Thời Hoài Kim nhận được tin tức Dương thị lang chết bệnh vào sáng sớm, thi thể của hắn cũng giống như tất cả những người bị bệnh dịch khác đều dùng lửa lớn đốt cháy, chỉ còn dư lại một bãi xương khô. Trước đây Dương thị lang phái người thỉnh hắn đi đến huyện Văn Túc chữa bệnh , tất nhiên Thời Hoài Kim không thèm để ý tới hắn, không nói tới việc Thời Hoài Kim vốn không muốn cứu hắn, mà hiện nay nhiều bá tánh bị nhiễm ôn dịch như vậy đang chờ đợi được cứu trị, sao Thời Hoài Kim có thể bỏ mặc mà đi cứu hắn trước? chẳng lẽ chỉ bởi vì hắn là đại thần trong triều?
Tuy có thần y Văn Bách Linh tọa trấn, nhưng phương thuốc có thể cứu mạng lại không phải chỉ trong một đêm liền nghiên cứu ra, phải thí nghiệm rất nhiều lần mới có thể tìm ra phương thuốc hữu hiệu nhất, nhưng những bá tánh chịu thử thuốc lại ít ỏi không có mấy, phần lớn là các lão nhân lớn tuổi vì mạng sống của hài tử nhà mình mới đứng ra, nhưng bởi vì bản thân họ tuổi già không dễ khỏi nên thường không đạt được hiệu quả.
“Hoài Kim! Hoài Kim! Được! Trị hết!” Văn Bách Linh hấp tấp chạy tới, nét tinh xảo ngày thường đã bị cuốn đi, dưới mắt thâm đen, cằm cũng lấm tấm râu đen, nhưng nét mặt ông lại toả sáng vui sướиɠ, thậm chí có chút lệ nóng quanh tròng.
Thời Hoài Kim buông thư tín trong tay đi ra ngoài, vội vàng hỏi ông: “Sư phụ, nghiên cứu ra phương thuốc rồi sao?”
Văn Bách Linh bắt được cánh tay hắn, vui sướиɠ gật đầu: “Tìm ra! Ngươi còn nhớ rõ Tiểu Như Ý không? Nàng dùng phương thuốc kia đã khỏi rồi! Ta biết ngay đứa nhỏ này thiện lương có phúc tướng, quả nhiên không sai!”
Tiểu Như Ý là một trong số ít những hài tử chịu thử thuốc, năm nay mới mười một tuổi, hai huynh đệ trong nhà đều nhiễm ôn dịch, nàng tự nguyện đến nơi đây tới thử thuốc, muốn cứu mạng huynh đệ, thật là khiến người đau lòng.
Thời Hoài Kim nhận được tin tức này cũng thập phần vui sướиɠ: “Quả nhiên là hài tử thiện lương có phúc khí, có phải chúng ta có thể bắt đầu dùng phương thuốc này cho những bệnh nhân khác không ?”
Văn Bách Linh lắc đầu, cẩn thận nói: “Mặc dù khỏi bệnh, nhưng cũng có khả năng nguyên nhân từ chính thân thể Tiểu Như Ý, chúng ta cần tìm nam nữ mọi lứa tuổi thử lại một lần nữa, nếu như tất cả đều hiệu quả, mới có thể sử dụng với số lượng lớn.”
Thời Hoài Kim gật đầu, lập tức tập kết nhân thủ bắt tay vào làm việc, không thể chậm trễ.
Rốt cuộc sau bao nhiêu ngày vô vọng mọi người cũng thấy được ánh rạng đông, lần này người tình nguyện thử thuốc tăng lên một cách rõ ràng, Văn Bách Linh chọn ra mười người thích hợp, uống thuốc theo số lượng, ước chừng ba ngày sau đều có chuyển biến tốt đẹp, vì thế việc này không thể tiếp tục chậm trễ, bắt đầu dùng thuốc với số lượng lớn.
Mà lúc này , một vấn đề mới lại xuất hiện: “Các loại thảo dược mà Lục Châu có thể gom góp đều được huy động về đây, nhưng nhiều bệnh nhân như vậy, lại không thể cho tất cả mọi người đều dùng thuốc, hiện giờ Lục Châu đã bị phong tỏa, chúng ta cũng không thể rời khỏi Lục Châu để báo tin, phải làm thế nào mới được ? Hoài Kim, bằng không ngươi về kinh trước đi.”
