Chương 4: Lâm triều

"Thiên tử, ta sẽ không gϊếŧ ngươi, cũng sẽ không đoạt đế vị của ngươi""Nhưng nếu ngươi vô năng, liền....chớ trách ai gia, ta chỉ có thể thay Tiên Hoàng xử lý Đại Chu sự tình, con ngươi chỉ có thể làm hoàng đế khôi lỗi mà thôi."

"Chỉ là.....rốt cuộc, ai đang ở sau lưng dạy bảo ngươi?"

"Đế sư Tư Mã Ý sao ?"

"Hay là ......?"

........

Vô Cực cung.

Đây là nơi Đại Chu thiên tử lên triều, cùng các quan văn quan võ xử lý chính sự.

Đúng canh năm chính là thời gian lên triều.

Lúc này trời còn chưa sáng tỏ, nhưng trong cung đè đuốc sáng ngời.Văn võ hai bên phân chia mà đứng.

Quan văn mặc áo gấm màu xanh, thêu đủ loại kỳ thú, dựa vào cấp bậc mà thêu, có bạch hạc, bạch hổ,...., cầm trong tay hốt bản.

Quan võ thì mặc giáp với những hình hung thú, đồ án.

Mà tại nơi cao nhất, Chu Càn mặc long bào, toàn thân phủ lên ánh vàng, đầu đội vương miện ngồi trên ghế được trạm khắc cửu long bằng vằng. Khuôn mặt không một gợn sóng quét qua hết thảy quần thần bên dưới.

Quan văn dẫn đầu là tả tướng Nghiêm Tung, hữu tướng Tần Cối.

Ngoài ra còn có thái úy Cao Cầu, lại bộ, công bộ, hộ bộ, lục bộ thượng thư Cổ Tự Đạo, Lý Nghiêm, ...

Không có gì để nhìn, đều là một lũ sâu mọt ( hơn nữa còn vang dội cổ kim, ngàn đời sau vẫn được moi ra chửi rủa)

Bình thường, mỗi một triều đại, trong đó móc đại một cái tên cũng là hại nước hại dân.

Bây giờ Đại Chu đều có đủ tất cả, thành một ổ cmnr, vậy mà vẫn còn tồn tại.

Hẳn là Đại Chu tổ tiên tích rất nhiều đức nha!

Chu Càn ánh mắt nghiền ngẫm, nhếch miệng lên cười.

Nghĩ là như vậy, nhưng hắn biết bọn chúng tuy là hại nước hại dân, nhưng tên nào cũng nổi tiếng trong sách sử, không tên nào là không yếu kém cả. Nếu như Đại Chu có được sự tận tụy của chúng, thiên hạ này đã mang họ Chu lâu rồi.

Đáng tiếc, đều là một lũ loạn thần tặc tử. Đại Chu còn tồn tại đến bây giờ, có lẽ cũng do bọn chúng kìm hãm lẫn nhau a.

Các quan văn, quan võ sau khi vào điện, đồng thời quỳ xuống.

"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế"

Chu Càn ánh mắt rơi trên một tên võ tướng.

Chính là Tào Tháo.

Sau đó quét mắt qua Chu Đệ, Triệu Quát....

Đều là những tên ngoan nhân.

Thứ làm cho hắn đau đầu chính là những tên mang binh quyền kia, quân đội chính là đại biểu cho quyền lực. Quan văn khó đối phó, quan võ càng khó đối phó hơn, nhất là nơi đây tụ tập toàn những tên không phải dạng vừa, ít thì cũng đã từng binh biến nhiều thì đã leo lên đế vị trong chính sử.

Đứng gần hắn nhất, hai bên là hai tên thái giám.

Đông Hán đốc chủ Ngụy Trung Hiền và Tây Hán Vũ Hóa Điền.

Tiếp dưới nữa là Triệu Cao, Lưu Cẩn.

Chu Càn thật sự đau đầu rồi.

Không một cái nào là dễ trêu.

