Chương 19: Khıêυ khí©h

Trước cửa hàng có một gái hai tay xách l*иg sắt đi vào, cô mặc đồ có in nhãn hiệu của cửa hàng nên chắc là nhân viên trong tiệm. Sau khi tiến vào, cô nhân viên ngây người khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Chúc đi làm, cửa hàng trưởng đã giao cho cô việc đi mua thêm l*иg sắt mới, nhanh chóng đưa mấy con mèo được mua lại từ cửa hàng thú cưng sắp đóng cửa khác sáng nay vào trong chuồng.

Kết quả cô mới rời đi không bao lâu, trở về đã nhìn thấy trong tiệm có thêm một người đàn ông vai rộng eo thon chân dài mặc áo gió đen.

Khuôn mặt sắc nét đó chẳng phải là của người đàn ông mà cô nói "Nằm mơ cũng muốn gả cho hắn" với bạn thân mỗi ngày sao?

Tiểu Chúc suýt làm rơi l*иg sắt trong tay. “Xin, xin chào chủ tịch quốc hội!” Cô kích động đứng thẳng tắp, khuôn mặt thanh tú đỏ ửng.

Không đợi Douglas mở miệng, cô lại vui vẻ phấn chấn nói tiếp: “Ngài chủ tịch quốc hội muốn tới mua mèo à?”

Cô thấy bé mèo dưới chân Douglas, trong mắt hiện lên kinh diễm rồi lại hơi nghi hoặc.

Kỳ quái, hôm nay, khi ông chủ của cửa hàng kia đưa mèo tới, làm gì có bé mèo nào đẹp như thế ta…?

Nhóc mèo xinh đẹp như vậy mà lại né được tuệ nhãn của cô à?

Sơ Cảnh sợ Douglas phủ nhận với nhân viên cửa hàng, bắt đầu không quan tâm mà “Chơi xấu”.

Sau đó Tiểu Chúc nhìn thấy bé mèo xinh xắn kia bắt đầu đi quanh cẳng chân của chủ tịch quốc hội, vừa đi vừa cọ, trong miệng còn phát ra tiếng khò khè.

Thỉnh thoảng, đôi mắt ấy lại nhìn chằm chằm vào chủ tịch quốc hội, con ngươi xanh thẳm như mặt hồ, như giây tiếp theo là có nước tràn ra.

Bé, bé mèo này cũng quá biết làm nũng rồi?! Tiểu Chúc nhìn mà nghẹn họng trân trối, không khống chế được ý muốn vuốt ve điên cuồng.

Cửa hàng trưởng không thể khinh ta, mèo Ragdoll vừa dịu ngoan lại vừa dính người, nếu không phải cô không mua nổi……

“Đúng vậy, ta lấy nhóc này.”

Douglas bình tĩnh xé tan ảo tưởng của Tiểu Chúc.

“Vâng!” Tiểu Chúc đặt đống l*иg sắt còn dư sang một bên. Lấy một cái hồng nhạt rồi đi tới cẩn thận đưa chú mèo Ragdoll vào l*иg sắt: “Cửa hàng mới khai trương, mua mèo sẽ được tặng l*иg sắt, ngài chủ tịch quốc hội chọn trả qua Tinh Võng à?”

“Ừm.”

Sau khi phổ cập những lưu ý khi nuôi mèo, Tiểu Chúc nhìn bóng dáng chủ tịch quốc hội lễ phép nói cảm ơn rồi mang mèo đi, lại nhìn kim ngạch vừa chảy vào tài khoản của tiệm mà khóc không ra nước mắt.

Quả nhiên giấc mơ muốn gả chủ tịch quốc hội giống như nuôi mèo Ragdoll, không thể thành hiện thực.

Không, cái sau mà cô nỗ lực phấn đấu thì vẫn còn có chút khả năng, nhưng cái trước thì … Đúng là một chút hy vọng cũng không có.

L*иg sắt được lót bằng thảm lông tơ dày, độ ấm vừa phải, không bao lâu Sơ Cảnh đã thϊếp đi trong từng trận rung chuyển nhỏ.

….

“Vẫn không nói?”

Người đi phía trước có thân hình cao lớn vững chãi, mặc một bộ quân phục màu xanh lơ với những đường cong mượt mà như ẩn như hiện. Phần viền cổ áo và cổ tay áo được thêu chỉ vàng, trên đó có một hình lá tùng tinh tế. Trên vai phải của hắn có sáu huy chương màu vàng kim lấp lánh, yên lặng thể hiện rõ thân phận của hắn.

Thanh âm trầm thấp, không nghe ra tâm trạng của người nói nhưng khí thế lại khiến người ta ngộp thở.

Trung tướng theo sát phía sau hắn đổ mồ hôi: “Báo cáo nguyên soái, dù có thẩm vấn thế nào thì mấy tù binh và bình dân Trùng tộc đều không chịu mở miệng.”

“Hỏi chuyện có đề cập đến trùng mẫu?”

