Chương 6: Tư Mã Ý

Thiên điện bên trong chỉ còn lại Chu Càn, tay nâng lên tấu chương, rơi vào chần tư.Trương Nhượng, tận tâm: 20.

Nếu không phải cẩu đồ vật này là người của thái hậu Lữ Trĩ, tận tâm sẽ không đến 20, con số này xem như đối với hắn có vài phần cung kính.

Đáng tiếc, chỉ có thể dựa vào thân phận hoàng đế, gϊếŧ một cái quận chủ mà thôi.

Mà Thái Kinh là lão thần, trong triều nhánh rễ không lồ.

"Hắn, gϊếŧ chưa có được....."

"Nhưng không phải sẽ không gϊếŧ được"

"Đế sư Tư Mã Ý"

"...."

Chu Càn híp mắt, nhếch miệng lên một nụ cười nhẹ. Không ai biết hắn đang nghĩ tới điều gì.

Thời gian khoảng một chum trà.

Thiên điện bên ngoài, có hai đạo thân ảnh vội vã đi tới.

Trương Nhượng ở phía trước, đi theo là một người trung niên nho nhã, tựa như một văn sĩ. Nhìn qua thấy thân hình hơi gầy, sắc mặt khiêm nhường.

Nhưng đôi mắt bên trong sâu không lường đươc, tạo ra cho người nhìn một cảm giác khó tả.

Họ tên: Tư Mã Ý

Tận tâm: 8

Thân phận: Đại Chu đế sư

Thiên phú: Kỳ tài (thu được tận tâm của người này, quốc vận thêm 1)

mưu lược (bày mưu tính kế sẽ tăng cao tỉ lệ thành công)

thống binh (cầm quân tác chiến, thu được thiên thời địa lợi nhất định)

Võ học: không

Công lực: không

Nhân tài, thật là mẹ nó nhân tài!

Văn có thể tính toán hố chết người, gϊếŧ người trong vô hình.

Võ thì có thể dẫn binh đánh đông dẹp bắc, còn được thiên thời địa lợi.

Vấn đề duy nhất đó là.....tận tâm có 8.

"Vi thần Tư Mã Ý tham kiến bệ hạ"

Tư mã ý tiến lên dập đầu hành lễ.

"Bình thân"

"Trương Nhương, trẫm muốn cùng lão sư nói chuyện cũ, ngươi lui xuống đi"

"Lão nô, tuân chỉ"

Trương Nhượng không dám chậm trễ, mau chóng thối lui.

"Đệ tử bái kiến lão sư"

Tư Mã Ý có chút kinh ngạc, vội thi lễ.

"Thần không dám"

Chu Càn nhìn thoáng qua Tư Mã Ý, sau đó quay lại trên ghế cửu long.

"Dám hỏi lão sư, như thế nào gọi là sư giả"

"Hồi bẩm bệ hạ, sư giả là người truyền dạy, giảng đạo, giải thích"

Câu hỏi này để cho Tư Mã Ý thất thố, hắn đành miễn cưỡng trả lời.

"Lão sư truyền là đạo gì?"

"Đế vương chi đạo"

"Nghiệp gì ?"

"Tất nhiên là....quốc gia đại nghiệp.."

Tư Mã Ý âm thanh ngày càng trở nên nhỏ bé.

"Lão sư"

Chu Càn vận nội lực, tiếng nói không lớn, nhưng tựa như sấm rền bên tai.

"Đế vương chi đạo, ngươi có truyền sao ?"

"Quốc gia đại nghiệp, ngươi có dạy không ?"

"...."

Tư Mã Ý sắc mặt trắng bệch.

"Vi thần hổ thẹn với ân đức của Tiên Hoàng, thẹn với danh đế sư, mong bệ hạ trách phạt."

"Biết tội rồi sao ?"

"Người đâu?"

Trương Nhượng vội vàng chạy vào, theo sau hắn là một đám đại nội thị vệ. Hắn nhìn thoáng qua Tư Mã Ý rồi vội vàng quỳ xuống.

"Lão nô tại"

"Tư Mã Ý thân là đế sư, nhưng lại bất trung bất nghĩa, uổng công tín mong của tiên hoàng, kéo ra chém"

"...A"