"Bình thân"

"Tạ hoàng thượng"

"Bệ hạ, vi thần Phí Trọng có chuyện quan trọng cần khởi bẩm"

Phí Trọng với vẻ mặt đầy chính khí bước ra nói.

"Thanh Châu gặp nạn, mưa lớn liên miên không rứt, đê điều đã nhiều năm chưa được bổ tu, lũ lụt khắp nơi, vô số bách tính không nơi để sống, đã lên đến hơn tám mươi ngàn người."

"Bệ hạ, hơn 80 ngàn dân"

"Thần vô cùng đau lòng"

"...."

"Bệ hạ cần mau chóng cứu giúp nạn dân, thu lấy dân tâm"

"Thần tán thành"

....

"Thần tán thành"

Chu Càn vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng cười lanh, diễn thật sâu, không cho các ngươi giải diễn viên xuất sắc nhất thì thật là phí.

"Chuẩn"

"Thanh Châu nạn lụt, dùng 3 triệu lượng bạc từ quốc khố để đắp đê, cứu vớt nạn dân"

Chu Càn trực tiếp hạ chỉ.

Phí Trọng choáng váng, cả triều choáng váng luôn rồi.

Tình huống gì?

Hòa thân bước ra.

"Bệ hạ cứu vớt nạn dân, lấy đức phục chúng, quả là minh quân"

"Chỉ là vi thần nghe Thanh Châu có nạn nhưng không nhu Phí đại nhân nói"

"Thực chất có hơn 10 ngàn dân, triều đình mỗi năm đều sẽ chi tiền tu sửa đê điều"

"Theo thần đây là thuộc về Thanh Châu quận chủ vô năng, lên trảm để răn đe"

Hoa Than nói mạch lạc rõ ràng, hiên ngang cũng không kém Phí Trọng là mấy.

Chu Càn quét mắt qua quần thần, biểu tình mỗi người đều thu hết vào trong mắt hắn.

Hắn lần này yết triều không phải vì nghe bọn này xàm ngôn, mà là muốn thu lấy thưởng của hệ thống.

"Các ngươi có ý kiến gì không ?"

Chu Càn vẻ mặt không biểu tình nhìn xung quanh.

Quần thần lại càng kinh ngạc, mọi lần với những sự tình này, hoàng đế sẽ nói cho qua, để bọn hắn tự sử, hôm nay tại sao lại quan tâm như vậy ?

Nhất thời không có ai mở miệng

Bọn này không nói, Chu Càn hắn nói vậy.

"Điều tra"

"Nếu đúng là Thanh Châu quận chủ tham ô, dẫn đến dân chúng chịu khổ, vậy thì...."

"Trảm tại chỗ"

Hòa Thân lại đứng ra.

"Thần có chứng cứ, đây là bản ghi chép về Thanh Châu quận chủ, đều có chứng cứ rõ ràng, mời bệ hạ minh xét"

"Dâng lên"

Sau khi xem song, Chu Càn không có quá nhiều ngạc nhiên.

"Thái Kinh"

"Ta nhớ Thanh Châu quận chủ là do ngươi tiến cử ?"

"Bệ hạ thứ tội, vi thần có mắt không tròng, tiến cử phải ác nhân, làm cho bách tính cực khổ, hổ thẹn vô cùng, mời bệ hạ trách phạt."

Thái Kinh quỳ xuống đất, hắn không hiểu, thiên tử tại sao lại thay đổi lớn đến như vậy.

Chu Càn nhìn hắn đầy tiếu dung.

"Thái Kinh, ngươi tiến cử sai người nhưng trẫm niềm tình ngươi lớn tuổi, không có công lao cũng có khổ lao, phạt ngươi bổng lộc một năm""Thanh Châu quận chủ vô năng, bóc lột bách tính, tham ô, vô độ, trảm thị chúng, lấy đó làm gương"

"Bãi triều"

"Tạ bệ hạ khai ân"

"Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế"