Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cả Triều Văn Võ, Mình Trẫm Là O

Chương 17: Thần ăn nó rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đi ra ngõ nhỏ mới phát hiện con mèo kia đã đi theo y. Nó bị ngược đãi đến mức trên người toàn là dấu giày bẩn thỉu, vài sợi lông bết dính lại vì máu. Khi đi theo y ra ngoài, bước chân của con mèo dơ bẩn lảo đảo.

Chỉ có cặp mắt màu đen kia vẫn trong vắt như có nước chảy qua.

Không biết vì sao, nhóc Douglas xúc động, ma sai quỷ khiến lấy ô bánh mì cất trong người ra.

“Muốn không?” Y ngồi xổm xuống.

Đôi mắt của con mèo kia càng sáng, ngậm lấy bánh mì trên tay y, ăn ngấu nghiến.

Nó nhanh chóng ăn hết sạch.

Y nhìn mà ngứa tay, không nhịn được duỗi tay muốn vuốt ve nó.

Ai biết con mèo kia lại trực tiếp trở mặt, cào mu bàn tay của y một phát nhanh như tia chớp.

Y giận đến mức muốn véo nó một cái.

Cục bông nhỏ vong ân bội nghĩa, làm y lãng phí một cái bánh mì.

Kết quả y còn chưa kịp xuống tay, con mèo nọ lại cẩn thận giúp y liếʍ láp miệng vết thương. Nó vừa liếʍ vừa sắc mặt y, đôi mắt ẩm ướt như quả nho trực trào nước mắt.

Còn tỏ vẻ đáng thương.

Dù sao cũng ăn hết bánh mì rồi, coi như vì nó đáng thương nên y quyết định không so đo với súc sinh.

Y để tâm tới con mèo kia nữa mà lững thững về nhà.

Đại khái là bị thương chân nên không thể đi nhanh, con mèo kia đi được một lát thì không theo y nữa.

May sao, y cũng không có ý định nuôi mèo, y còn chẳng nuôi nổi chính mình kìa.

Kết quả ngày hôm sau lại gặp được còn mèo kia, vẫn trong con hẻm sâu, vẫn là ba thằng chó kia.

À, bây giờ là bốn thằng.

Y nhìn cục bông nhỏ hỗn hào lại theo mình ra ngoài lần nữa, lắc lư đi tới mặc kệ tiếng rêи ɾỉ trong con hẻm.

“Muốn theo tôi hả?” Y đối mặt với con mèo ngốc, trong mắt chẳng có lấy chút cảm xúc gì.

Đại khái là đáp lại, cục bông nhỏ hỗn hào xoay người ngã bên chân y, để lộ ra cái bụng trắng mềm mại.

Vì thế y mang con mèo này tới con sông gần nhất để tắm rửa cho nó. Tuy có rác trong sông, nước cũng không tính sạch sẽ, nhưng sau khi được tắm táp qua thì cục bông nhỏ ưa nhìn hơn nhiều.

Mèo đen biến thành mèo trắng.

Lúc này y mới phát hiện, đây là giống mèo Ragdoll chỉ nhà giàu mới nuôi được.

Y đã từng nghe bà mẹ điên khùng nói qua, nói tình lang trẻ tuổi làm người buồn nôn kia từng tặng một con mèo Ragdoll cho bà. Bà nói lời này với thần thái si mê, đại khái là nàng còn chìm đắm trong giấc mộng làm phu nhân nhà giàu.

Thật mỉa mai làm sao, cuối cùng bà ấy phát điên mà búp bê vải kia cũng chết.* Mèo Ragdoll thường được gọi là búp bê vải vì mấy ẻm thả lỏng toàn thân khi được bế lên.

Trong ba tháng sau, y trộm giấy em ấy trên gác mái. Ngày thường đi ra ngoài, thỉnh thoảng y sẽ đưa em ấy theo, đương nhiên đồ ăn cũng chia cho cục bông nhỏ một nửa. Và đương nhiên những hành động nhỏ này đều tiến hành khi không có bà mẹ điên của y.

Vào cái đêm họ ở chung được 100 ngày, bệnh của mẹ y phát tác, phát cuồng lợi hại.

Dù sao cũng chỉ là trẻ con, y không thể áp chế mẹ mình, vẫn rơi vào yếu thế khi đối mặt với người trưởng thành đang phát cuồng.

Huống chi đó là mẹ của y, là người thân cuối cùng của y. Ngày thường không phát bệnh, bà ấy đối xử với y rất tốt, là cái loại dịu dàng làm y tham luyến.

Sao y hạ thủ được?

Kết quả cục bông nhỏ chạy ra, cắn lấy ống quần của mẹ để bảo vệ y.

Nó bị mẹ đá ra chân tường.

Y ném mèo ra ngoài cửa, sợ bà mẹ điên của mình ngộ thương nó.

Y ăn đánh chửi bao lâu, nó liền cào cửa bấy nhiêu.

Từ sau khi cục bông nhỏ bị phát hiện, y không dám tiếp tục nuôi Noa trong nhà, sợ mẹ thấy mèo Ragdoll sẽ càng thêm kích động rồi đánh nó.

“Sau đoa thì sao?” Sơ Cảnh thấy y đột nhiên im lặng không nói, không nhịn được mà truy vấn.

Douglas nhìn chằm chằm đuôi mắt ửng hồng của Sơ Cảnh, bật cười: “Sau đó thần ăn nó rồi.”

Sau ngày y giấu nó ở đống cỏ khô trong vườn nhỏ của bà Maria, buổi tối hôm đó nhà họ lại có ăn thịt.

Bầ ấy nói là thịt heo bà Maria cho

Y nếm thử một miếng lại phát hiện mùi vị không đúng, đây là thịt mèo.

Chỉ thấy bà mẹ điên của y lộ ra nụ cười khoái chí vặn vẹo: “Mùi vị của con mèo này không tồi nhỉ? Ta chờ người về mới nấu đấy.”

“Thần hối hận.” Douglas nói với Sơ Cảnh, ánh mắt y sâu thẳm, nhưng cảm xúc bề ngoài vẫn dửng dưng: “Lúc trước không nên đưa em ấy về.”

“Ta xin lỗi.” Sơ Cảnh không nghĩ nguyên nhân sẽ là chuyện xưa bi thương như vậy, tuy hệ thống nhắc nhở nhiệm vụ đã thành công, nhưng bây giờ cậu cực kì hối hận khi hỏi chuyện này.

Rất khó tưởng tượng, ở xóm nghèo như vậy, đối mặt với đả kích đủ để khiến người ta lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, chủ tịch quốc hội lại có thể leo tới vị trí hiện tại.

“Để thần ôm người một chút được không?” Douglas yếu ớt cười.

Không hề giống người đàn ông ưu tú nhá nhặn, hay bày mưu lập kế một chút nào.

Sơ Cảnh chủ động tiến lên ôm lấy y, chôn vào l*иg ngực hương rượu vang đỏ nồng nàn. Cậu giơ tay vỗ lưng Douglas như an ủi.

Hoàn toàn không có chú ý tiếng “Răng rắc” rất nhỏ phát ra từ cánh cửa sau lưng, cũng không nhìn thấy Douglas lặng lẽ nở một nụ cười đầy khıêυ khí©h.

Mà hệ thống bỗng nhiên cảnh báo: “Nhắc nhở khẩn cấp! Nhắc nhở khẩn cấp! Chợ điểm có bug,【thẻ bài mèo】đã được mua sắm tự động, 30 giây ngài sẽ biến thân thành mèo! Mong ký chủ hãy chú ý!”
« Chương TrướcChương Tiếp »