Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cả Triều Văn Võ Hóng Drama Đều Nghe Lén Tiếng Lòng Ta

Chương 22: Tiểu Tống Mê Bạc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dưa Dưa nhìn Tống Dao Dao đổi sắc mặt nhanh như chớp, lật một cái đại đại xem thường:

“Ngươi còn chút liêm sỉ nào không? Chỉ một chút tiền là đủ để ngươi bị thu mua rồi sao?”

“Ngươi biết cái gì? Đây mới gọi là phong độ, cư xử đúng mực! Người ta đến xin lỗi, ta lại đi nói xấu sau lưng thì đâu có đạo đức chứ! Đúng không Dưa Dưa? Chỉ cần trả giá đúng chỗ thì cái gì cũng có thể chấp nhận được!”

“Ừ thì, ngươi nói đúng rồi đó!”

Nghiêm Khoan nhận được kết quả mong muốn, liền rời đi không lâu sau đó.

Nghiêm Khoan vừa đi khỏi, Tống thị lang còn chưa kịp lên tiếng, Tống Dao Dao đã cảnh giác che kín tay áo chứa ngân phiếu, lùi về sau vài bước:

“Cha, 1000 lượng này là Nghiêm đại nhân bồi thường cho con, ngài không thể lấy tiền của một tiểu cô nương được!”

Tống thị lang trừng mắt nhìn Tống Dao Dao:

“Trong lòng ngươi, cha ngươi là người như vậy sao?”

Tống Dao Dao im lặng không nói, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng cảnh giác nhìn chằm chằm Tống thị lang.

Không nói tức là đồng ý!

Tống thị lang nhìn vẻ mặt phòng bị của Tống Dao Dao, thật muốn tát cho con gái một cái.

Ông cố gắng hít sâu vài lần, kiềm chế cơn giận trong lòng, nói:

“Ta không định lấy tiền của ngươi. Ta chỉ muốn nói, nếu những thứ trong hai cái rương đó là Nghiêm đại nhân tặng ngươi, vậy ngươi tự quyết định xem muốn xử lý thế nào.”

Tống Dao Dao nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm:

“Thì ra là chuyện này, cha sao không nói sớm, làm con hồi hộp nãy giờ.”

Tống thị lang càng thêm tức giận, hóa ra lại là lỗi của ông?

Thôi, đây là con gái ruột của mình, nhịn!

Tống thị lang bất lực phẩy tay:

“Mang rương đi đi, cút nhanh cho ta!”

“Được rồi!”

Tống Dao Dao nhanh chóng gọi người khiêng rương đến sân của Tống Thanh Linh.

“Đại tỷ, đại tỷ, muội muội đáng yêu của tỷ tới đây.”

Tống Dao Dao mỗi lần đến đều la lối om sòm như vậy, Tống Thanh Linh sớm đã quen.

Tống Thanh Linh từ cửa sổ nhìn ra sân, quả nhiên, chỉ nghe tiếng mà không thấy bóng dáng Tống Dao Dao đâu cả.

Lại là người chưa tới mà tiếng đã tới trước!

Một lát sau, bóng dáng Tống Dao Dao mới xuất hiện trong sân.

“Đại tỷ, xem muội mang gì hay ho tới cho tỷ này!”

Tống Dao Dao cho người hầu mang rương gỗ vào phòng Tống Thanh Linh, sau đó bảo họ lui ra.

Mở rương ra, cô hào phóng nói:

“Đại tỷ, tỷ cứ chọn thoải mái, thích gì lấy nấy!”

Tống Thanh Linh nhìn qua những món đồ trong rương, toàn là trang sức, phấn son, vải vóc, mỗi thứ đều tinh xảo, hỏi:

“Dao Dao, muội lấy những thứ này từ đâu ra?”

“Có người vội vàng tặng cho muội đấy.”

Nghe xong, Tống Thanh Linh khẽ nhếch môi.

Thấy biểu cảm của đại tỷ, Tống Dao Dao nói thêm:

“Đại tỷ, tỷ đừng không tin, thật sự có người tặng đấy. Không nhận cũng không được. Để muội kể cho tỷ nghe...”

Tống Dao Dao liền kể hết chuyện buổi sáng ở cửa cung với Nghiêm Khoan cho Tống Thanh Linh nghe.

“Đại tỷ, tỷ nói xem đầu óc Nghiêm Khoan có vấn đề không? Sáng mới cãi nhau ầm ĩ, chiều đã mang quà đến nhận lỗi. Đầu óc có vấn đề gì không biết!”

Nghe hết đầu đuôi câu chuyện, Tống Thanh Linh đoán chắc rằng Dao Dao đã biết được bí mật lớn nào đó của Nghiêm đại nhân nên ông ta mới phải đến cầu hòa.

Đúng là cô đoán như thần!

Chỉ nghe Tống Dao Dao hào phóng nói:

“Đại tỷ, tỷ cứ chọn thoải mái, toàn là đồ miễn phí mà!”

Tống Thanh Linh chỉ chọn ba món, rồi nói:

“Chỉ lấy từng này thôi.”

Tống Dao Dao thấy tỷ tỷ chọn ít quá, liền tự tay lấy thêm bảy tám món, nhét vào tay chị:

“Đại tỷ, muội thấy những món này hợp với tỷ, tỷ giữ hết đi.”