“Đúng thế, nhân viên thẩm vấn căn cứ theo chỉ thị của ngài, hỏi những vấn đề liên quan tới trùng mẫu.” Trung tướng nhớ lại báo cáo của cấp dưới: “Phát hiện chỉ cần nhắc tới hai chữ ‘trùng mẫu’, bất kể là tù binh vẫn bình dân thì đôi mắt của bọn họ đều chuyển đổi thành trạng thái đồng tử màu đỏ dựng lên.”

Ở trạng thái bình thường, Trùng tộc có đồng tử hình tròn giống với con người. Trạng thái đồng tử dựng lên chỉ xuất hiện khi tinh thần của chúng hưng phấn, cuồng loạn hay đang đề phòng.

Điều này đại biểu cho trạng thái ngay lúc đó của bọn họ có thể là đang chuẩn bị theo đuổi bản đời, chiến đấu hoặc tranh đoạt.

“Ừm.” Đan Chước mắt nhìn thẳng về phía trước, khẽ gật đầu đáp lại những quân sĩ đang đứng nghiêm cúi chào mình. Sau đó, hắn bước vào một cánh cửa tự động màu bạc phía trước rồi nói với vị trung tướng phía sau: “Thông báo với mọi người, buổi chiều mở họp.”

“Rõ!”

Phía sau, tiếng hô rõ ràng của trung tướng đã bị ngăn lại ngoài cửa.

Đan Chước ngồi xuống trước bàn làm việc, định liên lạc với Sơ Cảnh một lúc.

Không biết người đã ăn cơm tử tế chưa.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của hắn dịu đi.

Kết quả vừa nhìn thấy tin tức được đẩy lên top của Tinh Võng, cơ thể hắn cứng đờ.

Hắn nhấn mở liền nhìn thấy dòng tiêu đề chói mắt, theo sau là vài cái dấu chấm than màu đỏ.

“Chủ tịch quốc hội × bệ hạ, ta trèo CP này trước đây!!!!”

Còn có một đoạn chữ nhỏ ——

“Hôm nay ta đi dạo quanh khu sủng vật ở trung tâm thủ đô, kết quả gặp được bệ hạ a a a! Người trần mắt thịt còn đẹp hơn so với buổi phát sóng trực tiếp hôm qua! Ngài ấy còn cười với chúng ta! Cười ngọt ngào trông vừa ngoan ngoãn vừa dịu dàng! Sau đó ngài đi tới cửa hàng thú cưng thứ ba!”

“Lúc đó ta đang choáng váng, quên không chụp ảnh! Đang định theo vào trộm chụp một tấm! Các ngươi đoán xem ta lại gặp được ai?!”

“Là ngài chủ tịch quốc hội a a a a a a y cùng bệ hạ vào cửa hàng!!”

“Cơ hội ngàn năm có một đó! Nên ta mới liều chết chụp trộm một tấm a a a a a không thể dùng lời nói để diễn tả cảm xúc của ta lúc này! Ta bị khoá tài khoản rồi! Giờ đang nắm trong quan tài hú hét điên khùng ——”

“Chủ tịch quốc hội × bệ hạ là thật đó!!”

Đan Chước càng đọc xuống dưới, mặt càng đen, nhìn thấy bức ảnh kia thì mặt đã đen hơn đít.

Hình ảnh được chụp hơi mờ, nhưng lại chụp được 200% vẻ mờ ám trong đó.

Người đàn ông cao lớn mặc áo gió đen ôm chặt thiếu niên trong lòng ngực, nhưng ở góc độ này có thể thấy rõ sườn mặt trắng nõn của bệ hạ. Sơ Cảnh áo khoác len trắng ấm áp, vành tai ửng đỏ khiến lòng người ngứa ngáy, cổ bị bàn tay của người đàn ông che lại. Bệ hạ cụp mắt, lông mi che khuất cảm xúc nơi đáy mắt khiến người ấy trông vừa thẹn thùng lại vừa yếu ớt.

Điều khiến Đan Chước khó chịu nhất chính là ——

Douglas nghiêng đầu, cúi mặt sát cạnh má của Sơ Cảnh, vị trí ngón tay dừng lại cực kỳ gần với tuyến thể ở cổ cậu!

Ngay sau đó hắn nhận được một tin nhắn nặc danh, là ảnh, nhưng tấm ảnh này khác với bức trên mạng.

Thoạt nhìn như thiếu niên đang chủ động ôm người ta, vùi đầu vào ngực người ta, mà người được cậu ôm đang nhìn vào máy ảnh, nở một nụ cười khıêυ khí©h.

Đan Chước không cần nghĩ cũng biết nhất định bức ảnh này là do Douglas gửi tới.

Hắn đen mặt, chia sẻ tin tức nguyên bản trên Tinh Võng cho Noel: “Cho ta một lời giải thích?”

Bảo cậu ta ở lại bảo vệ người cho tốt mà cậu ta lại để chuyện này xảy ra?

Noel ở đầu bên kia nhận được tin tức, trái tim như muốn nứt toạc ra.

???

Ai đó có thể nói cho anh là rốt cuộc lúc anh đi hót phân, giữa bệ hạ và chủ tịch quốc hội đã xảy ra chuyện gì đi???

Noel cảm thấy có khả năng mình sắp chết.