Chương 22

Nói là yến tiệc lại mặt, không bằng nói là dòng tộc Du thị tụ họp sẽ càng thoả đáng hơn. Trăm năm trước Du thị cũng là hoàng tộc, một hệ tộc khổng lồ, phân tán ở khắp các địa phương, mỗi gia đình trong dòng tộc đều rất có thành tựu, hiện giờ Du Bá Thiên có thể đoạt được hoàng quyền, không thoát khỏi can hệ to lớn với sự tương trợ của các tộc nhân trong dòng tộc.

Ngày đại hôn hôm đó, Thời Hoài Kim chỉ nhìn thấy mấy người lẻ tẻ, biết tộc nhân trong Du thị không ít, hôm nay cần chuẩn bị lễ lại mặt, đương nhiên cũng không có thể thiếu quà gặp mặt cho tiểu bối.

Ngược lại bọn họ cũng nhận được rất nhiều quà đáp lễ. Người Du gia đều rất thực tế, đưa lễ gặp mặt cho tân lang, không phải hổ tiên thì chính lộc nhung , tóm lại đều là mấy loại tráng dương bổ thận, bọn họ nhìn phò mã bằng thần sắc ái muội , so sánh với người Du gia thì thân thể Thời Hoài Kim đơn bạc hơn rất nhiều.

Một vòng gặp mặt Thời Hoài Kim luôn làm lơ những ánh mắt đó, cảm giác da mặt mình dày hơn không ít.

Du Đại đưa hắn đến giới thiệu với mọi người: “Hoài Kim, vị này chính là tứ biểu thúc, hiện nay đang làm việc tại Lễ Bộ Thượng Thư, tương lai đệ sẽ làm việc dưới trướng của tứ biểu thúc.”

Thời Hoài Kim được phong chức thành Lễ Bộ lang trung , Lễ Bộ nằm trong lục bộ mặc dù quyền lực không lớn, việc vặt lại nhiều, nhưng lại quản lý rất nhiều sự vụ của hoàng gia, cơ hội thăng tiến vẫn có, cộng thêm sang năm diễn ra khoa cử, Lễ Bộ lại càng trở nên quan trọng .

“Sau này còn thỉnh tứ biểu thúc không tiếc lời chỉ giáo, trước tiên vãn bối xin cảm tạ tứ biểu thúc.”

Lễ Bộ Thượng Thư có một gương mặt phúc hậu, cười híp mắt nói: “Sớm đã nghe nói Lão Huệ An hầu phong thái hơn người, hôm nay vừa nhìn thấy Phò mã liền biết lời đồn không phải giả. Phò mã không cần khách khí, về sau đều là người một nhà, có chuyện gì cứ việc nói với ta.”

Thời Hoài Kim khiêm tốn nói: “Tứ biểu thúc quá khen. Phong thái của tổ phụ, vãn bối không tài nào sánh kịp, không dám đánh đồng.”

Lễ Bộ Thượng Thư vỗ vai hắn nói: “Như thế nào? Phò mã thật sự quá khiêm tốn.”

“Đang nói chuyện gì vậy?” Du Thiên Linh đi tới, đặt tay lên vai Thời Hoài Kim, kéo bàn tay béo của Lễ Bộ Thượng Thư xuống, một bộ dáng gà mẹ bảo vệ gà con.

Lễ Bộ Thượng Thư a dua cười: “Chính là khen công chúa ánh mắt tốt , chọn được Phò mã dáng vẻ đường đường, phong thái hơn người.”

Du Thiên Linh ừ nhẹ một tiếng: “Nếu luận công phu mồm mép, tứ biểu thúc xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất.”

Lễ Bộ Thượng Thư ha ha cười nói: “Quá khen, quá khen.”

Du Thiên Linh quay đầu nhìn về phía Thời Hoài Kim: “Đi theo ta, ba cháu nhi của ta đã sớm muốn gặp huynh.” Nói xong liền lôi kéo hắn đi.

