- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cận Đại
- Cá Tính Danh Thủ Hộ Điềm Tâm
- CHƯƠNG 14: ĐỨA TRẺ
Cá Tính Danh Thủ Hộ Điềm Tâm
CHƯƠNG 14: ĐỨA TRẺ
Editor: Yue Yue
"Thực phẩm tương đối sạch sẽ đều nằm bên trong những ngôi nhà có chủ kia." Tên kia đã tin chắc rằng người này thực sự là một người mới đến: “Hoặc có thể tìm thấy thực phẩm khá ổn ở trong số rác vừa được vận chuyển đến.”
"Cậu vừa đến đúng không? Nơi này chịu sự quản lý của Hội trưởng lão, thức ăn tốt nhất đều ở bên chỗ bọn họ, bọn họ đều được ăn thức ăn tươi sống nhất, nghe nói là được vận chuyển từ bên ngoài vào." Hắn nở một nụ cười: “Nơi này là khu vực hỗn loạn nhất, cậu có muốn hợp tác với tôi không, chúng ta có thể đi cướp những căn phòng kia..."
"Không cần đâu." Kujou Yado dứt khoát từ chối.
Vào lúc này, một tiếng gầm rú từ xa truyền đến, bầu trời buông xuống một khoảng tối rất lớn, bao phủ cả một khu vực, Kujou Yado vừa vặn đứng ở trung tâm khu vực bị bao phủ.
"Cái đó là cái gì?" Kujou Yado ngẩng đầu nhìn chiếc thuyền bay ở phía trên.
"Thuyền rác." Giọng nói của người đàn ông mang theo sự phấn khích không thể che giấu: “Sắp có thức ăn rồi!"
Kujou Yado trầm mặc, thuyền rác đại diện cho thức ăn, sợ rằng chỉ có người ở phố Lưu Tinh mới có thể tiếp nhận sự chuyển đổi của hai khái niệm này, còn đối với cậu mà nói, Kujou Yado chỉ cảm thấy bụng đau âm ỉ, cảm giác buồn nôn trong người cứ dâng lên.
“Ào ào ào ào…”
Chiếc thuyền bay được người đàn ông gọi là thuyền rác bắt đầu đổ rác xuống, hết đống rác này đến đống rác khác được đổ xuống, những đống rác kia một lần nữa lại chất thành một ngọn núi nhỏ.
Cùng lúc đó, xung quanh Kujou Yado đột nhiên xuất hiện một đám người, bọn họ mang theo sự hưng phấn và điên cuồng, xông về phía ngọn núi rác mới hình thành kia, bên trong đám người kia, có cả người đàn ông vừa mới nói chuyện với Kujou Yado.
"Tại sao những người đó lại đột nhiên trở nên điên cuồng như vậy?" Ngân Hồ thò đầu từ trong tóc của Kujou Yado ra: “Không phải chỉ là một đống rác rưởi thôi sao?”
“Haiz…”
Kujou Yado thở dài ra một hơi, giọng nói hơi buồn: "Những thứ rác rưởi mà cậu nói, bên trong có thể là thức ăn của chúng ta trong tương lai.”
"Hả?" Lần đầu tiên Ngân Hồ phát ra âm thanh sợ hãi: “Ăn thức ăn trong bãi rác? Không bị tiêu chảy hay bị bệnh sao?”
"Đây cũng là vấn đề tôi đang suy nghĩ." Kujou Yado cay đắng nhìn chằm chằm vào ngọn núi rác kia, bên trên có rất nhiều người đang nhanh chóng bới đống rác: “Tôi đang nghĩ nếu tôi ăn thức ăn bên trong bãi rác, tôi có bị tiêu chảy hay không.”
"..." Ngân Hồ ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, rơi vào trầm tư.
"Cậu nói chúng ta còn bao lâu nữa mới có thể trở về?" Kujou Yado giống như đang hỏi Ngân Hồ, lại giống như đang tự hỏi mình.
“Tôi cũng không rõ nữa.”
