh tướng của Hạ Quốc, Trần phó tướng chính là phó tướng bên người công chúa, thế nhưng lại không biết Tinh Võ Hầu danh tướng của Hạ Quốc?”
Trần Khiêm cảm thấy thật khó xử, cho dù hắn biết, hắn cũng chỉ có thể làm theo lời dặn dò của Đại tướng quân nói không biết ! Hắn cũng thực sự bất đắc dĩ!
Trần Khiêm ngập ngừng nói: “Phò mã trở về hỏi Đại tướng quân đi, mạt tướng thật sự không biết, nhưng Đại tướng quân nhất định sẽ biết.”
Thời Hoài Kim vốn không có nghi ngờ gì đối với Tinh Võ Hầu, nhưng nhìn thấy thái độ lảng tránh của Trần Khiêm như vậy, liền sinh ra sự hoài nghi đối với Tinh Võ Hầu. Nếu Tinh Võ Hầu không có vấn đề gì, tại sao Trần Khiêm lại cố tình lảng tránh không chịu nói? Trong chuyện này nhất định có điều gì đó không muốn để người khác biết.
Hắn không tiếp tục hỏi, kẹp lấy bụng ngựa, nhanh chóng tiến về hướng phủ Phò mã.
*
Hôm nay là ngày đầu tiên Thời Hoài Kim nhậm chức, Du Thiên Linh đã trở lại từ sớm, muốn hỏi thăm một ngày này của Thời Hoài Kim như thế nào, thể hiện lòng quan tâm với hắn.
Thời Hoài Kim trả lời nàng: “Khá tốt, các vị đồng liêu đều rất chiếu cố ta, có gì không rõ có thể hỏi bọn họ, bọn họ đều nhất nhất giải đáp.”
Du Thiên Linh gật đầu, cho tiền bọn họ cũng không dám thể hiện sắc mặt với Phò mã của nàng.
“Vậy là tốt rồi.” Sau đó ngồi ngay ngắn chờ Thời Hoài Kim mở miệng yêu cầu nàng.
Nhưng nàng đợi được một lát rồi, vẫn thấy Thời Hoài Kim pha trà, giống như không có chuyện gì khó xử muốn nhờ nàng giúp đỡ.
Du Thiên Linh có chút chờ không nổi , suy nghĩ nửa ngày, mới khụ một tiếng hấp dẫn sự chú ý của hắn, chủ động nói: “Ngày đầu tiên nhậm chức, huynh có gặp phải chuyện gì khó giải quyết không? Nếu là việc ta có thể giúp được, huynh cứ việc mở miệng.”
Nàng nghĩ: Nhất định là Phò mã của nàng quá hiểu chuyện, ngượng ngùng không muốn phiền toái nàng, vì thế nàng cứ chủ động hỏi đi.
Thời Hoài Kim nghe vậy ngẩng đầu lên, Du Thiên Linh tươi cười thân thiết nhìn hắn, dường như đang đợi hắn nói gì đó.
Thời Hoài Kim có chút hoài nghi, do dự một lát mưới nói: “Nhưng thật ra có chút việc muốn hỏi điện hạ, không biết điện hạ có biết hay không……”
Du Thiên Linh cảm thấy mình đoán đúng rồi, thập phần nhiệt tình nói: “Huynh cứ việc hỏi, giữa phu thê chúng ta, còn gì không thể nói thẳng? Điều ta biết nhất định sẽ nói hết.” Nàng rất có thành ý đi?
Thời Hoài Kim rót cho nàng một ly trà ngon, sau đó hắn ngồi trở lại trên ghế mở miệng nói: “Là thế này, năm ngày sau có sứ thần Hạ Quốc tới thăm, sứ thần Hạ Quốc chính là Tinh Võ Hầu, không biết điện hạ có biết việc này?”
Du Thiên Linh nghe xong thể hiện một bộ dáng kinh ngạc ta chưa từng nghe nói ta không biết: “Có việc này sao? Mấy ngày nay ta không thượng triều, cũng không biết đến việc này.”
Với thân phận của Du Thiên Linh , cho dù không thượng triều, cũng không có khả năng không biết tới chuyện lớn như thế. Thời Hoài Kim vừa nhìn liền biết nàng đang nói dối, nhưng lại không hiểu ý nàng là gì: “Không ngờ điện hạ lại không biết, ta vốn có chút chuyện muốn hỏi điện hạ ……” Nói xong hắn đứng dậy, không hề tiếp tục hỏi nữa .
Du Thiên Linh thấy hắn không hỏi, lại bỏ thêm một câu: “Tuy nhiên ta đối với Tinh Võ Hầu thật ra có một chút hiểu biết, nếu huynh muốn hỏi chuyện của hắn, thật ra có thể hỏi ta.”
Thời Hoài Kim nghe vậy ngồi trở về, thần sắc có chút vui sướиɠ nói: “Vậy thật tốt quá, ta đang muốn hỏi điện hạ về chuyện của Tinh Võ Hầu.”