Du Thiên Linh có thể nói đi là đi, nhưng Thời Hoài Kim không quên hành lễ đối vài vị trưởng bối: “Vãn bối xin cáo từ trước.”

Hai người bọn họ vừa đi, mấy người này liền nghị luận sôi nổi: “Thật là không thể tưởng được, lần này công chúa chọn Phò mã khác xa với lúc trước, tính tình ôn hòa, khiêm tốn có lễ, là người hiếm thấy.”

“Có thể là do trưởng thành, hiểu chuyện, biết rằng chọn Phò mã phải chọn người có nề nếp gia giáo. Mấy người lúc trước biết sống thế nào? Nên như vậy từ sớm.”

“Còn không phải sao, vốn dĩ tính tình công chúa suốt ngày kêu đánh kêu gϊếŧ, lại tìm về một Phò mã tính tình bạo ngược, cuộc sống thật sự rất khó qua. Hiện giờ chọn được vị Phò mã này, sau này bên người công chúa cũng có người khuyên bảo, mong rằng công chúa sẽ thu liễm tính tình đi một chút.”

Du Đại ho nhẹ một tiếng: “Các vị thúc phụ, các người suy nghĩ nhiều rồi, với tính tình kia của Thiên Linh , chỉ đơn thuần là nhìn thấy nhân gia lớn lên đẹp, làm gì nghĩ nhiều như vậy. Còn nữa, mấy người xem với tính tình kia của muội phu, có thể quản được Thiên Linh sao? Đây là không có khả năng.”

Lễ Bộ Thượng Thư lắc đầu, tròng mắt chuyển động sáng tỏ: “Lời này của Đại hoàng tử sai rồi, không bằng cùng lão thần đánh cuộc một phen?”



Du Tam thích đánh bạc, chen vào nói: “Đánh cuộc gì?”

Lễ Bộ Thượng Thư sờ bộ râu ngắn trên cằm: “Lấy nhu thắng cương, lấy nhược chế cường…… Ta đánh cuộc tương lai Phò mã sẽ quản lý được công chúa.”

*

Bên kia Du Thiên Linh không hề biết mình đã trở thành tiền đặt cược, lôi kéo Thời Hoài Kim đi sang bên nữ quyến gặp mặt ba chất nhi của nàng. Du gia bọn họ không có mệnh nữ nhi, sinh sáu nam tử mới sinh ra một Du Thiên Linh, đến lượt các ca ca nàng cũng thế, sinh đến lần thứ ba cũng không sinh nổi một chất nữ.

Đại chất nhi cùng tam chất nhi là con của Du Đại, một đứa tám tuổi một đứa bốn tuổi, nhị chất nhi là con của Du Nhị, năm nay sáu tuổi, Du Tam mới thành thân không lâu nên chưa có hài tử, mấy người Du Tứ còn chưa thành thân.

Đại chất nhi cùng nhị chất nhi đã quen gặp người lạ, vừa thấy Thời Hoài Kim, thì gọi một tiếng dượng giòn tan, khi nhận được lễ gặp mặt, còn biết nói vài câu may mắn.

Tam chất nhi nhỏ tuổi nhất nhìn thấy người lạ, nhút nhát sợ sệt tránh trong lòng mẫu thân không dám lại gần, chỉ mở to đôi mắt, tò mò đánh giá, mặc kệ mọi người trêu đùa cũng không ra.

Du Thiên Linh vẫy tay với chất nhi nhỏ nhất: “Chiêu muội, đến với cô cô này .”

Chiêu muội rõ ràng là tiểu nam hài, lại mặc váy của tiểu nữ nhi, búi tóc song kế, vừa thấy cô cô gọi mình, hắn do dự một lát mới lộc cộc chạy tới, lại còn vòng qua người Thời Hoài Kim, ôm lấy đùi Du Thiên Linh, ngẩng khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác (ngọc đã được mài dũa , chỉ những bé gái đáng yêu ) gọi: “Cô cô!”

