Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cả Triều Văn Võ Hóng Drama Đều Nghe Lén Tiếng Lòng Ta

Chương 10: Đối Đầu Trên Triều

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mọi người đều đồng cảm nhìn Nghiêm đại nhân, có người còn vỗ vỗ vai ông, ngầm bảo ông tự cầu lấy may mắn, sau đó liền lướt qua Nghiêm đại nhân và cùng tiến về phía cửa cung.

Từ chuyện vừa rồi, có thể thấy rõ, Tống nha đầu là người có thù tất báo! Chọc nàng, cô ta sẽ cùng hệ thống Dưa Dưa của mình vạch trần hết mọi bí mật của ngươi!

Nghiêm đại nhân đúng là không có mắt, lại dám chọc vào một người như vậy!

Dù sao đi nữa, thế này thì có trò hay để xem rồi!

Chuyện xảy ra ở cửa cung nhanh chóng truyền đến tai Hoàng Thượng.

Sau khi nghe ám vệ báo cáo, Hoàng Thượng cười sảng khoái rồi nói:

“Những lão già trong triều này, suốt ngày thích chống đối trẫm. Trên triều thì làm trẫm tức giận, nhưng trẫm lại chẳng thể làm gì được bọn họ. Giờ có một tiểu nha đầu cứng rắn như thế, bọn họ chắc sẽ phải chịu khổ thôi.

Có nha đầu này, trên triều đình và cả Kinh Thành về sau sẽ có nhiều chuyện náo nhiệt lắm.

Đúng rồi, phái bốn ám vệ đi bảo vệ nha đầu đó, đừng để ai làm hại nàng!”

“Tuân chỉ.”

Tống Dao Dao và Tống thị lang đi nhanh qua cửa cung, trông như thể sợ bị ai vu oan vậy.

Thỉnh thoảng, có người đánh giá hai cha con, đặc biệt là ánh mắt dừng trên người Tống Dao Dao nhiều hơn.

Tống Dao Dao đã sớm nhận ra ánh mắt soi mói của người khác. Đời trước nàng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nên không còn bận tâm đến những ánh mắt này nữa!

Người khác thích nhìn thì cứ nhìn, dù sao nàng cũng không mất miếng thịt nào.

Khi tới Thái Hòa Điện, một thái giám nhìn thấy Tống Dao Dao, lập tức bước lên chào đón:

“Tiểu Tống đại nhân, đại nhân nhà ta đã chờ lâu rồi. Để ta dẫn ngươi đi gặp Giang đại nhân.”

Tống thị lang gật đầu với Tống Dao Dao.

Tống Dao Dao lúc này mới đi theo thái giám.

Tống Dao Dao đoán ngay rằng Giang đại nhân hẳn là cấp trên trực tiếp của nàng.

Giang đại nhân là một ông lão hơn 50 tuổi, với gương mặt hiền từ, để râu dài, điển hình của một văn nhân.

Tống Dao Dao tự nhiên cảm thấy kính sợ trước cấp trên, liền nhanh chóng cúi chào:

“Giang đại nhân, chào ngài.”

Giang đại nhân đánh giá Tống Dao Dao một chút rồi hỏi:

“Ngươi chính là con gái thứ của Tống thị lang, Tống Dao Dao?”

“Đúng vậy.”

“Tốt lắm, đúng là một cô gái lanh lợi.

Lại đây, ta sẽ nói cho ngươi nghe về công việc của ngươi.”

“Dạ vâng.”

...

Sau khi dặn dò về công việc, Giang đại nhân vẫn có chút không yên tâm. Chủ yếu là vì cô bé này còn quá trẻ, lỡ như làm không tốt, bị phạt cũng là chuyện nhỏ, nhưng nếu Hoàng Thượng không vui, đầu có thể sẽ rơi xuống đất. Vì vậy ông dặn dò:

“Hôm nay là ngày đầu tiên, ngươi cứ quan sát bên cạnh ta xem cách ta ghi chép, ngày mai ngươi sẽ phải tự mình ghi chép.”

“Dạ vâng.”

Tống Dao Dao biết Giang đại nhân có ý tốt, nên khiêm tốn đáp ứng.

Đúng lúc đó, có tiếng hô vang:

“Hoàng Thượng giá lâm!”

Tất cả đại thần đều quỳ xuống, hô lớn:

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Tống Dao Dao cũng quỳ xuống.

“Chúng ái khanh bình thân.”

Các đại thần vừa đứng lên, Nghiêm đại nhân liền đứng dậy nói:

“Hoàng Thượng, thần có bổn khải tấu!

Việc nữ tử vào triều đình là không hợp lý!

Từ xưa đến nay, không có tiền lệ nào như vậy...”

Nghiêm đại nhân vẫn ghi hận Tống Dao Dao. Ông ta chưa từng bị ai mắng, huống chi lại bị một tiểu nha đầu chỉ thẳng vào mũi mà mắng, thật là nhục nhã!

Cơn giận này, Nghiêm đại nhân không thể nuốt trôi, nên vừa lên triều đã lập tức gây khó dễ.

Tống Dao Dao nghe xong lời của Nghiêm đại nhân, trong lòng liền mắng thầm:

【 Vừa mới lên triều, lão già này đã nhảy ra, giống như chó điên, cứ cắn ta không buông!

Ta còn chưa kịp gây phiền phức cho hắn, không ngờ hắn lại tự đưa mình tới cửa.

Sống yên ổn không được sao? Nhất định phải tự chuốc lấy cái ch·ết!

Nếu đã muốn ch·ết như vậy, thì ta sẽ không khách khí. 】

Dưa Dưa tiếp lời:

【 Ký chủ, lão già này tên Nghiêm Khoan, là Lễ Bộ thị lang, chức quan tương đương với cha ngươi, đều là chính tứ phẩm.

Nghiêm Khoan và cha ngươi xưa nay không hợp nhau. Hôm nay hắn đến gây chuyện cũng chỉ vì ganh tị với cha ngươi và ngươi. 】

Tống Dao Dao bực mình:

【 Dưa Dưa, lão này thật không biết xấu hổ, hắn ganh tị cái gì? Có trách thì trách hắn không sinh được đứa con xuất sắc như ta. Có khi hắn nên xem lại gen của mình thì hơn! 】

Dưa Dưa liền hưởng ứng:

【 Đúng vậy, đúng vậy! 】

Các đại thần không hiểu “gen” là gì, nhưng lần này họ đều nhìn rõ ràng: Tống Dao Dao quả thật không hề mở miệng.

Vậy vừa rồi đúng là tiếng lòng của Tống Dao Dao!

Tống thị lang xấu hổ muốn tìm chỗ trốn, con bé này, một cô nương nhà ai lại có miệng lưỡi thô tục như vậy!

Người khác chắc sẽ nghĩ rằng Tống gia dạy con không đàng hoàng, thậm chí còn nghi ngờ gia phong của Tống gia!

Kiếp trước Tống Dao Dao từng là quân y, thường tiếp xúc với quân nhân, nên những lời thô tục thế nào nàng cũng đã nghe qua.

Đây vẫn còn là nhẹ nhàng!

Dưới sự ám chỉ của Hoàng Thượng, các đại thần đều biết rằng Hoàng Thượng không muốn Tống Dao Dao biết rằng bọn họ có thể nghe được tiếng lòng của nàng.

Vì vậy, các đại thần vừa tranh luận kịch liệt về việc nữ tử có nên vào triều hay không, vừa dựng tai lắng nghe, mong rằng Tiểu Tống đại nhân sẽ tuôn ra thêm điều gì thú vị nữa!
« Chương TrướcChương Tiếp »