Du Thiên Linh bày ra một bộ dáng dễ như trở bàn tay: “Trước đây ta đối với Tinh Võ Hầu từng có một chút hiểu biết, sau lại cộng sự cùng hắn một đoạn thời gian, huynh muốn biết cái gì ta đều có thể nói cho huynh.” Nàng dừng một chút, làm như nghĩ tới cái gì, lại nói, “Đúng rồi, ta còn có một phần hồ sơ về hắn, để ta bảo Trần Nhượng đưa cho huynh, nhìn xem có gì dùng được hay không.” Nói xong liền gọi Trần Nhượng một tiếng, bảo hắn lập tức đi lấy.
Chỉ chốc lát sau ,Trần Nhượng đã quay trở lại, đem một quyển hồ sơ thật dày đưa cho Thời Hoài Kim.
Thời Hoài Kim tiếp nhận lật mở vài trang, bên trong ghi chép về cuộc đời của Tinh Võ Hầu, tinh tế đến mức có cả thói quen ăn uống hàng ngày của hắn, còn viết cả sở thích của Tinh Võ Hầu, binh khí mà hắn am hiểu , từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, thập phần toàn diện, hiển nhiên đã có một sự hiểu biết sâu sắc.
Thời Hoài Kim thể hiện một bộ dáng giống như đạt được chí bảo: “Đây đúng là thứ ta cần nhất hiện nay.”
Du Thiên Linh giương cằm lên, hào phóng nói: “Vậy huynh cứ cầm đi, chờ đến khi nó vô dụng rồi thì trả lại cho ta.” Dứt lời có chút đắc ý nhìn Thời Hoài Kim.
Nàng tốt chứ? Thế gian này không có tức phụ nào được việc như nàng đi? Vui vẻ không? Cảm động không?
Kỳ thật mấy chuyện này đều là kế hoạch của Du Thiên Linh , bao gồm việc Thời Hoài Kim đi Lễ Bộ nhậm chức. Nàng đã sớm biết Hạ Quốc muốn đi sứ Du Quốc, trước đó vài ngày Lễ Bộ cho người tới tìm nàng hỏi chuyện Tinh Võ Hầu, nàng cố ý không nói, chỉ chờ Thời Hoài Kim nhậm chức, nàng sẽ lấy cái này ra biến nó thành cơ hội giúp Thời Hoài Kim lập công. Nàng suy nghĩ cho nam nhân của mình như vậy, quả đúng là tức phụ tốt của năm!
Đều rõ ràng như thế, sao Thời Hoài Kim có thể không cảm giác được Du Thiên Linh cố tình, cũng chính vì thế, hắn không thể không hoài nghi Du Thiên Linh giao cho hắn tập hồ sơ này có cố tình muốn che giấu chuyện gì hay không, nàng vội vàng giao đống tư liệu này cho hắn, có phải muốn phòng ngừa trường hợp hắn tự mình tra ra được quan hệ giữa nàng và Tinh Võ Hầu hay không? Cho nên rốt cuộc chuyện là như thế nào, hắn vẫn phải tự mình kiểm tra một phen, không thể để đám người kia tới cửa rồi mới trở tay không kịp.
Hắn khép hồ sơ lại, đứng lên nói: “Như thế liền đa tạ điện hạ, ta về thư phòng xem một lần, sửa sang thật tốt ngày mai giao lại cho Thượng Thư đại nhân.” Nói xong liền ôm hồ sơ đi ra ngoài.
Du Thiên Linh không vui: Ta đã cho người sửa sang kỹ càng tỉ mỉ như vậy, huynh còn muốn sửa sang cái gì? Chẳng lẽ lúc này hắn không nên ở bên nàng, cảm tạ thật tốt một tức phụ biết săn sóc tỉ mỉ như nàng sao? Có thể có chút nhãn lực hay không?
Du Thiên Linh cảm giác công sức mình lo lắng những ngày qua, tất cả đều cho chó ăn, tức giận!
Du Thiên Linh đang phiền muộn, thì quản gia đi vào, dâng lên một chiếc bái thϊếp: “Điện hạ, một vị công tử họ Chung dâng bái thϊếp muốn gặp mặt Phò mã.”
Họ chung? Nhất định là Chung Lâm, hắn tới thật đúng lúc. Du Thiên Linh vẫy tay: “Nếu tới gặp Phò mã, ngươi giao cho Phò mã đi.”
Quản gia lên tiếng, cầm bái thϊếp sang thư phòng cho Thời Hoài Kim.
Thời Hoài Kim nhận được bái thϊếp của Chung Lâm thì cảm thấy thập phần ngoài ý muốn. Mấy năm đầu, hắn và Chung Lâm nghe danh thần y, cùng nhau tìm tới xin chữa bệnh , sớm chiều ở chung, giúp đỡ lẫn nhau, có tình nghĩa rất sâu đậm. Chỉ là sau khi tổ phụ mất, hắn bị đón trở về hầu phủ, mỗi ngày không ra khỏi cửa nên đã chặt đứt việc lui tới cùng Chung Lâm, không thể tin được Chung Lâm vẫn còn nhớ hắn, hiện nay lại tới tìm hắn.
Nghe nói hiện giờ hắn đang nhậm chức tại Binh Bộ đi?
Thời Hoài Kim buông hồ sơ trong tay xuống, lập tức sai người đưa bái thϊếp trở về, ước hẹn thời gian gặp mặt.