Chương 4: Vừa xuyên sách đã bị khử

Nàng vẫn rất có hảo cảm với Tiêu Quân Châu.

Phải biết Đại sư tỷ cực kỳ mê trai, ra tay với tất cả đám đàn ông đẹp trai. Tiêu Quân Châu quy củ thủ lễ đẹp trai này cũng không ít lần bị nàng ta chấm mυ"ŧ.

Nói nào ngay, tối qua nàng ta còn kéo áo hắn đó.

Tuy rằng không kéo được…

Ấy thế mà Tiêu Quân Châu vẫn chịu mang đan dược đến thăm nàng, có thể thấy là người rất đỗi lương thiện.

Đã đẹp trai, dáng ngon, có thiên phú, lại còn lương thiện…

Ui cha cha, người đàn ông hoàn hảo như thế, hắn mà không phải nam chính thì nàng còn thấy chẳng vui đấy!

Hắn xứng đáng!

Nghĩ như thế, Lộ Tiểu Cận lại càng mong chờ hơn.

“Két!”

Cửa bị đẩy ra.

Lộ Tiểu Cận đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chiêm ngưỡng nét đẹp tuyệt vời rồi.

Sau đó, một con yêu hồ điệp đi vào.

Yêu… hồ điệp???

Người đi vào mặc bộ đồ đệ tử màu xanh da trời của Thiên Vân tông, dây trang trí màu đỏ thẫm, bên hông đeo đai lưng dành riêng cho đệ tử thân truyền, trên đai lưng treo ngọc bội, quả thật là một công tử văn nhã khí phái.

Nhưng phía sau lưng hắn… lại có một đôi cánh hồ điệp!!!

Nhìn lên trên, mặt hắn còn chìm trong rất nhiều xúc tu rậm rịt, chỏ có một lớp da mỏng manh.

Rất giống bươm bướm chưa phá kén!

Dưới lớp da trong suốt có thể thấy rõ cả mạch mãu.

Bộ não của Lộ Tiểu Cận cũng héo queo.

Kiếp này nàng chưa từng sốc thế này.

Chỉ thấy công tử văn nhã lịch lãm Tiêu Quân Châu kia nhếch môi, nở nụ cười quái đản.

“Tỷ có thể nhìn thấy!”

Một giây sau, xúc tu của hắn duỗi dài qua, đâm về phía cổ của Lộ Tiểu Cận.

Máu tươi của Lộ Tiểu Cận trào ra.

Đầu rơi xuống đất.

Bịch…

Có đau cũng chẳng kịp kêu.

Nhưng không đau, cái chết đến rất nhanh!

Vừa mở đầu đã chết.

Lại còn là chết lần hai.

Cả hai lần chết đều không kịp ừ hữ gì.

Thế này thì ai chết lại được nàng nữa chứ???

Chết mà không đau?

Giả đấy!

Chờ đến khi ý thức khôi phục lại lần nữa, Lộ Tiểu Cẩn chợt cảm thấy đau đớn đến nỗi cả người run rẩy.

Nàng nằm trên giường, vặn vẹo như con giun.

[Đừng để ai phát hiện ra ngươi có thể nhìn thấy!]

Tiếng thét chói tai kia lại vang lên lần nữa.

Lộ Tiểu Cẩn: “?”

Hình như vừa rồi, nàng… có lẽ là… đã chết?

Dựa theo kịch bản thì chẳng phải đáng ra chết rồi sẽ được về nhà ư?

Nàng cứ tưởng mình đang nằm vặn vẹo uốn éo trên chiếc giường không quá rộng nhưng rất êm ái của mình.