Thời Hoài Kim lắc đầu: “Mặc dù con vẫn chưa nhiễm bệnh, nhưng lại không có cách nào bảo đảm sẽ không đem ôn dịch ra ngoài, hơn nữa, Lưu Tiếp đang nhìn chằm chằm vào hướng đi của Lục Châu, một mình con chưa chắc có thể bình an trở về kinh, nhưng nếu mang nhiều người ra ngoài thì nguy hiểm lại nhiều lên vài phần.” Hắn suy nghĩ rồi nói, “Như vậy đi, lập tức rải tin tức ra ngoài, những người tình nguyện quyên góp dược liệu sẽ được ưu tiên trị liệu.”
Biết được ôn dịch đã có phương pháp trị liệu, chỉ cần quyên góp thảo dược là có thể được trị liệu trước tiên, những nhà thừa dược liệu lập tức chen chúc tới, những người này đa phần là những kẻ có tiền, trong đó bao gồm cả bốn tên phú thương kia.
Thời Hoài Kim vẫn luôn chờ bọn họ tới, nhân cơ hội này tàn nhẫn lột của bọn họ một lớp da, hắn không chỉ muốn bọn họ quyên góp thảo dược, hắn còn muốn bọn họ trả lại toàn bộ ngân lượng mà bọn họ chiếm được trong lần thiên tai này, số ngân lượng này sẽ dùng để xây dựng lại Lục Châu sau thiên tai. Những tên phú thương đó yêu mệnh cũng thích tài, bọn họ chỉ lấy ra một số lượng nhỏ sau đó nói dối rằng mình không có, nhưng Thời Hoài Kim đã sớm phái người thăm dò của cải nhà họ, sao có thể tin lời bọn họ nói?
“Chư vị phải cân nhắc thật kỹ, rốt cuộc là mệnh quan trọng, hay là những vật ngoài thân đó quan trọng.” Dứt lời Thời Hoài Kim cũng không thèm quay đầu lại mà rời đi, lưu lại bốn người hai mặt nhìn nhau, đều là vẻ mặt xấu hổ.
Ôn dịch không thể chậm trễ, Thời Hoài Kim không có thời gian cho bọn họ ngẫm nghĩ, buổi tối hắn liền phái người tăng thêm thuốc vào thức ăn hằng ngày của bọn họ, sang ngày kế tiếp cả bốn người đều mang bộ dáng sắp nguy kịch, bốn người lập tức không dám do dự, vội vàng cho người dọn của cải tới đây.
Thời Hoài Kim nhìn từng rương vàng bạc châu báu trước mắt, càng cảm thán lòng người lạnh lùng, rõ ràng gia nghiệp đã đầy đủ cho vài đời sử dụng, nhưng cố tình lại muốn cướp tiền cứu mạng của bá tánh, lương tâm ở đâu?
Thời Hoài Kim viết phương thuốc chữa bệnh cho bọn họ, lại cố ý kéo dài không cho bọn họ khỏi bệnh nhanh như vậy, chỉ có nắm nhược điểm trong tay, mới có thể khiến bọn họ tạm thời không dám lỗ mãng, miễn cho hết bệnh rồi, bọn họ lại bắt đầu đánh chủ ý lên đống tiền tài này.
Với các loại thảo dược vừa thu được, mặc dù có thể kiên trì được một đoạn thời gian, nhưng chung quy vẫn không đủ dùng, đúng lúc đám người Thời Hoài Kim đang sầu muộn không thôi, Chung Lâm vội vàng tới báo: “Hoài Kim! Huynh đoán xem ai tới!”
Thời Hoài Kim nghe vậy trong lòng nhảy dựng, có một loại trực giác kỳ dị, chẳng lẽ Thiên Linh tới? Hiện nay nàng đã mang thai chín tháng, tại sao lại mạo hiểm đường xa tới đây?
“Là ai?”
Hắn vừa dứt lời liền có một người đi đến, vị công tử nhẹ nhàng ôn nhuận như ngọc công , đúng là Văn Tu Viễn.
Trong chớp mắt Thời Hoài Kim nhìn thấy hắn, có mất mát, có an tâm, lại có vui sướиɠ, tiến lên nói: “Trọng Khanh? Sao huynh lại tới đây?”
Văn Tu Viễn ôn hòa nói: “Là điện hạ lo lắng thảo dược ở nơi này không đủ dùng, bảo ta áp giải một ít lại đây, đồng hành cùng ta còn có Khương thái y, Tiết thái y cùng Lục thái y, tới đây giúp đỡ huynh.”
Thật đúng là đưa than ngày tuyết.
Thời Hoài Kim vui vẻ nói: “Huynh tới rất đúng lúc, chúng ta nơi này đúng là thảo dược không đủ dùng! Chỉ là sao huynh lại tự mình tới đây, nơi này quá nguy hiểm.”