Du Thiên Linh bế hắn lên , đi đến bên cạnh Thời Hoài Kim, chỉ vào Thời Hoài Kim nói với hắn: “Chiêu muội, đây là nam nhân của cô cô, gọi là dượng.”

Nam nhân của nàng? Thời Hoài Kim mím môi, khom lưng nhìn về phía tiểu gia hỏa trong bộ dạng của nữ hài tử kia, hiền lành cười nói: “Con tên Chiêu muội sao?” Dứt lời duỗi tay muốn sờ gương mặt nhỏ của hắn.

Chiêu muội giống như trong thiên hạ người mà hắn không sợ nhất chính là Du Thiên Linh, hắn vùi đầu dựa sát vào ngực cô cô, nắm cổ áo cô cô trộm đánh giá nam nhân xa lạ kia, nửa ngày sau mới thiên chân vô tà (ý đại khái là hồn nhiên ) nói: “Cô cô, tại sao dượng này không giống dượng lần trước?”

Thời Hoài Kim nghe thế thì ý cười cứng đờ, thu hồi bàn tay đang vươn ra.

Du Thiên Linh trừng mắt lên, cúi đầu nhéo mũi chất tử nói: “Hỗn tiểu tử này! Cô cô bảo con gọi người khác là dượng khi nào?”

Cô cô luôn luôn yêu thương mình đột nhiên niết mạnh mũi mình, Chiêu muội ủy khuất vặn vẹo quay người , nhăn khuôn mặt nhỏ nói: “Chính là không giống người lần trước cô cô mang về ……”

Người lần trước nàng mang về là ai? Tại sao một chút nàng cũng không nhớ nổi! Du Thiên Linh tức giận, mệt mình yêu thương hắn như vậy, tiểu gia hỏa này vừa bước ra đã hủy hết hình tượng của nàng !

“Nói hươu nói vượn! Cô cô dẫn người khác về khi nào?”

Chiêu muội còn muốn nói thêm gì đó, đại tẩu Du Thiên Linh thấy tình thế không ổn, vội vàng ôm hắn qua, nói: “Thiên Linh, trí nhớ tiểu hài tử không tốt, sợ là nhớ nhầm, đừng so đo với hắn.” Dứt lời lại cúi đầu nói với Chiêu muội “Chiêu muội, mau gọi dượng, đây mới chính là dượng.” Lời này vừa nói ra, thật giống như trước kia từng có người trở thành dượng của hắn.

Chiêu muội nhìn vẻ mặt không vui của cô cô, lại nhìn người xa lạ đang mỉm cười với hắn, rụt rè nói: “Dượng……”

Thời Hoài Kim hơi mỉm cười, không so đo, đưa cho hắn một bao lì xì: “Chiêu muội thật ngoan.”



Chiêu muội nhanh tay, lập tức mở ra nhìn, nhìn thấy bên trong là mấy chú cá vàng nhỏ được xâu lại với nhau, cảm thấy chơi rất vui, ngọt ngào nói một câu: “Dượng thật tốt!”

Thời Hoài Kim sờ sờ sợi tóc mềm xốp của hắn : “Thích là được rồi.”

Du Thiên Linh thấy vậy, sắc mặt mới sáng sủa hơn một chút, lôi kéo Thời Hoài Kim đi ra bên ngoài.

Nàng sải bước đi phía trước, đi được một đoạn khá xa, mới nhớ tới Thời Hoài Kim, dừng bước chân nhìn về phía sau, Thời Hoài Kim không chút hoang mang đi theo, thần sắc không có gì bất thường.

Chờ hắn đi tới trước mặt, hắn nói: “Điện hạ không cần chờ ta, ta vẫn luôn đi phía sau điện hạ.”

Du Thiên Linh không nói chuyện, chờ hắn sóng vai cùng nàng, mới tiếp tục đi về phía trước, lần này bước chân của nàng thả chậm lại một chút, giống như cố tình chờ Thời Hoài Kim.