Nếu cậu muốn sống sót ở phố Lưu Tinh, nhất định phải sử dụng được phép biến hình, nhưng cái giá phải trả là tiêu hao thể lực, mà ăn không đủ no thì không có thể lực. Hiện tại, ăn hay không ăn thức ăn bên trong đống rác đã trở thành vấn đề đau đầu của Kujou Yado.
Lúc Kujou Yado chần chờ, đã có không ít người phố Lưu Tinh tìm được thức ăn, có người lập tức ôm thức ăn không quan tâm gì cả mà chạy đi, còn có người không tìm được gì thì đuổi theo những người tìm được thức ăn, cứ như vậy đã qua mấy lượt. Bọn họ chạy đến bên cạnh Kujou Yado, nhưng lo ngại lưỡi liềm màu đỏ đen có lực sát thương cực lớn trên tay cậu, không dám tới quá gần.
Nếu quần áo của Kujou Yado sạch sẽ, họ chắc chắn sẽ coi Kujou Yado là một con cừu nhỏ, nhưng hiện tại trên tay cậu cầm một lưỡi liềm cực lớn, bọn họ chỉ có thể cho rằng đây là một người có địa vị cao.
Người có địa vị cao ăn no rửng mỡ không có việc gì làm, tới nơi này làm cái gì?
"Ngân Hồ, hình như tôi sắp không chịu đựng nổi nữa rồi." Kujou Yado vốn dĩ đã vì triệu hồi thất bại mà phải đổi bằng rất nhiều thể lực, vốn đã ở trong trạng thái mệt mỏi, bây giờ lại sử dụng thêm [Lưỡi liềm nhiễm máu thỏ đen], cầm liềm đứng tại chỗ chờ một lúc lâu, gần như sắp đến mức kiệt quệ không còn sức lực.
Sau một cuộc đấu tranh tư tưởng khốc liệt trong tâm trí, Kujou Yado cuối cùng đã chọn không "bới rác", mà lựa chọn tìm một nơi bí mật để ẩn náu.
Sau khi biến hình, ít nhất cậu sẽ mệt mỏi đến nỗi không thể nhúc nhích.
Kujou Yado nhanh chóng tìm kiếm nơi có thể ẩn thân trên phố Lưu Tinh, nhưng chỗ thì đã có chủ, chỗ thì điều kiện vô cùng kém, sau khi tìm kiếm một hồi, cậu thật sự là không còn cách nào, chỉ có thể lựa chọn tiến vào bên trong một cái rương vừa nhỏ vừa thủng. Cái rương này có thể chứa một người trưởng thành, Kujou Yado có thể ngồi ở bên trong.
Cậu di chuyển cái rương, quay miệng rương về phía vách tường, sau khi giải trừ biến hình thì ngồi vào, tứ chi truyền đến cảm giác mệt mỏi cực độ, hiện tại đến một ngón tay cậu cũng không muốn động đậy, mí mắt còn đang run rẩy.
"Ngân Hồ, giúp tôi canh gác xung quanh, có động tĩnh gì thì lập tức đánh thức tôi, tôi ngủ một lát." Kujou Yado nghiêng đầu dặn dò Ngân Hồ trên vai. Sau khi nói xong câu đó cậu liền hoàn toàn nhắm mắt lại, mặc cho thân thể mình tiến vào trạng thái ngủ để phục hồi.
Kujou Yado trông thật sự rất mệt mỏi, Ngân Hồ sờ sờ hai má cậu, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi.”
Ngân Hồ tìm một chỗ ngồi xuống, chỗ này có thể nhìn rõ tình hình bên ngoài thông qua một lỗ thủng nhỏ trong rương. Bởi vì ngồi trên sàn nhà dơ bẩn, bộ kimono màu đỏ dính đầy bụi bặm, bị bẩn một mảng.