“Nếu Dao Dao đã nói hợp, thì ta sẽ nhận.”

Tống Dao Dao cũng không quên ban thưởng cho hai nha hoàn của tỷ tỷ mỗi người một chuỗi trâm ngọc:

“Hầu hạ đại tiểu thư cho tốt nhé.”

“Vâng, tạ ơn Nhị tiểu thư đã ban thưởng.”

Tống Dao Dao tự mình chọn thêm một chuỗi trâm ngọc, chuẩn bị lát nữa thưởng cho Bích Đào.

Những món đồ còn lại, Tống Dao Dao đem hết đến chỗ Tống phu nhân.

Tống phu nhân đã nghe hạ nhân kể chuyện, thấy Tống Dao Dao tới, cũng không bất ngờ:

“Mẹ, đây là hai rương đồ vật, mẹ tự xử lý nhé. Bọn con chỉ giữ một ít, còn lại để đây cho mẹ.”

“Ừ.”

“Nếu vậy, mẹ cứ làm việc, con xin phép đi trước.”

“Khoan đã.”

Tống Dao Dao đang định đi, liền quay lại hỏi:

“Mẹ, còn chuyện gì sao?”

Tống phu nhân không quanh co, đi thẳng vào vấn đề:

“Mẹ nghe nói, hôm nay con còn được 1000 lượng ngân phiếu?”

Là ai lắm chuyện thế này, mà lại kể nhanh vậy?

Tống Dao Dao lập tức ôm chặt tay áo chứa ngân phiếu:

“Đó là của con mà.”

“Con là tiểu cô nương, cần nhiều tiền thế để làm gì?”

“Con có việc cần dùng mà.”

“Dùng vào việc gì?”

“Dù sao con cũng cần dùng.”

Nói xong, Tống Dao Dao liền chạy.

Tống phu nhân ở phía sau gọi với theo:

“Con quay lại đây!”

Tống Dao Dao chẳng thèm để ý, càng chạy nhanh hơn, hai chân gần như bốc ra lửa.

Chạy một mạch về sân của mình, không dừng lại, cô vọt vào phòng riêng, lập tức đóng cửa, chốt kỹ cửa sổ, rồi mới bắt đầu tìm chỗ giấu ngân phiếu.

Vừa tìm, Tống Dao Dao vừa lẩm bẩm trong đầu:

“Dưa Dưa, ngươi đúng là hệ thống vô dụng. Các hệ thống khác còn có không gian, có chức năng trữ vật, ngươi thì chả có gì. Bây giờ phải làm sao đây? Giấu mấy tờ ngân phiếu này ở đâu?”

“Ký chủ, Dưa Dưa hiện tại cấp bậc còn thấp, về sau lên cấp sẽ có đủ mọi chức năng.”

“Vậy bao giờ ngươi mới lên cấp?”

“Chuyện này Dưa Dưa cũng không rõ.”

“Đúng là hệ thống vô dụng, ta nói ngươi là đồ rác rưởi ngươi còn không nhận, hỏi gì cũng không biết.”

“Ký chủ, ta rất hữu dụng mà.”

“Thôi được rồi, giờ giúp ta tìm chỗ giấu ngân phiếu cái đã.”

Dưới sự giúp đỡ của Dưa Dưa, cuối cùng cũng tìm được chỗ giấu ngân phiếu an toàn.

Tống Dao Dao không biết, Tống phu nhân không hề muốn lấy đi 1000 lượng ngân phiếu của cô, nếu không đã sớm cho người bắt cô lại rồi.

Tống phu nhân chỉ muốn hỏi Tống Dao Dao định làm gì với số tiền đó mà thôi.

Là Tống Dao Dao suy nghĩ nhiều.

Kiếp trước, mỗi dịp Tết, cô thường thấy trên mạng có video các phụ huynh lấy đủ lý do để thu lại tiền mừng tuổi của con mình.

Tống Dao Dao cảm thấy, số ngân phiếu 1000 lượng trong tay hiện tại cũng giống như tiền mừng tuổi ngày xưa, cha mẹ rất có thể sẽ lấy mất, nên cô mới phải chạy.

Cô đã quyết tâm rồi, phải giữ thật kỹ số ngân phiếu này, tuyệt đối không được để mất.

Giấu xong ngân phiếu, Tống Dao Dao mới mở cửa bước ra.

Ngoài cửa là Bích Đào với vẻ mặt lo lắng:

“Tiểu thư, người không sao chứ?”

“Ta không sao, sao lại có chuyện gì được?”

Vừa nói, Tống Dao Dao vừa lấy ra chuỗi trâm ngọc đã chuẩn bị, đưa cho Bích Đào:

“Bích Đào, đây là thưởng cho ngươi.”

Bích Đào nhận lấy trâm ngọc, yêu thích không rời tay. Đây là kiểu dáng trâm mới nhất, mỗi chuỗi đều có giá vài lượng bạc. Không ngờ Nhị tiểu thư lại hào phóng như vậy, cô vội quỳ xuống:

“Tạ ơn Nhị tiểu thư đã ban thưởng.”
« Chương TrướcChương Tiếp »