Sóng vai đi như vậy, Thời Hoài Kim mới cảm thấy không được tự nhiên, không ai nói lời nào khiến không khí có chút đông lạnh, hắn nói: “Ba chất nhi của điện hạ thật đáng yêu, tuổi còn nhỏ mà đã giỏi ăn nói, đều rất thông minh.”

Du Thiên Linh ừ một tiếng, có vẻ lãnh đạm, khiến Thời Hoài Kim không biết nên nói tiếp như thế nào.

Hắn đang nghĩ ngợi đề tài để nói chuyện, Du Thiên Linh đột nhiên nói: “Ta không có.”

Thời Hoài Kim nghe thấy thế nghi hoặc nhìn về phía nàng, hắn thấy Du Thiên Linh cau mày, thần sắc có vài phần không được tự nhiên.

Hắn hỏi: “Điện hạ nói gì?”

Nửa ngày sau, Du Thiên Linh mới thở dài, hỏi hắn : “Huynh đã nghe qua mấy lời đồn đãi về ta đi? Cái gì mà khắc chết ba vị hôn phu , hay là hồng nhan tri kỷ trải rộng khắp thiên hạ?”

Thời Hoài Kim có chút ngoài ý muốn vì nàng chủ động nói tới chuyện này, bước chân hơi dừng lại : “Thật sự đã nghe qua, nhưng ta chỉ coi đó là lời nói vô căn cứ, không tin đó là sự thật .” Nàng muốn giải thích với hắn sao?

Du Thiên Linh nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, đôi lông mày đang nhăn lại cũng thả lỏng, ôm lấy đầu vai hắn cười hì hì nói: “Ta biết ngay huynh không giống những tục nhân đó ! đương nhiên rồi, những chuyện đó căn bản đều biến không thành có, cũng không biết là người nào tuyên truyền bậy bạ, nếu để ta biết được, nhất định phải cắt đầu lưỡi của hắn cho chó ăn!” Nhìn xem, ánh mắt của nàng thật tốt, chọn được Phò mã thông tuệ như vậy, căn bản không cần nàng giải thích nhiều!

Lời này của nàng thậ lợi hại, nếu hắn hỏi thêm một câu, có phải sẽ biến thành tục nhân trong miệng nàng hay không. Thời Hoài Kim không hỏi nữa, chỉ là có chút ám chỉ nói: “Kỳ thật cho dù có cũng không sao, có một số việc qua rồi thì cứ để nó qua đi, tiếp tục truy cứu thì có tác dụng gì? Đơn giản là tăng thêm phiền não.”

Cố tình Du Thiên Linh lại không hiểu hắn muốn nàng thẳng thắn với hắn, ngược lại nàng giơ ngón tay cái lên, nói : “Đại khí! Ta chính là thích cách nói chuyện này của huynh, luôn luôn có thể nói ra những điều trong lòng ta!” Sau đó cười vang cùng vẻ mặt sáng lạn như mùa xuân.

Thời Hoài Kim cũng mỉm cười, chỉ là ý cười không chạm tới đáy mắt. Kỳ thật nàng chỉ thích hắn “Chẳng quan tâm” đi.

Tâm tình Du Thiên Linh rất vui sướиɠ, dắt tay hắn nói: “Đi, ta dẫn huynh đến trại ngựa chọn một con ngựa thật tốt, ngày mai huynh phải vào triều làm việc, đương nhiên muốn mã đáo thành công!”

“Nhưng bệ hạ bên kia……”

Du Thiên Linh ngắt lời hắn: “Không cần bọn họ xen vào, đi thôi.”

Việc chọn ngựa này Du Thiên Linh đã sớm suy nghĩ xong, thừa dịp hồi cung lại mặt chọn một con, miễn cho cố ý chạy một vòng. Nhưng tới tay Thời Hoài Kim , lại biến thành ban thưởng “Cảm kích biết điều”, đánh một bạt tay lại cho một quả táo, ai có thể thích loại ban thưởng như vậy?