"Yado, sau khi trở về anh phải giúp tôi giặt kimono đấy." Ngân Hồ tự lẩm bẩm.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, phố Lưu Tinh cũng không có cuộc sống về đêm gì cả, nơi này có ban đêm, chỉ là trong bóng đêm ẩn giấu sự gϊếŧ chóc, trong sự yên tĩnh mà cuồng loạn, thỉnh thoảng truyền ra một tiếng thét chói tai. Ngân Hồ cảm thấy sau lưng hơi lạnh lẽo, nó nhìn thoáng qua Kujou Yado, cậu vẫn còn đang ngủ.
Bụng hơi đói, tuy rằng nó là Shugo Chara, nhưng cũng bị đói giống như loài người. Thế nhưng loại thức ăn bọn họ có thể tìm được ở nơi này chỉ có thức ăn bên trong đống rác, nghĩ đến thứ đó, dường như nó có thể ngửi thấy mùi hôi thối, không khỏi buồn nôn.
Kujou Yado ngủ đến tận sáng hôm sau, cậu bị cơn đói làm cho tỉnh giấc, sau khi tỉnh lại chỉ cảm thấy ngực dán vào lưng, dạ dày trống rỗng, cái bụng chưa từng chịu đói đang kháng nghị với chủ nhân.
"Yado, tỉnh rồi à?" Ngân Hồ mang hai quầng thâm cực lớn, đầu gục lên gục xuống, cảm giác thức trắng cả đêm làm cho nó bây giờ hơi hoảng hốt.
Kujou Yado đưa tay ra, để cho Ngân Hồ bay vào lòng bàn tay, cười cười: "Cậu ngủ đi, đợi lát nữa nếu gặp phải tình huống cần cậu, tôi sẽ đánh thức cậu dậy.”
"Ừm," Ngân Hồ nhắm mắt lại nằm trong lòng bàn tay của Kujou Yado: “Nhớ đi tìm thức ăn, tôi đói muốn chết rồi.”
"Tôi sẽ cố gắng." Kujou Yado nghe Ngân Hồ nhắc đến đồ ăn, khuôn mặt trông như táo bón.
Đặt Ngân Hồ đang ngủ vào trong túi áo, Kujou Yado cẩn thận đi ra khỏi cái rương. Trước mắt cái rương này cũng giống như "căn phòng" của cậu, không thể làm hỏng, bằng không cậu sẽ phải ngủ ngoài trời.
Bầu trời phố Lưu Tinh luôn tràn ngập sương mù, không có mặt trời chói mắt, nhiều nhất cũng chỉ có một chút ánh nắng vô cùng nhạt, mà sáng nay, rõ ràng là không có bất kì tia nắng mặt trời nào, mây đen dày đặc, nhìn như sắp mưa.
Lông mày Kujou Yado nhíu lại, mưa trên phố Lưu Tinh, trong trí nhớ của cậu, nó tương đương với sự tồn tại của mưa axit, cũng không biết cái rương kia có thể chống lại mưa axit hay không, chắc là không được rồi.
Dọc theo núi rác đi về phía trước, bụng cậu càng ngày càng đói, không ngừng truyền ra âm thanh "ùng ục", miệng khát nước kinh khủng, nước bọt hình như cũng sắp không còn.
Cậu đi tới trước ngọn núi rác mới hình thành ngày hôm qua, đập vào mắt là hai ba người đang đào bới tìm rác, trong đó có một người chỉ là một đứa trẻ.
Bới đi, đến cả trẻ con cũng có thể bới rác mà mặt không đổi sắc.
Kujou Yado cố hết sức nín thở, tìm hai cái túi nilon trông có vẻ sạch sẽ bọc vào tay, bắt đầu động thủ.
Một làn gió thổi qua, mùi rác thối rữa xông thẳng vào khoang mũi.
Ngân Hồ bị mùi hôi thối làm cho tỉnh giấc, bò từ trong túi Kujou Yado ra, ban đầu còn mờ mịt vì vừa mới tỉnh ngủ, không đến mấy giây ánh mắt đã sáng lên.
"Yado, cuối cùng anh cũng quyết định bắt đầu bới rác rồi." Sắc mặt Ngân Hồ vi diệu, kimono màu đỏ tươi trên người nó sớm đã biến thành màu xám đỏ, mặc trên người luôn cảm thấy không thoải mái.