Văn Tu Viễn cười nói: “Hoài Kim huynh đã ở chỗ này, vì sao ta lại không thể tới? Mặc dù ta là thư sinh, nhưng cũng muốn ra chút lực vì bá tánh Đại Du, mới có thể xứng với vị bằng hữu thâm minh đại nghĩa (hiểu rõ nghĩa lớn ) là huynh đây.”
Người đã tới rồi, Thời Hoài Kim nhiều lời cũng vô ích, bưng cho hắn một chén thuốc nói: “Huynh uống chén thuốc này đi, đề phòng một chút.”
Văn Tu Viễn cũng không khách khí, tiếp nhận uống xuống, lại nói: “Kỳ thật có một người cũng tới, huynh đoán xem nàng là ai.” Dứt lời trong ánh mắt còn có vài phần chế nhạo.
Thời Hoài Kim vừa thấy ánh mắt này của hắn liền biết, ngay lập tức không bình thản nữa, vội vàng hỏi: “Hay là Thiên Linh cũng tới? Hiện nay nàng đang ở đâu?”
Văn Tu Viễn nhoẻn miệng cười: “Nhìn huynh gấp kìa, nàng không tới Lục Châu , mà là ở tại phụ cận Đậu Châu, gần đây điện hạ sinh bệnh thân thể yếu đuối, sợ nàng nhiễm bệnh, nên đoàn người dừng chân tại Đậu Châu .”
Du Thiên Linh sinh bệnh lúc nào, chắc hẳn vì cố kỵ hài tử trong bụng đi? Nàng cũng quá kỳ cục rồi, tháng lớn như vậy cũng dám đi đường xa tới đây, hiện nay may mà không xảy ra chuyện gì, vạn nhất nếu trên đường xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ? Nàng quá lớn gan.
Thời Hoài Kim hỏi: “Vậy Trọng Khanh huynh chuẩn bị khi nào trở về?”
Văn Tu Viễn trả lời: “Điện hạ đợi ôn dịch bên này bình ổn, cùng huynh hồi kinh, mà ta tạm thời cũng sẽ không hồi kinh, tri châu Lục Châu làm việc thất trách, phải cách chức điều tra, mà ta sẽ tạm thời tiếp quản Lục Châu.”
Thì ra là như thế, trong lòng Thời Hoài Kim vẫn lo lắng cho Du Thiên Linh, hỏi hắn : “Điện hạ vẫn tốt chứ?”
Văn Tu Viễn biết trong lòng hắn nóng như lửa đốt, nói: “Vẫn tốt, chỉ là một đường xóc nảy bị nôn vài lần, thời điểm ta tới nơi này nàng đã khôi phục một chút, còn lại khi huynh gặp nàng thì chính miệng hỏi đi.”
Thời Hoài Kim không biết Văn Tu Viễn có biết chuyện Du Thiên Linh mang thai hay không, hắn không thể chủ động nói, cũng không dám hỏi, bao nhiêu lo lắng cũng chỉ có thể tạm thời nuốt xuống : “Trọng Khanh một đường mệt nhọc, hãy đi nghỉ tạm trước , chờ huynh nghỉ ngơi xong chúng ta lại nói chuyện.”
Văn Tu Viễn nói: “Nghỉ ngơi thì không cần, ta phải đi nhận nhiệm vụ ngay lập tức.” Nói xong hắn lấy một phong thư từ trong tay áo ra nhét vào tay Thời Hoài Kim, “Chậm rãi xem.” Nói xong cáo từ rời đi.
Chung Lâm thấy Văn Tu Viễn đi rồi, tiến lên nhìn phong thư trong tay bằng hữa tốt, lại bị Thời Hoài Kim che lại, Chung Lâm đành hỏi: “Ai?”
Còn có thể là của ai, nhất định là Du Thiên Linh. Lúc này Thời Hoài Kim cầm thư trong tay rốt cuộc không có tâm tư làm việc khác, hắn dặn dò Chung Lâm xử lý nốt việc ở nơi này, sau đó xoay người đi về phía hậu viện.
Chung Lâm nhìn bóng dáng hắn thì méo miệng, hừ lạnh nói: Khẳng định thư tức phụ viết, thật sự khi dễ hắn không biết? Hừ, nhìn xem tức phụ hắn là Đại tướng quân , còn không gan dạ sáng suốt bằng văn nhân Văn Tu Viễn, chỉ dám tới phụ cận Lục Châu mà không dám đến đến thẳng nơi đây, người nhát gan!