Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cả Triều Văn Võ Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Hôm nay con phải ngoan ngoãn cho ta biết chưa!"

Lâm thượng thư đưa Lâm Mặc lên xe ngựa, miệng vẫn không ngừng lải nhải.

Lâm Mặc hoàn toàn trong trạng thái thả hồn, [Không nghe không nghe, rùa đen niệm kinh!]

Lâm thượng thư: “…” Con mới là rùa đen, cả nhà con đều là rùa đen!

Không đúng, tiểu hỗn đản này là nữ nhi ruột của ông, không thể mắng như vậy.

Người đánh xe bên ngoài sắp cười phát điên rồi, nhị tiểu thư này thực sự quá buồn cười.

Cuối cùng cũng đến hoàng cung, Lâm thượng thư lần đầu tiên cảm nhận được sự nhiệt tình của các đồng liêu đối với mình.

"Ồ, Lâm thượng thư tới rồi à, Tiểu Lâm đại nhân có tới không, Đại nhân đúng là sinh được một người nữ nhi tốt!"

"Đúng vậy, nghe nói đại công tử và đại tiểu thư nhà Đại nhân cũng là người kiệt xuất, Đại nhân thật có phúc khí."

"Sao ta lại không có phúc khí như vậy chứ, sinh toàn con đòi nợ, hỡi ôi, quả nhiên mỗi người có một số mệnh."

Lâm thượng thư: “…” Các ngươi không sao chứ? Sáng sớm phát điên gì vậy. Cùng làm việc với các ngươi nhiều năm như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên ta thấy các ngươi nhiệt tình với ta như vậy, chẳng phải là muốn nghe chuyện phiếm sao.

Lâm Mặc ngược lại rất vui vẻ trò chuyện với những vị đại nhân kia, hoàn toàn là một dáng vẻ ung dung tự tại.

Một lát sau, nàng đã moi được hết thông tin của vị đại nhân đang trò chuyện với mình, ví dụ như trong nhà có mấy người, sinh mấy đứa con, quan hệ trong nhà thế nào, chủ yếu là thể hiện sự quan tâm.

Hệ thống: [Ký chủ, ký chủ đừng hỏi nữa, người ta sắp bị ngươi hỏi hết cả qυầи ɭóŧ rồi, ta thấy ngươi làm sai nghề rồi, ngươi nên đi làm nghề thu thập tin tức, người ta đang tử tế trò chuyện với ngươi mà ngươi lại moi hết cả chuyện nhà người ta ra, có ai trò chuyện như vậy không.]

Nghe Hệ thống nói vậy, vị đại nhân kia mới phát hiện ra không ổn, chết tiệt! Hắn vậy mà lại khai hết cả chuyện nhà cho nàng biết.

Lâm Mặc thở dài trong lòng: [Chẳng phải là bọn họ chủ động trò chuyện với ta sao, ngươi cũng biết tính cách của ta rồi, trò chuyện không có chuyện phiếm thì có gì hay.]

[Nhưng mà vị đại nhân này cũng tốt, nghe hắn miêu tả thì hình như là một người sợ vợ.]

Vị đại nhân đang trò chuyện kia: “!!!” Ngươi đừng có nói bậy! Ta sao có thể sợ vợ! Ta chính là trụ cột gia đình!

Những vị quan khác đang ghé tai nghe xung quanh, cái ánh mắt kia, quả thực không biết nên dùng từ gì để hình dung.
« Chương TrướcChương Tiếp »