"Dù sao cũng tốt hơn là chết đói." Kujou Yado lấy ra một cái bánh mì nướng chỉ mới bị người ta ăn một nửa, cậu cẩn thận ngửi ngửi, không ngửi ra mùi chua hay gì cả, có thể là chủ nhân của nó mua ngày hôm qua, ăn một nửa rồi vứt đi luôn.
Kujou Yado cầm lấy bánh mì cẩn thận kiểm tra, một đứa trẻ ở xung quanh nhìn thấy, chằm chằm nhìn vào bánh mì nướng trên tay cậu.
Theo kinh nghiệm của cậu, cái bánh mì kia còn rất tươi!
Kujou Yado vừa mới tới nên không rõ, trên thực tế cái bánh mì nướng mà cậu cầm trong tay là thức ăn tươi trong nhận thức của người phố Lưu Tinh.
Đứa trẻ khẽ bước tới rồi len lén đến gần Kujou Yado.
"Yado, đứa nhỏ kia đang tới gần anh."
Cho dù đứa bé kia có im hơi lặng tiếng đến thế nào, là con mắt phía sau của Kujou Yado - Ngân Hồ liếc mắt một cái đã nhìn thấy.
"Đứa nhỏ?" Kujou Yado cầm bánh mì nướng, quay đầu lại nhìn.
Đứa bé cứng người lại, cái chân đang nhấc lên không biết nên buông xuống hay tiếp tục tiến về phía trước.
“Ọc ọc…”
Khi hai người nhìn nhau, từ trong bụng đứa nhỏ bẩn thỉu truyền đến tiếng đói khát.
Kujou Yado mềm lòng, dù sao qua một thời gian nữa là cậu có thể trở về ăn thức ăn tươi ngon chân chính, chứ không phải thức ăn bên trong đống rác.
"Lại đây." Kujou Yado nở một nụ cười thiện chí, lấy ra một miếng bánh mì nướng từ trong túi nhựa trong suốt, đưa về phía đứa nhỏ.
"Cho em ạ?" Đứa trẻ nuốt nước bọt, nhưng cơ thể nhỏ bé lại có xu hướng chạy về phía ngược lại.
Kujou Yado lắc lư cái bánh mì nướng màu trắng, cố gắng làm cho mình trông thật vô hại: "Ừ, cho em đấy, chỗ tôi còn hai miếng nữa.”
Đứa trẻ mở to mắt, từ từ đi qua.
Ý cười trong mắt Kujou Yado càng thêm sâu.
Đứa trẻ chạy tới, dùng tốc độ sét đánh cướp đi bánh mì nướng trên tay Kujou Yado, nhưng động tác tiếp theo của nó làm cho ánh mắt cậu vốn mang theo ý cười lại lộ ra sự kinh ngạc.
“Yado!” Ngân Hồ hoảng sợ, bay từ trong túi của Kujou Yado ra ngoài, đứng trên vai cậu, đau lòng nhìn cậu đau đến mức khuôn mặt nhăn nhó.
Lúc lấy bánh mì nướng, đứa trẻ kia không biết lấy một con dao găm từ đâu ra mà đâm vào bụng Kujou Yado.
Kujou Yado chắc chắn rằng nếu như chiều cao cho phép, đứa trẻ này sẽ đâm thẳng vào tim mình. Cơn đau khiến túi bánh mì nướng trong tay kia của Kujou Yado rơi xuống sàn, cậu đau đớn ngồi xổm xuống, ôm bụng, máu tươi từ vết thương cuồn cuộn chảy ra, nhuộm đỏ tay cậu.
"Phố Lưu Tinh, cái chỗ khốn kiếp này..." Kujou Yado rốt cuộc cũng biết miêu tả của Chrollo chân thật đến cỡ nào.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cận Đại
- Cá Tính Danh Thủ Hộ Điềm Tâm
- CHƯƠNG 14: ĐỨA TRẺ